Hộ Hoa Trạng Nguyên Tại Hiện Đại (Dịch Full)

Chương 1330 - Chương 1337: Tôi Họ La

Chương 1337: Tôi họ La Chương 1337: Tôi họ LaChương 1337: Tôi họ La

Trong đầu Thủy Ngưng Quân hiện lên hình ảnh lúc ký hợp đồng.

Khi đó cô bận rộn cả một ngày, vẫn còn buồn ngủ. Trần Bích Hoa liền lấy ra bản hợp đồng, nói rằng bên kia thúc giục phải ký, tranh thủ cho Bạch Văn Diệu một câu trả lời thuyết phục. Bởi vì chỉ là tham gia cắt băng khánh thành hội sở, Thủy Ngưng Quân cũng không suy nghĩ nhiều.

Hơn nữa cô cho rằng, Trần Bích Hoa sẽ không lừa gạt cô.

Cô là do một tay Trần Bích Hoa đưa lên. Cô biết Trân Bích Hoa có chút tật xấu, nhất là thời gian gần đây. Nhưng Thủy Ngưng Quân vẫn không nói gì, vẫn đối xử với Trần Bích Hoa như một người chị. Cô tuyệt đối không nghĩ đến Trần Bích Hoa lại giăng bây cô như vậy.

- Chị Hoa, chị...

Giọng nói Thủy Ngưng Quân có chút run rẩy, không cách nào tiếp nhận được sự thật.

Trần Bích Hoa không dám nhìn thẳng vào mắt Thủy Ngưng Quân, nửa ngày sau mới thở dài nói:

- Ngưng Quân, kỳ thật việc này cũng đâu có gì khó. Văn Diệu thiếu gia chỉ là hy vọng em có mặt vào ngày mai để tham gia nghi thức cắt băng mà thôi. Em chỉ cần tham gia thì không còn bị xem là hủy hợp đồng. Em...

Thủy Ngưng Quân nói:

- Ngưng Quân, em vì chút chuyện này mà ân đoạn nghĩa tuyệt với chị sao?

- Ngưng Quân, chị...

Ở trong giới giải trí, Trần Bích Hoa là người thân nhất của Thủy Ngưng Quân. Hôm nay bị người thân nhất bán đứng, cảm giác này sao mà khó chịu. Thủy Ngưng Quân lựa chọn càng thêm quyết đoán vô cùng.

- Chị Hoa, bắt đầu từ hôm nay, tôi và chị xem như cắt đứt.

Từ đầu đến cuối, Trân Bích Hoa vẫn không biết mình sai ở chỗ nào.

- Không cần nói nữa.

Trân Bích Hoa biến sắc, giọng nói đột nhiên trở nên bén nhọn:

Nghe xong, sắc mặt Trần Bích Hoa không khỏi thay đổi:

Thủy Ngưng Quân trực tiếp vung tay lên, thở ra một hơi, nhìn chằm chằm Trần Bích Hoa:

- Tôi nghĩ, hợp đồng giữa chúng ta cũng không đến một tỷ.

Trân Bích Hoa quá coi thường địa vị của Tiêu Dương trong lòng Thủy Ngưng Quân.

- Giữa chúng ta cũng có bản hợp đồng mà phải không?

- Tôi không muốn gặp chị nữa.

- Chị cũng chỉ muốn tốt cho em.

Nếu trong tình huống khác, Thủy Ngưng Quân có thể sẽ không làm ra quyết định này. Nhưng hôm nay, sự việc lại liên quan đến Tiêu Dương. Mỗi người đều có nghịch lân của mình. Mà nghịch lân trong lòng Thủy Ngưng Quân chính là Tiêu Dương.

Gương mặt Bạch Văn Diệu co quắp, lộ ra ánh mắt khó có thể tin:

Không thể nghi ngờ, lần hành động này của cô ta là vì Bạch Văn Diệu đã hứa hẹn chỗ tốt. Hơn nữa, Bạch Văn Diệu đang là người quản lý của giải trí Thiên Vương. Nhưng tất cả đều không bằng Thủy Ngưng Quân. Thủy Ngưng Quân là kim chủ, là gà đẻ trứng vàng của Trần Bích Hoa. Nếu rời khỏi Thủy Ngưng Quân, cô ta sẽ không là cái gì cả.

Trước mặt y là Tiêu Dương.

- Tôi sẽ bồi thường hợp đồng.

Bạch Văn Diệu ôm mặt. Phản ứng đầu tiên của y không phải là đánh Tiêu Dương mà là lui về sau vài bước.

Thủy Ngưng Quân quay qua nhìn Bạch Văn Diệu:

- Hợp đồng mang tính lừa gạt, chúng tôi sẽ không chấp nhận.

Tiêu Dương xé nát bản hợp đồng trong tay.

Y biết, luận năng lực động thủ, y không bằng Tiêu Dương.

