Hộ Hoa Trạng Nguyên Tại Hiện Đại (Dịch Full)

Chương 1329 - Chương 1336: Rượu Mời Không Uống Lại Uống Rượu Phạt?

Chương 1336: Rượu mời không uống lại uống rượu phạt? Chương 1336: Rượu mời không uống lại uống rượu phạt?Chương 1336: Rượu mời không uống lại uống rượu phạt?

Nhìn thấy Bạch Văn Diệu, Tiêu Dương cảm giác y chính là đến đây để bới móc.

Câu đầu tiên của Bạch Văn Diệu lại mang đến cho Tiêu Dương một cảm giác khác, là tự đưa mặt đến cho người ta đánh. Nói thật, trong lòng Tiêu Dương rất hoài niệm cuộc sống chẳng thèm nói đạo lý, không có quá nhiều lo toan như trước kia, cứ tiêu diêu tự tại mà sống. Quan trọng là có mặt để đánh.

Bốp! Bốp! Bốp.

Thanh âm vang dội đó êm tai đến cỡ nào.

Nghĩ là làm, ánh mắt Tiêu Dương không tự chủ được mà rơi vào mặt Bạch Văn Diệu, ngo ngoe như muốn động.

Nụ cười của Bạch Văn Diệu liền thu lại, gân như ý thức mà ngừng bước, cảnh giác nhìn Tiêu Dương. Y đã có kinh nghiệm lúc trước. Khi đó, dưới ánh mắt của tất cả mọi người, bao gồm luôn cả Thủy Ngưng Quân, mặt của y đã bị tên tiểu bạch kiểm này đánh cho một trận.

Có thể nhẫn nhưng không thể nhục.

Bạch Văn Diệu chưa từng bỏ cuộc theo đuổi Thủy Ngưng Quân. Lần này y đã tìm được cơ hội báo thù tên tiểu bạch kiểm kia.

Bạch Văn Diệu lạnh lùng nhìn Tiêu Dương:

Lúc này, Trần Bích Hoa lên tiếng, đi thẳng vào vấn đề:

- Mời dùng trà.

- Tiêu Dương, tôi không nghĩ đến cậu lại có thể xây được căn nhà như vậy, đúng thật là làm cho người ta ngoài ý muốn.

Sau khi xác định được cự ly an toàn, Bạch Văn Diệu dừng bước.

Tiêu Dương cau mày. Số tiên mà Kim Văn Tôn Tọa nói với hắn đã tăng lên gấp đôi.

Y muốn cho cái tên gọi là "ngôi sao võ thuật" kia biết, thế giới này cứ không phải có võ là có thể làm được mọi chuyện.

- Tôi nghĩ sáu ngàn vạn đối với cậu hẳn không thành vấn đề.

Tiêu Dương rất có phong độ mời hai người ngồi xuống, hơn nữa còn châm trà cho bọn họ.

Nhưng y vẫn phải phòng ngừa nắm đấm của Tiêu Dương.

- Bổn công tử không uống trà của nhà quê.

Kim Du Uyển ở bên cạnh nhịn không được mà lên tiếng.

Tiêu Dương mỉm cười nói.

- Mười hai ngày trước xác thật là sáu ngàn vạn.

- Sáu ngàn vạn?

- Lúc trước nói là ba nghìn vạn, hiện tại sáu nghìn vạn, sao các người không đi ăn cướp đi.

Tiêu Dương lạnh lùng nói.

So với Trần Bích Hoa mà hắn đã gặp ở Phục Đại, hôm nay cảm giác mà cô ta mang lại cho Tiêu Dương dường như tràn đầy ngạo khí. Ánh mắt nhìn người cũng cực kỳ khinh miệt. Cô ta là quản lý của Thủy Ngưng Quân. Thủy Ngưng Quân nổi tiếng thì cô ta cũng là nước lên thuyền lên. Con người mà, thường dễ dàng mục nát nhất là vào thời điểm này.

Lúc này, Bạch Văn Diệu không nhịn được mà lên tiếng, ánh mắt lạnh lùng nhìn Tiêu Dương, sau đó chuyển sang nhìn Trần Bích Hoa:

- Cậu có biết, mười hai ngày qua, Thủy Ngưng Quân đã phải ở cái nơi khỉ ho cò gáy này, thoái thác hết thảy các hoạt động họp mặt, xã giao... Tổn thất của cô ấy còn hơn cả ba ngàn vạn. Nếu không phải quan hệ giữa cậu và Thủy Ngưng Quân không tâm thường, phí đền bù tổn thất còn phải tăng thêm một ngàn vạn kìa.

Theo cái ra hiệu của Tiêu Dương, một đệ tử Kiếm Tông bước đến cầm lấy bản hợp đồng đưa cho hắn. Tiêu Dương nhìn thoáng qua, ánh mắt nhất thời lạnh lại.

Trân Bích Hoa nhìn Tiêu Dương, lạnh lùng nói:

Thứ hai, bồi thường tổn thất ba ngàn vạn.

Thứ nhất, không được mời Thủy Ngưng Quân chụp ảnh quảng cáo tuyên truyền.

