Hộ Hoa Trạng Nguyên Tại Hiện Đại (Dịch Full)

Chương 1337 - Chương 1344: Không Phải Kiếm Tiên Nhưng Cũng Có Thể Giết Ngươi Trong Nháy Mắt

Chương 1344: Không phải Kiếm tiên nhưng cũng có thể giết ngươi trong nháy mắt Chương 1344: Không phải Kiếm tiên nhưng cũng có thể giết ngươi trong nháy mắtChương 1344: Không phải Kiếm tiên nhưng cũng có thể giết ngươi trong nháy mắt

Thanh âm chói tai, nhưng lại giống như một cái bạt tai vả vào mặt Văn Nhân Mục Tuyền, khiến gương mặt ông ta nóng lên.

Khi ông ta phái Phong và Lôi ra, đã từng nói một câu, chính là "muốn nhìn xem thực lực kiếm tiên". Không ngờ chưa đầy một nén nhang, vị Ngũ Hành kiếm tiên này đã đánh vào mặt ông ta một cái thật mạnh.

Sức mạnh kiếm tiên, đây chính là sức mạnh kiếm tiên.

Một khắc này, khí tức lạnh lẽo như thủy triều đột nhiên dâng lên, bao trùm một mảnh thiên địa.

- Tà Thân nhất thiểm ẩm huyết quy.

Kiếm khí âm hàn nhấc lên huyết vũ.

Văn Nhân Mục Tuyền cả kinh quay đầu nhìn lại, đồng tử càng chấn động hơn.

Một cái đầu bay lên trời, máu văng ra, chói mắt dưới ánh nắng mặt trời.

Văn Nhân Mục Tuyên năm đó dương danh cùng với Thánh Long Vương.

- Giỏi cho kiếm tiên của Kiếm tông.

Hai vị kiếm tiên không chút né tránh, khiêu khích quyền uy của Văn Nhân Mục Tuyền.

Cười to:

Mũi kiếm trực chỉ Văn Nhân Mục Tuyên.

Sát ý ngập trời trong mắt Diệp Tang.

Lôi vừa mới chiếm cứ thượng phong cũng bị một kiếm trảm sát.

Thân ảnh Văn Nhân Mục Tuyền chậm rãi trôi nổi, nhìn chăm chú La Thiên Tôn Tọa và Diệp Tang:

- Có còn muốn nhìn hay không?

Thanh Tà Thần ma kiếm trong tay La Thiên Tôn Tọa phát ra quang hàn, khiến kẻ khác phải lạnh run.

Lúc này, ánh mắt ông ta trầm xuống, sau đó bắn ra sát khí.

Bởi vì ông đã từng trải nghiệm hạo kiếp năm đó của Kiếm tông.

Thời gian giống như dừng lại.

Suốt cả đời này ông không bao giờ quên, trong trận hạo kiếp năm đó, từng người thân ngã xuống trong vũng máu, lọt vào trong cuộc tàn sát vô tình.

- Trăm năm qua, bổn vương đã không giết qua kiếm tiên rồi. Ta thật hoài niệm cái cảm giác đó.

La Thiên Tôn Tọa lại càng không thể bình tĩnh.

La Thiên Tôn Tọa gắn từng tiếng, thân hình thoáng một cái, Tà Thân ma kiếm phô thiên cái địa bao trùm xuống. Hai mắt Văn Nhân Mục Tuyền mơ hồ hiện lên sát khí. Ông ta nghĩ không ra, rõ ràng là một kiếm tiên nhưng vì sao trên người lại có ma khí? Nếu không phải La Thiên Tôn Tọa đã giết chết người của ông ta, nói không chừng ông ta còn cho rằng La Thiên Tôn Tọa là đồng môn.

Thân hình La Thiên Tôn Tọa có chút run lên, hai mắt đỏ bừng, nhìn chằm chằm Văn Nhân Mục Tuyên. Tà Ma thần kiếm trong tay không ức chế được mà phát ra thanh âm khát máu.

Chiến ý ngập trời trong mắt, huy động thần kiếm, trực tiếp vận dụng kiếm pháp Tà Thần.

Một trăm năm. Tất cả năm người này đều là tiên nhân tâng hai.

Thời điểm đó Kiếm tông rất mạnh. Cũng bởi vì nguyên nhân này, đối phương e sợ Kiếm tông sẽ bật dậy từ đống tro tàn, cho nên thủ đoạn chém giết càng thêm tàn nhẫn. Nhưng vẫn không ngăn cản được Kiếm tông ngóc đầu trở lại.

Cuộc chiến cấp bậc tiên nhân hết sức căng thẳng.

Ra lệnh tuyệt sát.

Văn Nhân Mục Tuyền không tin, sáu người trước mắt lại có thực lực ngang ngửa hai kiếm tiên kia.

Suốt một trăm năm.

Đối với ông mà nói, Văn Nhân Mục Tuyền chính là một địch thủ cường đại.

- Giết.

Gần như đồng thời, Văn Nhân Mục Tuyền ra lệnh cho ba người Tuyết, Sương và Hỏa phía sau.

