Hộ Hoa Trạng Nguyên Tại Hiện Đại (Dịch Full)

Chương 1326 - Chương 1333: Xuất Quan! Kéo Dài Tính Mạng

Chương 1333: Xuất quan! Kéo dài tính mạng Chương 1333: Xuất quan! Kéo dài tính mạngChương 1333: Xuất quan! Kéo dài tính mạng

Lúc này, tất cả mọi người bên trong thế giới thượng cổ hồng hoang đều có cảm giác không thể nào ức chế được toát ra ngoài, giống như giữa không trung đang có một con mắt vô hình nhìn thấu hết thảy mọi ngóc ngách, ẩn chứa khí tức thấu triệt, có thể nhìn thấu cả cơ thể bọn họ.

Không cách nào chạy trốn, không cách nào tránh né, không cách nào che lấp, khiến người ta không cách nào che giấu được sự khó hiểu trong lòng.

- Đây là khí tức gì vậy?

- Cảm giác thật quái dị.

- Giống như đang có một ánh mắt dò xét, nhất cử nhất động của ta đều không thể tránh né.

Thánh Long Vương, Thái Cực Vương, Diệt Ma đại tiên, Bạch Phát Ma Tôn đều hít một hơi lãnh khí.

Thần sắc khó hiểu, nhưng không ai có thể cho ra được đáp án.

Người duy nhất bọn họ cho rằng có thể biết được nguyên nhân chính là Tiêu Dương.

- Cuộc chiến Thần Ma rốt cuộc cũng đã có dấu hiệu chiến thắng.

-Ối

Kiếm tiên là bước khó khăn nhất của hắn, nhưng cũng mang đến uy lực mạnh nhất.

Ở một chỗ khác, tiểu thần long đang năm trên đám mây, giờ phút này cũng bị luồng khí tức thần bí làm cho giật mình.

Trong khu vực mây mù lượn quanh, Ma Huyền thần quy ngẩng đầu, ánh mắt tràn ngập sự thán phục:

Lực khống chế tràn ngập toàn thân.

Bởi vì thế giới này là của hắn. Nhưng hắn đã bế quan hơn mười ngày rồi, không ai biết hắn đang ở đâu.

Tiểu thần long lập tức ôm đũng quần, ánh mắt cảnh giác nhìn xung quanh.

- Từ lúc khai thiên tích địa đến nay, có mấy ai bằng tuổi hắn lại có thể đạt đến tình trạng như vậy? Thành tựu của hắn đủ để kẻ khác phải ngước nhìn. Khả năng sáng tạo hung thú thượng cổ của hắn, mỗi một vương giả chủng tộc đều có thực lực tâm lôi cửu kiếp. Một khi Tiêu Dương đột phá thành kiếm tiên, hung thú vương giả cũng tùy thời trở thành tiên. Đến khi đó, sẽ là một lực lượng hung tàn đến cỡ nào.

- Hắn thành công rồi.

Ma Huyền thần quy thì thầm.

Cảm giác như vậy thật là tuyệt mỹ.

Trong lần bế quan này, tất cả tâm tư của Tiêu Dương đều đầu nhập vào lực khống chế. Tuy kiếm đạo không có đột phá, nhưng hiểu được cảnh giới Sáng Thế, khiến cho thế giới thượng cổ hồng hoang của hắn càng thêm cường đại.

Đón gió, sắc mặt mỉm cười.

Tiêu Dương nằm trên không trung, hai tay giang ra, hai mắt nhắm lại, im lặng cảm nhận họa quyển phát sinh biến hóa trong đầu.

Một khắc này, Tiêu Dương cảm nhận được sự vi diệu của lực khống chế. Nếu Tiêu Dương muốn, ngay cả cái gì bên trong đũng quần của tiểu thần long cũng không che giấu được.

Trong lúc mọi người còn đang nghi hoặc, sức mạnh thần bí kia như thủy triều rút đi, biến mất không thấy.

Cảnh giới huyền diệu như vậy khiến cho Tiêu Dương có cảm giác sung sướng vô cùng.

Trong đầu Tiêu Dương đột nhiên toát ra mấy chữ.

Thu hoạch có thể nói là rất lớn.

Thân ảnh Tiêu Dương biến mất, cất bước hành tẩu bên trong thế giới hông hoang, không có mục đích.

Hắn hoàn toàn hài lòng với thu hoạch mười hai ngày vừa qua.

Hoặc là núi cao nước chảy, hoặc là sóng lớn phẫn nộ, hoặc là hoa viên cỏ xanh...

Hết thảy đều dựa vào tâm ý của Tiêu Dương mà thay đổi.

Nhưng những nơi mà hắn đi qua đều phát sinh không ít biến hóa.

Số lượng mười vạn đại quân hung thú tăng lên, hiểu được cảnh giới Sáng Thế.

Sau khi Tiêu Dương hiểu được cảnh giới Sáng Thế, lực khống chế quỹ tích vận hành của thế giới này càng lúc càng vi diệu.

Các loại khí tức tràn ngập thiên địa.

