Chương 1343: Kiếm tiên! Kiếm tiên
Chương 1343: Kiếm tiên! Kiếm tiênChương 1343: Kiếm tiên! Kiếm tiên
Cười thật to.
Khí thế ác liệt mang theo một trận bão cát cuốn đến đám người Tiêu Dương.
Khí tức kiếm tiên hoàn toàn khác với tiên nhân bình thường. Với nhãn lực của Mục Tuyền Vương, liếc mắt một cái là có thể nhìn ra được Tiêu Dương không phải kiếm tiên.
Đối mặt với sáu tên tiểu bối, Văn Nhân Mục Tuyền tất nhiên không chút kiêng ky mà cười chế nhạo. Kiếm tông trong lòng ông ta xác thật đã là chuyện quá khứ. Ngoài ra, ông ta còn muốn trút lửa giận cho việc thất bại lần trước.
Đường đường Kiếm tông.
Kiếm tông không có kiếm tiên, có tư cách gì được xưng là Kiếm tông chứ?
Khi bão cát bao phủ Tiêu Dương, thân hình của hắn run lên, trong khoảnh khắc chấn nát bão cát.
- Cái gì?
Bên trên lá cờ có khắc hình một thanh thần kiếm.
Tiêu Dương cắm lá cờ xuống đất, cả người thẳng tắp, ánh mắt như thần nhìn chăm chú Văn Nhân Mục Tuyền:
Tiêu Dương vẫn bình tĩnh. Sau khi phá được công kích của Văn Nhân Mục Tuyền, Thiên Hoàng thần kiếm trong tay tràn ngập kiếm mang, thẳng tận trời xanh.
Cờ của Kiếm tông.
Ông ta cũng không vội động thủ. Ông ta cho rằng, sáu người này chính là chim trong lồng, không có cơ hội để chạy trốn.
Từng chữ như chuông đồng gõ vào linh hôn của mỗi người.
Ánh mắt Văn Nhân Mục Tuyền hiện lên sự kinh ngạc, nhưng vẫn cười lạnh:
- Ta lấy danh nghĩa tông chủ Kiếm tông xin thề, bắt đầu từ giờ phút này, cờ của Kiếm tông vĩnh viễn không bao giờ ngã.
Ông ta đang chờ thiên la địa võng giăng xuống, cắt đứt sinh cơ của sáu người này.
- Đúng thật là có mấy phần bản lĩnh.
Kiếm mang lóng lánh thiên địa, bay phấp phới trong gió.
- Cờ Kiếm tông vĩnh viễn không bao giờ ngã? Hahah.
Tay trái Tiêu Dương xuất hiện một lá cờ.
Văn Nhân Mục Tuyền cười to:
Thanh âm như tuyên ngôn với trời cao, với khắp thiên hạ.
Văn Nhân Mục Tuyên cũng không tự chủ được mà giật mình, giống như bị khí thế của Tiêu Dương ảnh hưởng, nhưng rất nhanh liên bình tĩnh lại, khóe miệng hiện lên nụ cười trào phúng:
- Cấp độ kiếm tiên còn chưa đạt đến, có tư cách gì mà làm tông chủ Kiếm tông?
Tiêu Dương nghiêm mặt lên tiếng:
Thanh âm lạnh lùng, mang theo kiếm khí lăng lệ. Văn Nhân Mục Tuyền bật cười, ánh mắt đột nhiên trở nên băng hàn nhìn thẳng Tiêu Dương:
Sau lưng người này đeo một thanh thần kiếm có vỏ đen kịt.
- Trăm năm trước, trong thời điểm Kiếm tông đang cường thịnh, bổn vương vẫn một kiếm chém gãy cờ Kiếm tông. Trăm năm sau, nó chỉ còn một đám hậu bối, ngay cả kiếm tiên cũng không có, thế mà cũng dám lớn giọng trước mặt bổn vương. Buồn cười! Hahah, thật đúng là buồn cười.
La Thiên Tôn Tọa.
Đây là nhân vật khiến Tiêu Dương cảm thấy ngoài ý muốn.
Tà Ma thần kiếm.
- Ngươi có tin, cho dù bổn vương không ra tay, nhưng trong một nén nhang, ngươi và những người bên cạnh ngươi đều sẽ chết hay không?
- Ai nói Kiếm tông không có kiếm tiên?
Câu thứ hai vừa nói xong, người đã xuất hiện.
Một người mặc hắc y, dáng người cao to, ánh mắt thâm thúy, ẩn chứa chi khí âm lãnh không cách nào che giấu được, giống như ngọn lửa trong địa ngục, tản ra khí tức hàn băng.
- Ta tin, cho dù ông đích thân ra tay, cũng chưa chắc đánh bại được ta.
Lúc này, một thanh âm vang vọng đến.