Sắc mặt Trần Bích Hoa trở nên tái nhợt.

Vẫn thanh âm quen thuộc, vẫn tư vị quen thuộc.

Tiêu Dương cầm bản hợp đồng trong tay Thủy Ngưng Quân, ánh mắt nhìn thẳng Bạch Văn Diệu:

- Dùng thủ đoạn tỉ tiện như vậy để đối phó một người phụ nữ, anh đúng là không biết xấu hổ.

- Cô thà bồi thường một tỷ cho tôi cũng muốn giúp đỡ tên tiểu bạch kiểm Tiêu Dương này?

Bạch Văn Diệu liền bị một cái bạt tai.

Bạch Văn Diệu tiến lên, muốn nắm lấy vai của Thủy Ngưng Quân.

- Ngưng Quân, đầu của cô bị nhúng nước rồi sao?

Tiêu Dương lạnh lùng nói:

- Bạch Văn Diệu, nếu anh muốn bồi thường, cứ việc kiện ra tòa.

Nghe xong, Bạch Văn Diệu ngạc nhiên, nửa ngày sau, mặc dù má vẫn còn nóng rát nhưng không khỏi cười to, cười đến chảy nước mắt.

- Cậu muốn theo tôi lên tòa án?

Bạch Văn Diệu chế nhạo:

- Cả thế giới này, nói cho cùng thì người có tiền thì là người mạnh nhất. Cậu có hứng thú đốt tiền với bổn công tử, bổn công tử cũng nguyện ý phụng bồi.

Nói xong, Bạch Văn Diệu không nhịn được mà cười ha hả lần nữa. Kiện ra tòa? Bốn thiếu gia quen biết với y người nào mà chẳng nổi danh tài phú, tài sản kinh người?

- Đốt tiền? Tôi rất vui khi làm điều đó.

Một giọng nói đột nhiên vang lên. Một đại kiệu tám người nâng tiến vào đại sảnh.

Cô gái bên trong kiệu bật cười:

- Cô... cô là ai?

Nghe xong, Bạch Văn Diệu liền có cảm giác không rét mà run:

- Chi bằng anh cứ lấy ra. Anh đốt bao nhiêu tiền, tôi đốt gấp trăm lần. Chỉ là chơi đốt tiên thôi mà?

Một giọng nữ vang lên bên trong kiệu: - Không biết vị thiếu gia này có bao nhiêu tiên để đốt nhỉ?

Chiếc kiệu này, liếc mắt một cái cũng nhìn ra được giá trị liên thành của nó.

Mà tám người nâng kiệu, người nào cũng mặc quần áo sang trọng nhất.

Người bên trong kiệu không xuất hiện, nhưng lại mang đến cảm giác không phú thì quý.

Phương thức khoe của như vậy khiến cho không ít người trợn mắt há mồm.

Bạch Văn Diệu vừa rồi còn phát ngôn bừa bãi muốn chơi trò đốt tiền, bây giờ nhìn thấy đối phương khoe của như thế, liền thức thời ngậm miệng lại.

Trong quá trình chiếc kiệu được nâng đi, phát ra thanh âm thanh thúy, giống như mấy viên trân châu tùy thời có thể rơi xuống.

- Giàu đến chảy mỡ luôn á!

Tiểu thần long không biết xuất hiện bên cạnh Tiêu Dương từ lúc nào, hai mắt phát sáng nhìn chiếc kiệu:

- Nếu đem bán, không biết có thể mua được bao nhiều đồ ăn ngon.

Một đống kim cương khảm thành một số bức tranh, đủ loại bảo thạch tôn lên sự trân quý của người trong kiệu.

Trang trí xung quanh kiệu đều là vật phẩm xa xỉ nhất.

Không phải con người.

Sau khi tám người nâng kiệu bước vào, Tiêu Dương phát hiện khí tức trên người tám người này rất cường đại. Mặc dù đã thu liễm nhưng Tiêu Dương vẫn có thể cảm nhận được.

Mắt Tiêu Dương hơi nheo lại. Đại kiệu tám người nâng này đến quá đột ngột, đệ tử Kiếm tông bên ngoài cũng không vào bẩm báo. Bọn họ làm thế nào để tiến vào?

Quang mang chói mắt chiếu xuống, khiến người ta không tự chủ được mà nhắm mắt.

- Đốt tiền mà cũng phải hỏi đối tượng sao? Tiểu thiếu gia, ngay cả một chút can đảm cũng không có vậy?

Sắc mặt Bạch Văn Diệu nhất thời biến đổi.

- Tiêu thúc thúc, cô ấy là ai vậy?

Kim Du Uyển cẩn thận hỏi Tiêu Dương một câu.

- Để xem tình hình ra sao đã.

Tiêu Dương nhìn về phía chiếc kiệu, trong đầu xuất hiện một cái tên.