- Ta tin rằng, khi ngươi xuống địa ngục, ngươi sẽ bị tiên bối của Kiếm tông giết thêm lần nữa.

La Thiên Tôn Tọa huy kiếm, chém nát khí tức cường đại.

Khí tức lăng lệ từ trên người Văn Nhân Mục Tuyền bắn ra ngoài, phong tỏa không gian xung quanh La Thiên Tôn Tọa.

- Không biết tự lượng sức mình.

Ngoại trừ điều này, bốn phương tám hướng, từng tốp ngân y nhân xông ra, trong tay cầm khóa Tiên Liên.

Sát khí tứ phía.

- Phải kéo dài thêm chút nữa. Cường giả của Ma Môn vẫn còn chưa hiện thân. Thực lực của Văn Nhân Mục Tuyền đạt đến tiên nhân tâng bốn. Xem ra mấy năm qua, ông ta đã đánh mất bản tâm. Thực lực của Kiều đại ca đã cách ông ta một đoạn rồi.

Giọng nói của Kỷ Ly tiên nhân vang lên bên tai Tiêu Dương.

- Chuẩn bị nghênh địch.

Chiến ý dâng cao trong mắt Tiêu Dương, sáu người liếc mắt nhìn nhau.

Tuy Văn Nhân Mục Tuyền mạnh hơn La Thiên Tôn Tọa rất nhiều, nhưng ông ta vẫn rất kiêng ky Tà Thần ma kiếm. Huống hồ Diệp Tang cũng đã liên thủ với La Thiên Tôn Tọa, đối kháng Văn Nhân Mục Tuyền. Kiếm tiên dùng sức chiến đấu siêu quần mà nổi tiếng. Diệp Tang trong nháy mắt đã lấy ra pháp bảo Tam Thiên Huyễn Kính, ngăn cách khu vực chiến đấu của cả hai bên, khiến Văn Nhân Mục Tuyền nhất thời không bắt được hai người bọn họ.

Đối phương có tam tiên, bên này cũng có tam tiên.

- Giát Giát, không có vấn đề gì chứ?

- Ngươi...

Tiêu Dương không nhịn được, lại liếc mắt về phía Văn Nhân Mục Tuyền, mày khẽ cau lại. Văn Nhân Mục Tuyền không hổ danh là cường giả thành danh nhiều năm. Tam Thiên Huyễn Kính của Diệp Tang cũng không trói buộc được ông ta quá lâu.

Trong khoảnh khắc, trong phạm vi một trăm thước xung quanh cuộc chiến của hai người không một ai đến gần. Xung quanh đều là lửa, chẳng phân biệt được địch ta mà đốt tứ phía.

Hỏa lại càng nổi giận, rít gào, xuất ra sức mạnh mạnh hơn. Uy thế lôi đình nặng nề oanh kích Tiêu Dương. Nhưng ngay cả góc áo của Tiêu Dương cũng không chạm vào được.

Hỏa, người cũng như tên, dùng lửa nhập đạo.

Tiêu Dương đấu với Hỏa.

Trong chớp mắt, hắn liếc nhìn sang phía Văn Nhân Mục Tuyền.

Mặc dù La Thiên Tôn Tọa và Diệp Tang có thể diệt sát được tiên nhân tâng hai, nhưng vẫn còn chênh lệch khá nhiều so với Văn Nhân Mục Tuyền. Bây giờ có pháp bảo trong tay, vẫn bị rơi vào thế hạ phong. Tiêu Dương hận không thể phân thân sang hỗ trợ.

Hỏa đã tức điên lên.

Y cảm thấy mình không được tôn trọng.

Rõ ràng đang chiến đấu với y, nhưng ánh mắt lại cứ liếc nhìn chỗ khác.

- Tiểu tử kia, ngươi muốn chết hả?

Hỏa nổi giận huy chưởng, thân ảnh bay lên, chuyển mắt đã đến trước người Tiêu Dương.

Một cơn sóng lửa bao trùm đến, uy thế hung mãnh vô biên.

Ninh Cốc, Bạch Húc Húc và Tiêu Nhu Y cùng nhau đối chiến đám ngân y nhân đang điên cuồng lao đến.

Tiêu Dương quát khẽ, dẫn đầu vọt lên trước. Dịch Hàn và Giát Giát theo sau, chặn đường ba tiên nhân Tuyết, Sương, Hỏa.

- Giết.

- Nếu tôi còn đối phó không được, chẳng phải thẹn với uy danh La Hán chuyển thế sao?

Giát Giát dâng trào chiến ý:

Tiêu Dương nhìn Giát Giát.

Hỏa phát nộ. Ánh mắt của Tiêu Dương làm cho y tức đến hộc máu.

- Ngươi có thể nghiêm chỉnh chút được không?

Hỏa nhịn không được rống to một tiếng.

Tiêu Dương sửng sốt nhìn Hỏa, nghiêm túc nói:

- Nếu ta nghiêm chỉnh, sẽ rất đáng sợ.

- Chỉ bằng một tên còn chưa đạt đến kiếm tiên như ngươi?