- Ngươi rất muốn nhìn thấy kiếm tiên sao?
Văn Nhân Mục Tuyền cười lạnh.
La Thiên Tôn Tọa trở về, hơn nữa từ khí tức tản ra trên người ông, ông đã trở thành Kiếm tiên.
- La Thiên đại ca.
Ánh mắt Tiêu Dương hiện lên sự phấn chấn. La Thiên Tôn Tọa đã chính thức chinh phục được Tà Ma thân kiếm.
Kiếm tiên La Thiên.
Ánh mắt lạnh như băng, chú mục vào Văn Nhân Mục Tuyền.
Lăng lệ bá đạo.
- Quả nhiên là khí tức kiếm tiên.
Sau một thoáng kinh ngạc, Văn Nhân Mục Tuyên đã trở lại bình thường, cười lạnh:
- Nhưng bất quá cũng chỉ là kiếm tiên tâng một mà thôi.
Một đạo thần quang năm màu, một đạo lãnh mang đen kịt.
Bọn họ không phải từ Thần Linh cảnh địa trở vê, mà là sau khi trở về độ tiên kiếp rồi mới đến đây.
Tiêu Dương phấn chấn nhìn Diệp Tang. Sớm biết rằng ở đại thế giới Ngũ Hành, Diệp Tang nhất định sẽ có kỳ ngộ, nhưng tuyệt đối không nghĩ đến Diệp Tang lại có thể đột phá thành tiên.
Ai nói Kiếm tông không có Kiếm tiên? Bây giờ đã xuất hiện hai vị Kiếm tiên.
Kiếm tiên! Kiếm tiên.
Kinh hỉ thêm một lần nữa.
Kim cương mãnh, Mộc sinh cơ, Thủy nhu hòa, Hỏa cuồng bạo, Thổ hậu trọng. Khí tức Ngũ Hành.
Bên trong khí tức Ngũ hành này ẩn chứa kiếm ý đánh đâu thắng đó.
- Ngũ Hành kiếm ý?
Tiêu Dương giật mình, thần sắc không ức chế được sự kích động:
- Cô ấy đã thành công rồi?
Bên trong dải thần quang, một bóng người lướt ra, trong tay cầm một thanh thần kiếm tản ra thân quang năm màu.
Chính là Diệp Tang.
Thêm một kiếm tiên.
Đại diện cho năm khí tức đặc tính khác nhau.
Mọi người ngẩng đầu. Trên bầu trời lúc này tản ra năm thần quang màu sắc khác nhau.
Bịch bịch bịch.
Từ trên trời giáng xuống.
Trên bầu trời lại vang lên thanh âm.
- Kiếm tiên tâng một cũng đủ tru sát tà ma.
Khí tức khác nhau, nhưng cũng đều là Kiếm tiên.
Ánh mắt lăng lệ nhìn chằm chằm Văn Nhân Mục Tuyền.
Văn Nhân Mục Tuyền nhìn hai Kiếm tiên vừa mới xuất hiện, đột nhiên cười lạnh.
- Bổn vương đã sớm đoán được, chỉ dựa vào đám hậu bối các ngươi, căn bản không thể giết chết được bốn tiên nhân hộ vệ của ta. Thì ra trong đám các người có hai Kiếm tiên.
Văn Nhân Mục Tuyên nói:
- Kiếm Tông trăm năm qua, muốn bồi dưỡng được hai Kiếm tiên này, chỉ sợ cũng cực kỳ gian nan. Hôm nay, bổn vương sẽ cho Kiếm tông cùng cờ xí của các ngươi táng thân tại sa mạc này.
- Phong! Lôi.
Văn Nhân Mục Tuyền vung tay lên.
Vùi! VùI
Hai cường giả tiên nhân Phong và Lôi đồng thời bay ra.
Tiên nhân tâng hai.
Hai người phân biệt xuất hiện trước mặt La Thiên Tôn Tọa và Diệp Tang.
Thái tử Dịch Hàn đang định động thủ, Tiêu Dương đột nhiên truyền âm đến:
- Đừng vọng động.
Dịch Hàn cau mày, truyên âm lại:
- Hai người này chỉ sợ là tiên nhân tâng hai.
- Mặc dù Tang Tang và đại ca mới có tâng một, nhưng bọn họ cũng là Kiếm tiên.
Ánh mắt Tiêu Dương hiện lên sự tự tin.
- Ta cũng muốn nhìn xem, Kiếm tiên hôm nay có bằng một trăm năm trước hay không. Văn Nhân Mục Tuyền quát to:
- Giết.
Vùi! VùI
Hai đạo thân ảnh như tia chớp hướng về phía La Thiên Tôn Tọa và Diệp Tang.
Khí thế lăng lệ, cường đại, giống như đại bàng giương cánh, muốn cắn nuốt hai người.
