Chương 1335: Xin chào ngôi sao võ thuật
Chương 1335: Xin chào ngôi sao võ thuậtChương 1335: Xin chào ngôi sao võ thuật
- Này, lão Long hèn hạ kia, khối bảo ngọc này là ta nhắm trước mà.
- Quân đệ, đệ ngay cả của ca ca cũng đoạt sao?
- Bảo vật mà cũng phân ca ca đệ đệ?
Cuộc chiến rất kịch liệt. Ngay cả Tiêu Nhu Y cũng không nhịn được mà gia nhập, lấy được một cây trâm cài tóc, thần binh nhận chủ mang tính phòng ngự.
Mặc dù mọi người cạnh tranh rất kịch liệt, nhưng chọn nhiều cũng hoa mắt. Bọn họ đấu khẩu bằng miệng, hành động cũng không thua kém người kia, nhưng bảo vật cuối cùng được chọn lại không nhiều. Đa số người đều chọn một thân binh mang tính phòng ngự và công kích, thuận tay lấy luôn một bảo vật có tính trợ giúp cho thần binh của mình.
Rất nhanh, mọi người quay lại chỗ ngồi, thân binh nhận chủ tản ra quang mang lóng lánh.
Tiêu Nhu Y chọn cây trâm cài tóc, rất nhanh nhận chủ thành công, lúc này liền bước đến bên cạnh Tiêu Dương, hỏi:
- Lần hành động này có cần Tiêu gia chúng tôi giúp đỡ không?
Tất cả mọi người đều thu hồi thần binh nhận chủ, những thân binh còn thừa lại, Tiêu Dương thu về chén bể nhận chủ.
Y không dám thúc giục, chỉ có thể chờ Tiêu Dương ra lệnh.
Tiêu Dương ngẩn ra, đành phải gật đầu.
Giọng nói của thái tử Dịch Hàn có chút run rẩy. Thương thế của lão thái bà đã khôi phục, nhưng Dịch Hàn từ trong miệng lão thái bà biết được, người của Dịch gia đang bị giam giữ bên trong thủy lao dưới lòng đất, ngày nào cũng bị tra tấn. Y hận không thể lập tức nghĩ cách cứu mọi người ra. Nhưng dựa vào thực lực của y, căn bản làm không được.
Tiêu Nhu Y đảo ánh mắt một vòng, cười hì hì:
- Phật tổ, cậu có cơ hội siêu độ cho bọn chúng rồi đấy.
Tiêu Dương nhẹ nhàng lắc đầu:
- Đương nhiên rồi, đây là lời hứa của tôi với Giát Giát.
- Nói gì thì anh cũng là một nửa sư phụ của tôi, tôi xem như cũng là một nửa người của Kiếm tông. Lần hành động này, tôi đi theo cũng không vấn đề gì chứ?
- Tiểu công chúa, đa tạ hảo ý của em. Nhưng cuộc chiến tế cờ này của Kiếm tông, tôi nghĩ dựa vào thực lực của Kiếm tông hôm nay đủ để nhổ tận gốc căn cơ của Ma Môn.
- Tiêu Dương, ý của cậu là, chúng ta thật sự sắp tấn công cung điện Ma Môn dưới lòng đất?
Giát Giát cười ha hả, sung sướng chờ mong. Mỗi ngày y đều phải nhìn thấy ánh mắt đáng thương của Dịch Quân Nhi, cảm giác vô cùng dày vò.
Thần quang vây xung quanh tan biến mất.
Tiêu Dương nhìn mọi người, chậm rãi nói:
Tiêu Dương mỉm cười nhìn hòa thượng Giát Giát:
- Đa tạ lão đại thành toàn. Ánh mắt Bạch Phát Ma Tôn bắn ra hận ý.
- Các vị tiên bối, nhờ vào các vị rồi.
- Tôi cũng đã nhịn tiểu lâu rồi.
- Trận chiến này tuyên cáo Kiếm tông trở về.
- Không biết, sau khi nó bị hủy, Ma Môn có thể đau lòng hay không.
- Ngày này, đệ tử Kiếm tông chúng ta đã chờ trăm năm. Chúng ta không cách nào chờ thêm được nữa. Đầu sỏ trong sự kiện diệt môn Kiếm tông chính là Ma Môn. Cho nên tôi quyết định, năm ngày sau lập tức trực chỉ Ma Môn. Bọn chúng tuyệt đối không nghĩ đến chúng ta lại cho bọn chúng một kích rúng động đến như vậy.
- Tiêu Dương, vẫn còn một vấn đề.
Mọi người tản đi, chuẩn bị những việc cần thiết.
Ánh mắt Tiêu Dương lóe lên hàn quang.
Tiêu Dương gắn từng chữ:
Mọi người:...
Năm ngày sau, trực chỉ Ma Môn.
Mặc dù mục tiêu chỉ là cung điện dưới lòng đất của Ma Môn nhưng vẫn đủ để mọi người phấn chấn. Huống hồ, thực lực của cung điện này không nhỏ.
- Món nợ Ma Môn giam giữ ta trăm năm, ta sẽ tính luôn một lượt.