Ngọn lửa trong lòng Hỏa thật không có chỗ phát ra. Đối thủ không tôn trọng mình như vậy, nhưng công kích của mình lại không chạm được đến góc áo của đối phương. Đối phương dựa vào thân pháp xuất thân nhập hóa tránh né, một chút cũng không bị ngọn lửa của mình ảnh hưởng.

Chưởng phong một lần nữa bao trùm xuống.

Văn Nhân Mục Tuyền rống lên:

- Có ngon thì đường đường chính chính đấu với ta một trận, đừng trốn tránh như vậy?

Vùi! Vùi.

Thân ảnh vô hạn của Hỏa đến gần Tiêu Dương.

Tiêu Dương dựng thẳng người nhìn Hỏa, đột nhiên gật đầu: - Được, ta không né tránh nữa.

Ánh mắt Hỏa bắn ra quang mang hưng phấn.

Tiêu Dương đã nằm trong phạm vi khống chế của y.

- Bây giờ, cho dù ngươi có muốn trốn cũng không còn chỗ để trốn.

Chưởng phong mãnh liệt của Hỏa đã giáng xuống.

Bịch.

Một hơi mười chưởng đánh ra. Loại cảm giác này khiến cho Hỏa cảm thấy rất thống khoái.

- Hhaaha... A...

Hỏa đang cười to đột nhiên cứng lại, ánh mắt chấn kinh.

Không thể tin được.

Cảnh tượng mà y chưa từng nghĩ đến đã xuất hiện.

Tiêu Dương không hề lui về phía sau.

Không có hộc máu.

Cũng không đoạn khí,

Hắn chỉ nhẹ nhàng phủi phủi lớp bụi trên vạt áo, giương mắt nhìn Hỏa, lắc đầu:

- Ta không né mà ngươi cũng chẳng làm gì được ta.

Hỏa như bị chấn trụ cả người.

Y hoàn toàn không thể tưởng tượng được.

Nếu như nói Tiêu Dương có thần binh hộ thể thì còn lý giải được, nhưng thần quang không có phát ra.

Y nào biết, cơ thể của Tiêu Dương chính là thần binh hộ thể.

- Mặc dù ta không phải là kiếm tiên.

Lúc này, giọng nói của Tiêu Dương đã vang lên bên tai Hỏa.

- Nhưng cũng có thể giết ngươi trong nháy mắt.

Ý niệm đầu tiên của Hỏa chính là muốn lui về phía sau.

Nhưng bước chân không nhấc nổi.

Trong nháy mắt giọng nói của Tiêu Dương vang lên trong đầu Hỏa, hư kiếm trong đầu hắn đã chấn động.

Hám Đạo Thuật.

Băng thiên diệt hồn.

Đầu của Hỏa đột nhiên truyền đến cảm giác rất đau đớn, không tự chủ mà kêu thảm một tiếng.

Tiếng kêu thảm thiết như muốn xé rách cả thiên địa.

Kiếm quang rơi xuống.

Không phải kiếm tiên.

Vùi! VùI

Mười thanh Thiên Hoàng thần kiếm đột nhiên xuất hiện, từ các phương vị khác nhau đâm về phía cơ thể Hỏa.

Trên người Hỏa xuất hiện quang mang thần binh phòng ngự, nhưng chỉ lóe lên mà thôi.

Sau khi lóe lên, trực tiếp bị phá nát.

Thần kiếm đâm vào.

Trong một khắc thuấn sát Hỏa.

Giữa không trung, gió lạnh thấu xương. Thiên Hoàng thần kiếm bay nhanh ra, cả người Hỏa rơi xuống.

Một khắc này, không ít người không tự chủ được mà hít một hơi khí lạnh.

Địch thủ ngày hôm nay chỉ là một thanh niên, nhưng thủ đoạn lại rất yêu nghiệt.

Lúc này, Giát Giát và Dịch Hàn đang đối chiến với Tuyết và Sương.

Tầng hai đối tâng một.

Trong tình huống bình thường, đây tuyệt đối chiếm ưu thế.

Nhưng Tuyết và Sương lại chẳng chiếm được thượng phong. Kịch chiến với hai người đều là hai đại thiên tài có thiên phú kinh người.

Tuyết và Sương đều hy vọng Hỏa có thể nhanh chóng giải quyết đối thủ rồi sang trợ giúp hai cô. Bởi vì Tiêu Dương không phải kiếm tiên, cảnh giới như vậy không đáng lọt vào mắt hai người.

Nhưng Hỏa lại là người chết nhanh nhất.

Tuyết và Sương không tự chủ được mà liếc mắt nhìn về phía cung điện. Bọn họ chỉ có thể chờ đợi cường giả bên trong có thể chạy ra kịp.

Gần như đồng thời, ánh mắt Tiêu Dương cũng nhìn thoáng qua cung điện, khóe miệng nhếch lên.

- Quả nhiên là cẩn thận. Để ta xem, sau khi Văn Nhân Mục Tuyền ngã xuống, các người có xuất hiện hay không.

Tiêu Dương nhìn thẳng Văn Nhân Mục Tuyền.
Bình Luận (0)
Comment