Bên trong bản hợp đồng, chủ yếu có hai nội dung.

Tiêu Dương nhìn thẳng Trần Bích Hoa.

- Tôi thấy cậu ta không có nổi sáu ngàn vạn đâu, vậy thì đi thẳng vào vấn đề với cậu ta đi.

Trân Bích Hoa gật đầu, lấy ra một bản hợp đồng đặt lên bàn, nói:

- Mục đích của chúng tôi hôm nay đến đây chính là muốn bàn với cậu về bản hợp đồng này.

- Có gì tôi sẽ bàn lại với Ngưng Quân.

- Nói trắng ra là cậu không có tư cách.

Trần Bích Hoa lắc đầu nói.

- Nếu người nào muốn mời Thủy Ngưng Quân, cũng muốn đích thân Thủy Ngưng Quân bàn bạc, vậy thì còn cần người quản lý như tôi làm gì?

- Gõ bàn phím vang dội thật.

Tiêu Dương ngẩng đầu nhìn Trần Bích Hoa:

- Đây chỉ sợ là ý của cô.

Với sự hiểu biết của Tiêu Dương về Thủy Ngưng Quân, cô tuyệt đối sẽ không đưa ra yêu cầu như vậy. Thủy Ngưng Quân không phải là người ham tiền. Nếu không, cô cũng không ở lại đây chờ Tiêu Dương đến mười hai ngày.

Tiêu Dương mơ hồ đoán được dụng ý bên trong hành động này của Trần Bích Hoa. Cô ta muốn thông qua bản hợp đồng này để Thủy Ngưng Quân tình nguyện rời đi.

Trân Bích Hoa cau mày:

- Ý của tôi cũng là ý của Ngưng Quân. Tiêu Dương, tôi khuyên cậu nên ký vào bản hợp đồng này đi.

- Đây là ý của tôi.

Bạch Văn Diệu nói thẳng:

- Chị đã nói rồi mà, việc này cứ để chị xử lý. Em về khách sạn nghỉ ngơi đi.

Sau khi sửng sốt, Trân Bích Hoa lập tức bước lên, mỉm cười nói:

- Ngưng Quân, tại sao em lại đến đây? Thủy Ngưng Quân bước vào. Hôm nay cô mặc trang phục rất đơn giản, nhưng lại mang đến khí tức thân thánh không thể xâm phạm, ánh mắt trong suốt hiện lên sự lạnh lùng.

Giọng nói rất nhẹ nhưng chẳng khác nào sấm sét bên tai.

Lúc này, một giọng nói vang lên bên ngoài.

- Trước khi gặp Ngưng Quân, tôi sẽ không ký bất cứ giao ước nào.

Bạch Văn Diệu đập mạnh lên bàn, sắc mặt giận dữ nhìn Tiêu Dương:

- Cậu đừng có rượu mời không uống mà uống rượu phạt.

- Ồ, còn có rượu phạt sao?

Tiêu Dương hứng thú nói.

- Tiêu Dương, đừng có lớn giọng như vậy.

Trân Bích Hoa đứng dậy, lạnh lùng nói:

- Cho dù cậu có giao tình với Ngưng Quân, cũng không thể làm hỏng quy củ. Tôi nói cho cậu biết, ngày mai, Ngưng Quân phải trở về thủ đô để tham gia một hoạt động.

- Hoạt động có lớn cỡ nào cũng dẹp sang một bên.

Tiêu Dương đặt bản hợp đồng xuống:

- Thật xin lỗi.

Thì ra là đã nắm quyền, hèn gì nói chuyện cũng lớn lối.

Trân Bích Hoa chen ngang.

- Bạch tiên sinh của giải trí Thiên Vương bị bệnh. Bây giờ, tất cả mọi hoạt động của Thiên Vương Ngu Nhạc đều do Bạch Văn Diệu thiếu gia quản lý.

- Quên nói cho cậu biết, bây giờ Thủy Ngưng Quân chính là do bổn thiếu gia chăm sóc. Cô ấy muốn làm gì cũng phải được sự đồng ý của tôi.

Thủy Ngưng Quân hờ hững bước đến trước mặt Tiêu Dương, ánh mắt nhìn trúng bản hợp đồng trên bàn. Sau khi nhìn thoáng qua, sắc mặt nhất thời biến đổi.

Thủy Ngưng Quân trực tiếp xé nát bản hợp đồng.

Sắc mặt Bạch Văn Diệu và Trần Bích Hoa đều sâm xuống.

- Tiêu Dương, xin lỗi.

Thủy Ngưng Quân áy náy nhìn Tiêu Dương.

Tiêu Dương mỉm cười lắc đầu:

- Người nói xin lỗi phải là tôi mới đúng. Tôi bắt cô phải ở đây chờ những mười hai ngày.

Nghe những gì Trần Bích Hoa nói, Tiêu Dương có thể biết được, Thủy Ngưng Quân ở đây mười hai ngày, trong lòng nhất định là có áp lực rất lớn.

- Tôi tự nguyện mà.

Thủy Ngưng Quân mỉm cười.

- Ngưng Quân.

