Hộ Hoa Trạng Nguyên Tại Hiện Đại (Dịch Full)

Chương 1327 - Chương 1334: Chút Tâm Ý Nho Nhỏ, Không Đủ Kính Ý

Chương 1334: Chút tâm ý nho nhỏ, không đủ kính ý Chương 1334: Chút tâm ý nho nhỏ, không đủ kính ýChương 1334: Chút tâm ý nho nhỏ, không đủ kính ý

Tiêu Dương có cảm giác hai bàn tay đang nắm lấy mình run lên.

Mỉm cười võ tay Kỷ Ly tiên nhân. Tiêu Dương tự tin nói:

- Văn bối tin tưởng mình có thể làm được.

Mắt của Kỷ Ly tiên nhân không tự chủ được mà trở nên đỏ bừng, kích động nói:

- Dung nhi, muội có nghe không? Có nghe không?

Trong lòng Vũ Sơ Dung, có cái gì quan trọng hơn so với Kỷ đại ca, liền mỉm cười gật đầu.

Hai người cùng nhau quỳ xuống trước mộ bia.

- Tỷ, sau này muội nhất định sẽ thường xuyên đến thăm tỷ. Tỷ rất thích hoa, muội sẽ trông nhiều hoa tươi cho tỷ.

Một khắc hiện thân, Tiêu Dương một lần nữa cảm nhận được khí tức vi diệu của lực khống chế. Ở chỗ này, hắn cảm giác dường như mình là chúa tế.

Tiêu Dương lên tiếng.

Sau đó, ba người rời khỏi Kiếm Trủng.

- Dược cô, người khoanh chân ngồi xuống, tinh thân hợp nhất.

- Phi, ta đã từng đáp ứng nàng phải chăm sóc Dung nhi cho thật tốt, nhưng ta đã không giữ lời hứa mất ba trăm năm. Bắt đầu từ bây giờ, ta sẽ làm cho muội ấy ngày nào cũng được hạnh phúc.

Trong lòng ông vẫn cảm thấy không yên.

Vũ Sơ Dung nhẹ nhàng lên tiếng.

Kỷ Ly tiên nhân nghe vậy, lập tức lui về sau.

Dập đầu trước mộ bia.

Tâm ma của Kỷ Ly tiên nhân đã tiêu tan, hiện tại đã có thể đối mặt với hết thảy, ánh mắt nhìn mộ bia, nói:

Thượng cổ hồng hoang không còn là một nơi phóng mắt đều là trống trải. Khắp nơi đã có núi cao nước chảy, làm cho Kỷ Ly tiên nhân kinh ngạc không thôi, lập tức quay sang nhìn Tiêu Dương. Lúc này, ông phát hiện thượng cổ hồng hoang đã có sự thay đổi so với trước kia, còn là thay đổi gì thì ông không biết.

Hy vọng kỳ tích sẽ xảy ra.

Thế giới thượng cổ hồng hoang.

Tiêu Dương cũng ngôi xuống, cách Vũ Sơ Dung chừng mười thước.

Thần sắc khẩn trương nhìn Tiêu Dương.

Mặc dù ông rất khát khao kỳ tích xuất hiện, nhưng tiểu thần long đã thi triển Hồi thiên thuật cũng chỉ giữ lại được tính mạng cho Vũ Sơ Dung được một tháng. Kỷ Ly tiên nhân hận thời gian không thể cứ dừng lại trong một tháng. Bây giờ, Tiêu Dương đột nhiên xuất hiện, mang đến cho ông một sự kinh ngạc, khiến ông không thể tin được.

Tạo ra sinh cơ mới cho Vũ Sơ Dung.

Tiêu Dương huy động cánh tay, thần quang lờ mờ rơi xuống phía trên đỉnh đầu Vũ Sơ Dung.

Tiêu Dương nói một câu, quang mang trong thiên địa càng lúc càng nhiều, chiếu sáng bát phương. Kỷ Ly tiên nhân cảm thấy run sợ, ánh mắt mở to. Lúc này, ông có cảm giác như đang bị một luồng sức mạnh vô hình trói buộc.

Ông nhìn thấy.

Lực khống chế tràn ra ngoài, bao trùm cả thiên địa.

Cảnh tượng thần kỳ.

Cảm nhận được sinh mệnh của Vũ Sơ Dung đang dần dần khôi phục.

Thật sự nhìn thấy được ánh rạng đông.

Một cảm giác rất quỷ di.

Sinh cơ rơi xuống đầu Vũ Sơ Dung.

Kinh mạch đứt đoạn toàn thân đang dùng tốc độ bằng mắt thường khôi phục lại.

Kỷ Ly tiên nhân không ức chế được sự kích động.

Khí tức sinh mệnh nồng đậm.

- Sinh mệnh ân ban.

Thời gian lặng lẽ trôi qua.

Tiêu Dương chậm rãi nhắm mắt lại. Mặc dù đã hiểu được cảnh giới Sáng Thế, nhưng đây không phải là chuyện dễ dàng. Vì thế hắn không dám sơ suất, vận dụng đầy đủ lực khống chế, cảm nhận quy tắc vận hành của mảnh thiên địa này, truy tìm sinh cơ cho Vũ Sơ Dung.