Cuộc chiến trong khoảnh khắc bắt đầu.
Phong đấu với Diệp Tang, Lôi đấu với La Thiên Tôn Tọa.
Bịch, bịch, bịch.
La Thiên Tôn Tọa trực tiếp huy quyền đánh vào Lôi. Lôi đầu tiên là cười lạnh. Thân là kiếm tiên, nhưng lại không rút kiếm, lại dùng quyền cước với mình. Nhưng sau khi chạm quyền, ánh mắt Lôi toát ra vẻ kinh hãi. Sức mạnh của y là tiên nhân tầng hai, nhưng khi dùng sức mạnh cơ thể để đối kháng, lại không chiếm được chỗ tốt.
Y đương nhiên không biết, La Thiên Tôn Tọa không phải kiếm tiên bình thường. Ông và Tiêu Dương đều là thể tu. Mặc dù chưa đạt đến tình trạng nhục thể thành tiên như Tiêu Dương, nhưng cũng không phải dạng vừa. Ít nhất, dựa vào sức mạnh cơ thể của Lôi, hoàn toàn không đối kháng được với ông.
Bên kia, Diệp Tang dùng thân pháp Quý phi say rượu, thân ảnh ưu mỹ lăng không, tránh được một công kích cường đại của Văn.
Cô vẫn bình tĩnh, ánh mắt chứa đựng sát cơ.
Sau khi tiếp được mười chiêu của Phong, thân ảnh Diệp Tang đột nhiên lui lại trăm thước, thần kiếm trong tay tản ra quang mang lợi hại.
- Liệt diễm đốt thiên.
Khí tức Hỏa.
VùI! Vùi
Kiếm quang đầy trời hóa thân thành vô số ngọn lửa, hướng đến Văn. Văn cau mày, hừ lạnh một tiếng, trong tay xuất ra binh khí giống trường mâu, đâm thẳng đến.
- Ngũ Hành kiếm ý.
Văn Nhân Mục Tuyền cười lạnh:
- Nghĩ không ra, đám hậu bối sau này của Kiếm tông lại có thể lĩnh ngộ được Ngũ Hành kiếm ý. Đáng tiếc, chỉ dựa vào đó mà muốn đánh bại Phong. Không có khả năng.
Văn Nhân Mục Tuyên quay sang nhìn Lôi và La Thiên Tôn Tọa.
Nếu như nói Diệp Tang và Lôi so tốc độ với nhau, thì bên này chính là đối chiến năng lượng. Vũ khí trong tay Lôi tản ra nguồn năng lượng mênh mông, mơ hồ áp chế được La Thiên Tôn Tọa.
Văn Nhân Mục Tuyền mỉm cười.
- Tiêu Dương.
Dịch Hàn lo lắng kêu lên.
- Bọn họ sẽ thắng.
Tiêu Dương mỉm cười. Lôi và Phong muốn đánh bại La Thiên Tôn Tọa và Diệp Tang, triển khai tấn công điên cuồng, nhưng Diệp Tang và La Thiên Tôn Tọa vẫn còn chưa xuất ra thực lực chân chính. Thực lực kiếm tiên.
Tiêu Dương hiểu rõ dụng ý của hai người.
Với thực lực của Văn Nhân Mục Tuyền, nếu như muốn áp chế hai người La Thiên Tôn Tọa và Diệp Tang, ông ta nhất định sẽ ra tay tương trợ, hoặc phái ba người còn lại xông lên.
Tiêu Dương thầm tính toán, ánh mắt sáng lên:
- Đến lúc rồi.
Vùi! Vùi
Kiếm mang trên bầu trời đột nhiên nổ mạnh, tản ra thần quang nhiều màu.
Diệp Tang.
Dẫn đầu phản kích.
Dùng tư thế sét đánh không kịp bưng tai.
Bộc phát thân quang chói mắt.
Ngũ Hành kiếm ý tản ra năm loại khí tức khác nhau, tạo thành một cái lồng bao phủ Phong.
Đột ngột.
- Kiếm ẩn.
Giữa không trung, khi còn cách Phong trăm mét, thân ảnh Diệp Tang đột nhiên biến mất.
- Kiếm sát.
Giây tiếp theo, cô đã xuất hiện trước người Phong, Ngũ Hành thần kiếm bất ngờ đâm vào mi tâm của Phong.
Ánh mắt Văn Nhân Mục Tuyền trong khoảnh khắc mở thật to, không thể tin nổi. Ông ta chỉ mới lơ là chưa đến nửa giây, Phong đã bị Ngũ Hành kiếm ý diệt sát.
Long trời lở đất.
Diệp Tang nâng kiếm, chém rụng cơ thể Phong, sau đó xoay người nhìn Văn Nhân Mục Tuyền.
- Ông vừa mới nói muốn nhìn thấy sức mạnh kiếm tiên?