Bạch Húc Húc cũng lên tiếng:
Thánh Long Vương mỉm cười nói.
- Trong mắt của Ma Môn, ta đã là người mang tội, đối tượng bị thân lệnh truy sát. Trận chiến này, ta vô cùng chờ mong.
Kỷ Ly tiên nhân cau mày bước đến, trâm giọng nói:
- Nếu chúng ta rời khỏi, bốn tiên nhân của hộ long thế gia tấn công Kiếm tông, vậy thì...
- Chuyện này vấn bối cũng đã tính trước. Kỷ gia gia yên tâm đi, bọn họ không làm gì được đâu.
Tiêu Dương tự tin nói.
Hắn quyết định để Ma Huyền thần quy lưu lại, tọa trấn đại bản doanh Kiếm tông.
Với thực lực của Ma Huyền, đối phó với bốn tiên nhân không cần tốn nhiều sức.
Bọn họ ngồi im thì thôi, còn một khi động thủ, Ma Huyền thần quy trong nháy mắt sẽ dập tắt bọn họ.
Kỷ Ly tiên nhân luôn tin tưởng Tiêu Dương, nghe vậy liên gật đầu.
Năm ngày sau xuất phát.
- Tiêu thúc thúc, rốt cuộc thì anh cũng đã đến.
Tiêu Dương mỉm cười gật đầu, bước vào trong đại sảnh Kiếm tông.
- Xin chào tông chủ.
- Tông chủ.
Trên đường bước vào, đệ tử Kiếm tông rối rít hành lễ với Tiêu Dương. So với mười ngày trước, trụ sở mới của Kiếm tông cũng sắp hoàn thành. Khoảng sân phía trước được trang hoàng khá hoành tráng, mang đến cho Tiêu Dương cảm giác sáng ngời.
Điện thoại trong túi rung lên.
Tiêu Dương lấy ra, tất cả đều là tin nhắn. Hắn ở bên trong thượng cổ hồng hoang nên không nhận được. Hiện tại rời khỏi, tin tức như thủy triều ùa đến. Tiêu Dương vừa đi vừa đọc, đột nhiên giật mình:
- Ngưng Quân đến?
Hơn phân nửa tin nhắn đều là của Thủy Ngưng Quân. Tin nhắn đầu tiên là ngày đầu tiên Tiêu Dương bế quan. Khi đó Thủy Ngưng Quân bảo Tiêu Dương đến sân bay đón cô.
Khi Thủy Ngưng Quân đến Kiếm tông, vẫn không nhìn thấy Tiêu Dương.
Cho đến hôm nay, cô đã ở đây chờ mười hai ngày.
- Xem ra, Kim đại ca cấp bách tìm mình chính là vì Thủy Ngưng Quân.
Tiêu Dương cười khổ lắc đầu. Vốn nghĩ rằng Thủy Ngưng Quân bận rộn công việc, không thể tranh thủ thời gian đến đây. Không nghĩ đến cô lại ở đây đến mười hai ngày. Tiêu Dương có thể tưởng tượng được sự lo lắng cộng với u oán trong lòng Thủy Ngưng Quân như thế nào.
Tiêu Dương dùng tốc độ nhanh nhất đến trụ sở mới của Kiếm tông.
Tiêu Dương ngẩn ra, lập tức gật đầu, rời khỏi sơn cốc Kiếm tông.
- Kim đại ca tìm đệ?
- Mấy ngày nay, bên phía Kim Văn truyền tin tức về, nói có việc muốn đệ qua bên đó.
ebookshop.vn - ebook truyện dịch giá rẻ
Bên cạnh hồ nước, Hồng Lăng Tôn Tọa chạy đến.
- Cửu đệ, rốt cuộc thì đệ cũng xuất hiện rồi.
Tiêu Dương vừa mới bế quan xong, không cần phải chuẩn bị gì nhiều. Sau khi tạm biệt Kỷ Ly tiên nhân, liền rời khỏi thượng cổ hồng hoang.
Kim Du Uyển vọt ra, nắm lấy cánh tay Tiêu Dương:
- Mấy ngày qua, tôi chờ anh đến sốt cả ruột.
- Ngưng Quân tìm tôi để tuyên truyền việc Kiếm tông khai tông?
Tiêu Dương hỏi.
- Không sai.
Kim Văn Tôn Tọa bước đến:
- Ta đã sắp xếp cho cô ấy ở khách sạn. Trong khoảng thời gian này...
Kim Văn Tôn Tọa có gì muốn nói nhưng lại thôi.
- Kim đại ca, có việc gì thì ca cứ nói.
Tiêu Dương nói.
Kim Văn Tôn Tọa trâm ngâm một hồi:
- Tông chủ, Thủy Ngưng Quân, chúng ta sợ rằng mời không nổi.
Nghe xong, Tiêu Dương sửng sốt: - Có ý gì?
- Tiêu thúc thúc, anh cũng biết thân phận của Thủy Ngưng Quân. Với mức độ của cô ấy bây giờ, có thể sánh ngang với một ngôi sao nổi tiếng.