Sinh mệnh ân ban.

Cả người Kỷ Ly tiên nhân run lên.

Khí tức toàn thân Vũ Sơ Dung càng lúc càng thịnh. Đột nhiên, bà hét lên một tiếng, thân ảnh vọt thẳng lên trời.

Gần như đồng thời, Tiêu Dương mở mắt, thần sắc kinh hỉ.

Thành công rồi.

Vũ Sơ Dung rơi xuống, tư thái ưu mỹ khiến cho Kỷ Ly tiên nhân nhìn thấy mà ngẩn ra.

Một lát sau, Kỷ Ly tiên nhân vọt đến, ôm chặt Vũ Sơ Dung vào lòng.

Rất lâu sau, hai người tách nhau ra, thấy Tiêu Dương đang mỉm cười nhìn mình, sắc mặt Vũ Sơ Dung không khỏi đỏ lên, kéo tay Kỷ Ly tiên nhân.

- Chúc mừng Dược cô, chúc mừng Kỷ đại thúc.

- Vẫn là tông chủ nghĩ thấu đáo. Như vậy vẫn tốt hơn việc các người xông loạn vào.

Tiêu Dương nói.

- Ý của Dược cô là, khi chúng ta tấn công cung điện Ma Môn, người sẽ trong ứng ngoại hợp?

- Muội ở đó rất tự do. Mỗi lần ra ngoài hái thuốc, có khi đi đến một năm rưỡi. Bây giờ muội mới đi có một tháng, khi trở vê cũng không ai hoài nghi. Huống chi, Văn Nhân Lan còn ở đó. Muội không quay về, cô ấy lại càng nguy hiểm hơn.

Vũ Sơ Dung liếc mắt nhìn Kỷ Ly tiên nhân:

- Muội có cái gì nguy hiểm chứ.

- Bây giờ muội phải đi. Nói xong, Kỷ Ly tiên nhân không khỏi quýnh lên:

- Muội muốn đi đâu?

- Không phải muội đã nói với huynh rồi sao? Bây giờ muội đang đứng về phía Ma Môn.

Vũ Sơ Dung mỉm cười:

- Không phải các người đang chuẩn bị tấn công cung điện dưới lòng đất của Ma Môn sao? Nói không chừng, lần sau gặp lại, chúng ta sẽ đối đầu với nhau.

- Muội muốn về đó?

Kỷ Ly tiên nhân nói to:

- Không được, nguy hiểm lắm.

Vũ Sơ Dung mỉm cười nói:

- Không được rồi.

Kỷ Ly tiên nhân nắm chặt tay Vũ Sơ Dung.

- Bắt đầu từ hôm nay, chúng ta sẽ không chia lìa nhau nữa.

Sự việc rốt cuộc cũng có được kết thúc viên mãn. Nhìn thấy Vũ Sơ Dung lúc này, cảm giác áy náy trong lòng Tiêu Dương đã tan biến.

Tiêu Dương bước lên.

Vũ Sơ Dung nói.

Kỷ Ly tiên nhân trầm tư.

- Theo kế hoạch của chúng ta, một tháng nữa sẽ tấn công cung điện Ma Môn. Bây giờ đã qua hai mươi hai ngày, còn tám ngày nữa.

Tiêu Dương nói:

- Dược cô trở về đó cũng tốt. Chúng ta ở đây định ra kế hoạch hành động thật cụ thể, phỏng chừng cũng phải xuất phát rồi.

Ánh mắt Tiêu Dương hiện lên sự chờ mong. Trước khi Kiếm tông khai tông, sẽ mang đến cho Ma Môn một phần đại lễ.

- Muội đến tìm huynh chính là có chuyện muốn nói với huynh.

Vũ Sơ Dung nói:

- Muội phát hiện, ở cung điện Ma Môn dưới lòng đất, ngoại trừ nơi giam giữ Dịch gia còn có thủy lao. Nói không chừng nó có liên quan đến việc những người tu hành mất tích mấy năm qua.

Vũ Sơ Dung nhớ đến tao ngộ của Kỷ Ly tiên nhân, không khỏi liếc mắt nhìn ông một cái.

Cũng giống như Tử Vong cốc ở Mỹ.

Tiêu Dương gật đầu:

- Nếu đúng như vậy, nơi đó càng thêm phải phá. Nói không chừng ở đó còn có tiền bối Kiếm tông chúng 1a.

Sau khi tạm biệt Kỷ Ly tiên nhân, Vũ Sơ Dung cầm lệnh bài Hồng hoang rời khỏi thế giới thượng cổ hồng hoang.

Sau một khắc, Tiêu Dương tập trung toàn bộ lực lượng hạch tâm của Kiếm tông bên trong thượng cổ hồng hoang.

Kim tiên Kỷ Ly.

Thánh Long Vương, Diệt Ma đại tiên, Thái Cực Vương, Bạch Phát Ma Tôn.