Trân Bích Hoa nhìn thấy thần sắc của Bạch Văn Diệu thay đổi, vội vàng lên tiếng: - Em về đi. Mặc kệ thế nào, lần này phải theo quy củ cũ. Tại sao em không nghĩ đến tiền đồ của mình chứ?

Thủy Ngưng Quân quay sang nhìn Trần Bích Hoa, nghiêm giọng nói:

- Em đã nói rất nhiều lần, em sẽ không nhận của Tiêu Dương một phân tiền nào.

Trong lòng của Thủy Ngưng Quân, nếu dùng tiên để cân nhắc ước định giữa cô và Tiêu Dương, chính cô cũng cảm thấy bị sỉ nhục.

- Tại sao em lại ngốc như vậy?

Trân Bích Hoa cau mày:

- Được, cho dù em nguyện ý không thu tiền tổn thất mười mấy ngày này, nhưng em phải cùng chị rời khỏi đây. Em quên mất rồi sao? Ngày mai em phải ở thủ đô để tham gia một hoạt động.

- Từ chối là xong.

Thủy Ngưng Quân nói thẳng.

- Từ chối? Có thể từ chối sao?

Bạch Văn Diệu đứng ra, trâm giọng nói:

- Ngưng Quân, em có biết hoạt động ngày mai của em là gì không?

Thủy Ngưng Quân cau mày:

- Không phải chỉ là tham gia khai trương một hội sở thôi sao?

- Ôi, Ngưng Quân, chị đã nói với em rất nhiều lần rồi. Buổi khai trương hội sở ngày mai rất quan trọng, không thể so sánh với các hội sở khác. Bởi vì cổ đông của hội sở đó là thiếu gia Văn Diệu.

Trân Bích Hoa lên tiếng.

- Thế thì thế nào?

Thủy Ngưng Quân lạnh lùng nói:

- Tôi là người chịu sự quản lý của công ty, nhưng không có nghĩa là tất cả mọi hành động của tôi đều bị quản lý.

- Em cũng biết, cổ đông của hội sở, ngoại trừ tôi, còn có tứ đại thiếu gia của Viêm Hoàng nữa.

Bạch Văn Diệu nói:

- Thiếu gia Tôn Duệ của Tôn gia ở thủ đô, thiếu gia Diệp Cao Khánh của Diệp gia, cự đầu trong ngành khai thác mỏ ở Sơn Tây, thiếu gia Bàng Tỉnh của vật liệu xây dựng Khang Đường. Còn có thiếu gia Nguyên Phong Khải của Hoa Hành. Hôm nay, ngoại trừ Tôn Duệ thiếu gia, ba thiếu gia còn lại đều đang ở khách sạn chờ tin tức của tôi.

Những tập đoàn công ty mà Bạch Văn Diệu nói đến đều là những tập đoàn có danh tiếng trong cả nước.

Ngoại trừ Tôn Duệ, ba người kia, bao gồm cả Bạch Văn Diệu đều có chung một điểm, đều là con một.

- Thế thì thế nào?

Bạch Văn Diệu nói xong, Thủy Ngưng Quân đã lên tiếng:

- Dù sao thì tôi cũng không về đâu.

Thủy Ngưng Quân biết thời gian rất gấp. Bởi vì cô nghe Tiêu Dương nói qua điện thoại, Kiếm tông sẽ khai tông trong vòng một tháng nữa. Bây giờ cũng đã qua hai mươi mấy ngày rồi. - Ngưng Quân nghĩ lại đi.

Ánh mắt Trần Bích Hoa có chút lập lòe bất định, khuyên bảo một câu.

- Ý của em đã quyết.

- Tôi đã nói, đừng có rượu mời không uống mà uống rượu phạt.

Thần sắc nho nhã lúc trước của Bạch Văn Diệu đã biến mất, gần giọng nói:

- Ngưng Quân, cô đã quên hợp đồng mà cô ký rồi sao? Cô muốn hủy hợp đồng à?

Thủy Ngưng Quân cười nói:

- Tôi sẽ bồi thường tiên hủy hợp đồng.

- Haha...

Đột nhiên Bạch Văn Diệu cười to, giống như nghe được câu chuyện buồn cười nhất thế gian.

- Bồi thường?

Bạch Văn Diệu ngưng cười, lấy từ trong túi ra một bản hợp đồng, đập mạnh xuống bàn:

- Tôi sợ là cô bồi thường không nổi đâu.

Thủy Ngưng Quân bước đến cầm bản hợp đồng lên, cúi đầu nhìn lại. Khi giở qua trang thứ hai, ánh mắt rơi xuống một nơi không dễ thấy.

- Nếu bên A không dựa theo quy tắc đã ghi trong hợp đồng, phải bồi thường một tỷ.

Một khắc này, ánh mắt Thủy Ngưng Quân mở to đến cực điểm.

Bản hợp đồng trong tay rớt xuống.

Một tỷ.

Bản hợp đồng này.

Bỗng nhiên, Thủy Ngưng Quân nghĩ đến điều gì, ánh mắt hiện lên vẻ khó tin, quay sang nhìn Trần Bích Hoa.
Bình Luận (0)
Comment