Kim Du Uyển nói:
- Người quản lý của cô ấy nói, muốn Thủy Ngưng Quân quảng cáo tuyên truyền cho chúng ta, giá tối thiểu phải là ba nghìn vạn.
- Ba nghìn vạn?
Tiêu Dương trầm ngâm một hồi liền nói:
- Tiền thuê cô ấy, tôi sẽ trả.
Đối với Tiêu Dương mà nói, tiền cũng chỉ là mấy con số mà thôi. Hắn không phải có rất nhiều tiền, nhưng khi đó Đạm Thai Diệc Dao cũng đã đưa cho hắn bảy ngàn vạn của tập đoàn Hắc Sơn. Ngoại trừ tiền đầu tư vào Sơn Hà Thư Họa, số còn thừa cũng được hơn ba ngàn vạn.
- Mặc dù Thiên Thính và Cừu Ưng tích lũy mấy năm qua cũng không ít, nhưng thời gian này chuẩn bị cho việc khai tông, cũng tiêu phí khá nhiều. Nhất thời lấy ra ba nghìn vạn cũng không dễ. Nếu đệ có ba nghìn vạn, cũng có thể...
Kim Văn Tôn Tọa cau mày nói:
- Nhưng bây giờ, cho dù có đủ ba nghìn vạn cũng không mời được Thủy Ngưng Quân.
- Không phải chỉ chụp hình tuyên truyền thôi sao, lấy những ba nghìn vạn. Chi bằng để con chụp cho rồi.
Kim Du Uyển có chút tiếc tiền.
Tiêu Dương mỉm cười lắc đầu:
- Kim đại ca, đại ca cũng đừng suy nghĩ nhiều. Ngưng Quân tuyệt đối không phải là người có quá nhiều yêu cầu.
- Thủy Ngưng Quân đương nhiên là không có. Là cái lão yêu bà bên cạnh cô ấy ầm ï.
Kim Du Uyển lầm bầm.
- Lão yêu bà.
Tiêu Dương sửng sốt nhìn Kim Văn Tôn Tọa.
Kim Văn Tôn Tọa thở dài:
- Là quản lý của Thượng Quan Ngân, người khác hay gọi là chị Hoa.
Tiêu Dương suy nghĩ một chút, sau đó lấy điện thoại gọi cho Thủy Ngưng Quân.
Bây giờ đang là buổi trưa.
Bên trong một căn phòng tổng thống khách sạn năm sao, điện thoại đặt trên bàn đột nhiên reo lên.
Trân Bích Hoa đang xem báo bên cạnh, thấy điện thoại reo, cô liên liếc mắt nhìn qua.
- Tiêu Dương.
Ánh mắt Trần Bích Hoa đột nhiên mở to, nhìn cánh cửa phòng đóng chặt đằng trước.
Thủy Ngưng Quân đang nghỉ trưa.
- Hừ.
Trân Bích Hoa cười lạnh: - Rốt cuộc cũng ló mặt ra rồi.
Trân Bích Hoa tiếp điện thoại:
- Alo?
- Chị là... chị Hoa?
Thái độ của Trần Bích Hoa đối với Tiêu Dương hiện tại không tốt bằng khi hắn còn ở trường Phục Đại. Khi đó cô ta nghĩ rằng Tiêu Dương hoàn toàn có thể tiến vào giới giải trí lăn lộn một phen. Nhưng Tiêu Dương... Trân Bích Hoa cười lạnh:
- Cậu không cần tìm Thủy Ngưng Quân. Chuyện lần này, Ngưng Quân đã giao hết cho tôi phụ trách. Tôi lập tức đến ngay.
Sau khi cúp điện thoại, Trần Bích Hoa suy nghĩ một chút rồi đặt điện thoại lên ghế salon, cầm điện thoại của mình rời khỏi phòng tổng thống.
Trần Bích Hoa đi thẳng đến căn phòng cuối hành lang, gõ cửa phòng một cái. Cánh cửa phòng mở ra.
- Bạch thiếu gia, hắn xuất hiện rồi.
Trân Bích Hoa cười tươi như hoa.
Bạch Văn Diệu.
Tiêu Dương và Kim Văn Tôn Tọa ngồi uống trà ngoài đại sảnh. Trong lòng Tiêu Dương nghi hoặc vô cùng.
Hắn cho rằng, việc này Thủy Ngưng Quân không thể giao cho người khác xử lý, cho dù chị Hoa là người quản lý của cô.
Tiếng bước chân nhẹ nhàng truyền đến.
Một đệ tử Kiếm tông vội vã tiến vào:
- Tông chủ, bọn họ đến rồi.
Tiêu Dương khoát tay, ra hiệu cho gã đệ tử rời đi.
Hai phút sau, hai người bước vào.
Khi Tiêu Dương nhìn thấy Bạch Văn Diệu bên cạnh Trần Bích Hoa, mày không khỏi cau lại.
Lai giả bất thiện, thiện giả bất lai.
Bạch Văn Diệu nhìn Tiêu Dương, cười lạnh;
- Xin chào ngôi sao võ thuật.