Lúc này, một đệ tử Kiếm tông chạy vào, chắp tay với Tiêu Dương:

- Tông chủ, bên ngoài có ba người, tự xưng là Bàng Tỉnh gì đó.

- Ba vị thiếu gia đã đến rồi.

Bạch Văn Diệu giống như bắt được cọng rơm cứu mạng. Lúc này, không khí khiến cho y có chút hít thở không thông. Chiếc kiệu xuất hiện lại càng khiến cho y thêm áp lực. Mặc dù y là thiếu gia ăn chơi trác táng, nhưng cũng xem như có nghiên cứu về mấy vật xa xỉ phẩm. Y nhìn ra được giá trị của đống trân châu khảm trên kiệu, nằm ngoài khả năng thừa nhận của y.

Liên thủ với ba vị thiếu gia kia, ít nhất còn có vốn để so với cô ta.

Một so một trăm? Bạch Văn Diệu nghĩ đến lời nói của cô gái trong kiệu, không khỏi cười lạnh lần nữa. - Để bọn họ vào đây.

Tiêu Dương hạ lệnh.

Rất nhanh, bên ngoài đại sảnh, ba người thanh niên vội vã tiến vào. Nhìn trang phục trên người của họ, xác thực là con cháu nhà giàu.

Ba người đúng là khiến người khác không dám nhìn thẳng.

- Sau khi nhìn thấy bọn họ, ta đột nhiên có suy nghĩ muốn giảm cân.

Tiểu thần long ở bên cạnh cảm thán.

- Bàng huynh, Diệp huynh, Nguyên huynh...

Bạch Văn Diệu mỉm cười bước lên, nở nụ cười thân thiết.

Rất nhanh, nụ cười của Bạch Văn Diệu cứng lại.

Ba người dường như không đếm xỉa đến Bạch Văn Diệu, vòng qua y, bước đến trước mặt Thủy Ngưng Quân.

Ba người liếc mắt nhìn nhau, cúi đầu thật sâu trước Thủy Ngưng Quân:

- Thủy tiểu thư, xin lỗi.

Bạch Văn Diệu ngây người, miệng há thật to.

Rốt cuộc là có chuyện gì xảy ra?

Tối hôm qua, ba vị thiếu gia này đã kề vai sát cánh thương lượng với y, muốn dùng quy tắc ngầm với nữ minh tinh nào đó. Bây giờ bọn họ lại xem y như không khí?

- Các người...

Thủy Ngưng Quân cũng giật mình, cau mày khó hiểu nhìn ba người kia.

Diệp Cao Khánh ngẩng đầu, áy náy nói:

- Hợp đồng đó là do chúng tôi sơ suất, không cần tính toán. Kính xin Thủy tiểu thư tha thứ cho sự liêu [lĩnh của chúng tôi.

- Đúng đúng.

Bàng Tỉnh vội vàng tiếp lới:

- Huống chỉ, bây giờ không nói Thủy tiểu thư bội ước mà là chúng tôi bội ước. Ba người chúng tôi quyết định rút vốn khỏi hội sở. Vì thế, ngày mai sẽ không đến tham gia khai trương hội sở.

- Đúng vậy, người hủy ước là chúng tôi. Tôi nguyện ý bồi thường hết thảy tổn thất cho Thủy tiểu thư.

Nguyên Phong Khải cũng lên tiếng.

Thủy Ngưng Quân có chút ngoài ý muốn. Cô không phải không biết ba vị thiếu gia này, có thể nói là cá mè một lứa với Bạch Văn Diệu. Thủy Ngưng Quân vốn cho rằng bọn họ đến là để làm khó dễ, nhưng bây giờ lại chủ động đòi bồi thường cho cô.

- Các người... các người làm sao vậy?

Bạch Văn Diệu có chút lo lắng. Nếu ba người này rút lui, y sẽ phải chịu tổn thất không nhỏ.

Ba người vội vàng lắc đầu, giống như không dám đến gần Bạch Văn Diệu.

Lúc này, thân sắc Trân Bích Hoa lại càng trắng bệch, tay chân lạnh như băng.

Cô dường như ý thức được, đây chính là sai lầm lớn nhất của cô. Thế cục trước mắt, hiển nhiên là Bạch Văn Diệu đã bị cô lập hoàn toàn.

Hết thảy đều là vì người bên trong chiếc kiệu tám người nâng kia.

Ánh mắt của ba vị thiếu gia khi nhìn chiếc kiệu cũng có sự kiêng ky. Đoán chừng thái độ thay đổi của bọn họ là có liên quan đến người này.

Lúc này, toàn bộ mọi người đều tập trung vào chiếc kiệu.

Tiêu Dương bước đến, ánh mắt bình tĩnh nhìn chiếc kiệu, đột nhiên hỏi:

- Cô họ La?

Im lặng cả nửa ngày, giọng nữ bên trong kiệu truyên ra:

- Tôi họ La.
Bình Luận (0)
Comment