Thế giới hông hoang bây giờ vẫn là một nơi thuần khiết nhất.

Một hồi sau.

- Sinh mệnh ban ân.

Vung tay, khí tức sinh mệnh tràn ra, một đóa hoa dưới chân nhẹ nhàng tách ra cánh hoa.

Tiêu Dương nhảy xuống đất.

Khí tức sinh mệnh phồn vinh.

- Sinh mệnh này chính là sinh mệnh ban ân.

Ba ngày sau, Tiêu Dương dừng lại, trong đầu có thêm thứ gì đó nhưng lại không cách nào giải thích được.

Nhưng hắn đã tự tin có thể tái tạo sinh mệnh mới cho Dược cô.

Dược cô bị kim tiên lôi kiếp hủy diệt. Nhưng may mắn chính là, bà đang ở bên trong thế giới thượng cổ hồng hoang, là thế giới do Tiêu Dương nắm giữ.

Hơn nữa, tiểu thần long đã thi triển Thần long hồi thiên thuật để giữ lại một hơi cuối cùng cho Dược cô.

Không có hai điều này làm điều kiện tiên quyết, Tiêu Dương cũng đành bất lực.

Cho dù hắn là thân của thế giới này, cũng phải tuân theo quy tắc vận hành tuần hoàn thiên địa.

Hắn ngừng lại bên cạnh một tấm bia đá, có khắc hai chữ Kiếm Trủng.

Nhân sanh tự thị hữu tình si, thử hận bất quan phong dữ nguyệt

Tiêu Dương nhìn qua, trên một vách đá có khắc một hàng chữ.

Một luồng kiếm ý lăng liệt đột nhiên đánh thẳng đến.

Tiêu Dương lướt đi.

- Phần mộ của bà hẳn là bên trong Kiếm Trủng.

Phi, người yêu của Kỷ Ly tiên nhân cũng gia nhập Kiếm tông.

Sức mạnh khống chế lập tức biến mất, bởi vì nơi này đã thoát ly khỏi thế giới hồng hoang. Bên trong không gian Kiếm Trủng.

Sau khi rời khỏi thế giới thượng cổ hồng hoang, cái mà hắn có thể khống chế chính là hung thú mà hắn sáng tạo ra. Thông qua họa quyển, hắn có thể triệu hoán hung thú từ thượng cổ hồng hoang ra ngoài.

Thế giới Kiếm Trủng tràn ngập khí tức kiếm khí.

Mồ mả khắp nơi, không khí thê lương.

Lần đầu tiên Tiêu Dương bước vào Kiếm Trủng liền có được thần binh thông linh, Thiên Hoàng thần kiếm.

Đối với vô số người mà nói, Kiếm Trủng của Kiếm tôn nhất mạch chính là một kho báu. Bên trong cất giấu rất nhiều bảo vật. La Thiên Tôn Tọa đã từng nói, chỉ cân Kiếm Trủng tồn tại, truyền thừa Kiếm Tông nhất định sẽ không bị tuyệt.

Mỗi lần bước qua một phần mộ, Tiêu Dương liền dừng bước, cung kính hành lễ.

Nơi này mai táng phần đông tiên nhân của Kiếm tông.

Tiêu Dương giật mình, xoay người bước vào trong Kiếm Trủng.

- Kỷ gia gia đang ở bên trong?

Kiếm Trủng phiêu bạt trăm năm, rốt cuộc cũng có ngày yên ổn.

Sau khi Tiêu Dương an trí thế giới thượng cổ hồng hoang, mấy vị Tôn Tọa của Kiếm tông cũng an trí Kiếm Trủng chỗ này.

Nơi mai táng cường giả qua các thời kỳ của Kiếm Tông, một tiểu thế giới.

Kiếm Trủng của Kiếm tông.

Đây là Kỷ Ly tiên nhân dùng kiếm mà khắc.

Bên trong ẩn chứa kiếm ý si tình.

Đối với bất cứ một đệ tử Kiếm tông nào mà nói, hàng chữ này có giá trị liên thành.

Nếu có thể lĩnh ngộ được Sỉ tình kiếm ý, kiếm đạo sẽ có sự tiến bộ rất nhiều.

Tiêu Dương vội vàng bước đi, không dám nhìn nữa.

Kiếm ý bên trong quá buôn. Kiếm ý thê lương như vậy cũng không hợp với kiếm của hắn. Nếu cưỡng ép luyện tập, muốn đột phá thành Kiếm tiên sẽ rất khó.

Xuyên qua vách đá, phía trước là một vườn hoa thật lớn. Đây là một cảnh tượng hiếm thấy ở Kiếm Trủng.

Chính giữa vườn hoa có một ngôi mộ. Bia đá sừng sững trong mưa gió nhiều năm, nhưng chữ viết bên trên vẫn rất rõ ràng.

- Ái thê, Phi chi mộ.

Chỉ mấy chữ nhưng lại chứa đựng sự thê lương tuyệt vọng năm đó của Kỷ Ly tiên nhân.

Hoa thơm tràn ngập bốn phía. Cánh bướm tung bay, trang trí thêm cho cảnh đẹp này.