Thái tử Dịch Hàn, Tiêu Nhu Y và Bạch Húc Húc cũng chạy đến.

Ánh mắt Tiêu Dương liếc nhìn một cái.

Đây là lực lượng chính khi tấn công cung điện Ma Môn.

Tiêu Dương không có ý định để đệ tử bình thường của Kiếm tông đi theo xuất chiến. Đường sá xa xôi, hơn nữa vẫn còn đang trong giai đoạn chuẩn bị khai tông.

Có những cường giả này phối hợp với đại quân hung thú cũng đủ rồi.

Nhất là Kỷ Ly tiên nhân đã thành công đột phá cảnh giới Kim tiên. Trận chiến này tuyệt đối có lợi thế.

- Tiêu Dương, anh thật sự không uống Luân Hồi đan à?

Tiêu Nhu Y nhìn Tiêu Dương.

Nghe vậy, sắc mặt Kỷ Ly tiên nhân bên cạnh Tiêu Dương đột nhiên đỏ lên. Ông bị Tiêu Dương lừa uống Luân Hồi đan, lúc này tự dưng có cảm giác ông đoạt Luân Hồi đan của hắn.

- Kỷ gia gia cần nó hơn tôi mà.

Tiêu Dương mỉm cười:

- Tôi xin công bố với mọi người một tin tức. Bắt đầu từ hôm nay, Kiếm tông chúng ta đã có Kiếm tiên Kim tiên tọa trấn.

Mọi người đều giật mình.

Kiếm tiên kim tiên.

Bọn họ đã mơ hồ đoán được, nhưng kim tiên, lại còn là kiếm tiên vẫn khiến cho mọi người không nhịn được mà thở dài.

Đây chính là sức mạnh hiếm có trên thế gian.

- Chúc mừng ngươi, Kỷ lão đệ.

Thánh Long Vương phản ứng đầu tiên, sau đó tất cả mọi người đều rốt rít chúc mừng.

Kim tiên kiếm tiên cũng không xuất hiện nhiều trong lịch sử Kiếm tông.

Khi mọi người bình ổn lại tâm trạng, ánh mắt quay sang nhìn Tiêu Dương.

Bọn họ đều biết, Tiêu Dương tập trung mọi người lại, tuyệt đối không chỉ công bố việc Kỷ Ly tiên nhân trở thành kim tiên đơn giản như vậy.

- Tất cả mọi người đã dùng quả Ngưng Thần, hiệu quả cũng không tệ.

Tiêu Dương mỉm cười nói:

- Bây giờ tôi sẽ tặng cho mọi người món quà thứ hai.

Nghe xong, tất cả mọi người đều kích động hẳn lên, hai tay nắm chặt nhìn Tiêu Dương.

Lễ vật mà Tiêu Dương đưa ra, cái nào cũng trân quý.

Tên này chính là một bảo khố di động.

Tiêu Dương cũng không nhiều lời, lật tay lấy ra chén bể nhận chủ. Mọi người nhìn lại, phát hiện bên trong chén bể nhận chủ đang có thần quang di động.

Bịch, bịch, bịch.

Từng loại binh khí khác nhau tản ra quang mang khác nhau.

Rất nhanh tích tụ thành ngọn núi nhỏ.

Miệng người nào cũng há to.

Pháp bảo có nhiều loại, có công kích, có phòng ngự, còn có trói buộc, mê huyễn...

Mỗi một vật đều là cấp bậc nhận chủ.

Tất cả đều hít một hơi khí lạnh.

Một lát sau, ai nấy đều chăm chú nhìn người đang cầm cái chén bể.

Tên này đúng thật là kinh khủng.

Trong tay hắn rốt cuộc có bao nhiêu bảo bối?

Pháp bảo thần binh nhận chủ, đối với bất cứ một tông phái nào cũng đều là bảo vật. Nhưng rơi vào tay Tiêu Dương, mọi người có cảm giác mấy thứ này chỉ đáng vài ba đồng, lại còn mua một tặng một.

- Chỉ là chút tâm ý nho nhỏ, không đủ kính ý.

Tiêu Dương mỉm cười nhịn mọi người:

- Mọi người hãy chọn đi. Thích cái nào thì lấy cái nấy.

Lúc này, trong lòng Tiêu Dương chỉ có một cảm giác, chính là sảng khoái.

Đám thần binh này tuyệt đối sẽ giúp cho thực lực của các cường giả tăng lên.

Đảm bảo được một tầng thắng lợi.

Trên đời, có thể tặng pháp bảo nhận chủ cho người khác mà không cảm thấy đau lòng, sợ rằng chỉ có một mình Tiêu Dương.

Một đám tuyệt thế cường giả, bao gồm cả Kỷ Ly tiên nhân, sau khi Tiêu Dương nói xong, cũng chẳng giữ hình tượng mà lao vào.

Rất nhanh, một trận chiến đoạt bảo diễn ra trước mặt Tiêu Dương.
Bình Luận (0)
Comment