Bốn phía mộ bia được quét dọn sạch sẽ. Cách vườn hoa không xa là một con sông nhỏ uốn lượn. Bên cạnh là một gian phòng nhỏ.

Khi Tiêu Dương bước gần đến vườn hoa, ánh mắt liếc vào trong nhà. Bên trong, mái tóc của Vũ Sơ Dung buông xuống, gương mặt nở nụ cười hạnh phúc, phía sau bà là Kỷ Ly tiên nhân đang cầm một cây lược gỗ chải tóc cho bà. Cảnh tượng vô cùng ấm áp.

Động tác của Kỷ Ly tiên nhân rất nhẹ nhàng, sợ làm tổn thương mái tóc của Vũ Sơ Dung.

Trong lúc hai người đang đắm chìm cảm giác hạnh phúc, hồn nhiên không phát giác Tiêu Dương đang đến gần.

Khu! Tiêu Dương bất đắc dĩ ho khan một tiếng.

Hai người ngẩng đầu thật mạnh.

- Tiêu Dương, tại sao cậu lại đến đây?

Kỷ Ly tiên nhân bật thốt, ánh mắt có chút ngoài ý muốn.

Tiêu Dương cười khổ:

- Kỷ gia gia, người là cường giả Kim tiên, còn vãn bối chỉ là một tiểu tử đến trước mặt người, nhưng người lại không phát hiện ra.

- Không được gọi huynh ấy là Kỷ gia gia trước mặt ta.

Vũ Sơ Dung trừng mắt nhìn Tiêu Dương:

- Bằng không, cho dù cậu là tông chủ chí tôn, ta cũng sẽ liều mạng với cậu.

- Ơ... Kỷ đại thúc.

Tiêu Dương lập tức đổi giọng.

Kỷ Ly tiên nhân và Vũ Sơ Dung bước ra ngoài, đi vê phía ngôi mộ.

Tiêu Dương cung kính hành lễ trước mộ bia.

- Tiêu Dương, không phải cậu đang đi dạo Kiếm Trủng chứ?

Kỷ Ly tiên nhân hỏi:

- Bên ngoài xảy ra chuyện gì à?

Tiêu Dương nhìn hai người vẫn nắm tay nhau, trong lòng thầm chúc phúc. Ba trăm năm mới tu thành chính quả, đúng là khó có được.

- Bên ngoài không có việc gì. Chẳng lẽ hai người định ở trong này luôn sao?

- Ta chẳng muốn đi đâu cả.

Vũ Sơ Dung dựa đầu vào vai Kỷ Ly tiên nhân, ôn nhu nói:

- Ta chỉ muốn im lặng vượt qua ba mươi ngày. Sau đó sẽ chôn bên cạnh chị ta.

Tim Kỷ Ly tiên nhân không tự chủ được mà trở nên đau nhức, nắm tay Vũ Sơ Dung thật chặt.

- Kỳ thật, lân này vãn bối đến đây chính là muốn mời hai vị ra ngoài.

Tiêu Dương lên tiếng:

- Bởi vì...

- Thật sự đã phát sinh chuyện gì sao?

Kỷ Ly tiên nhân khẩn trương cắt ngang lời Tiêu Dương.

Tiêu Dương nói:

- Kỷ đại thúc, chẳng lẽ vãn bối tìm người không thể vì chuyện vui sao?

- Hừ, tiểu tử cậu có chuyện gì vui để nói với ta chứ? Kỷ Ly tiên nhân trừng mắt:

- Tại sao lại tặng Luân Hồi đan cho ta?

Tiêu Dương sờ mũi:

- Cái này thì nằm ngoài ý muốn.

Tiêu Dương nói tiếp:

- Lần này vãn bối đến đây chính là muốn nói cho hai người biết, vãn bối đã tìm được biện pháp chữa trị cho Dược cô.

- Cậu nói cái gì?

Ánh mắt Kỷ Ly tiên nhân mở to hơn vài phần, bước lên, nhìn chăm chú Tiêu Dương.

Tiêu Dương nghiêm mặt gật đầu:

- Vấn bối có thể tạo ra một sinh cơ mới cho Dược cô, để thời gian hai người ở bên nhau không phải một tháng mà là cả đời.

Oành.

Đầu Kỷ Ly tiên nhân như muốn nổ tung, không cách nào ức chế được sự bình tĩnh.

Tâm trạng vẫn luôn đè nén lập tức ào ra.

Một tháng, thời gian sao mà ngắn quá.

Mặc dù Dung nhi nói là hài lòng, nhưng đối với Kỷ Ly tiên nhân mà nói là không đủ, vĩnh viễn không đủ.

Muội ấy đã vì ông mà nỗ lực ba trăm năm. Ông sẽ vì bà mà trả lại cái giá sáu trăm năm, một ngàn năm.

Hốc mắt Kỷ Ly tiên nhân đỏ lên, hai tay nắm lấy vai Tiêu Dương, nói:

- Cậu... cậu đừng lừa ta.
Bình Luận (0)
Comment