Chương 1345: Cha cùng con chiến đấu
Chương 1345: Cha cùng con chiến đấuChương 1345: Cha cùng con chiến đấu
Giết Văn Nhân Mục Tuyền nhất định sẽ chấn động cả trụ sở Ma Môn.
Tiêu Dương vẫn tin rằng, hiện tại, đám cường giả Ma Môn nhất định đang nhìn vào cuộc chiến này, nhưng vẫn chưa ra tay, bởi vì còn có Văn Nhân Mục Tuyền. Ông ta vẫn có thể nắm được cục diện trong tay. Về phân những người hy sinh, trong mắt Ma Môn, mạnh thắng yếu thua. Thực lực yếu thì sẽ bị loại ra khỏi cuộc chiến, bọn họ chẳng có gì phải thương xót.
Khi Tam Thiên Huyễn Kính của Diệp Tang sắp bị phá, Tiêu Dương cũng không xông lên, ánh mắt đảo xung quanh.
Đám ngân y nhân tay câm khóa Tiên Liên đang ngo ngoe muốn động.
Huyết Thần Vệ đang rít gào vọt lên.
Tiêu Dương cũng nhìn thấy Huyết Ma lợi khí.
Ngân y nhân, tổ chức Huyết Dạ, thậm chí là tổ chức Hắc Phong đã gặp ở Hà Lan, và một số hộ long thế gia, tất cả đều là thế lực của Ma Môn.
Đây là những gì trước mắt mà hắn biết được. Có lẽ, lực lượng của Ma Môn còn cường đại hơn là hắn đã nghĩ.
Thượng cổ hồng hoang.
Khí tức hùng hậu từ Thượng cổ hồng hoang tản ra ngoài.
Nhục thể thành tiên.
Tay vung lên, một bức họa xuất hiện giữa không trung, nháy mắt đã bao trùm trăm thước, trôi nổi giữa không trung.
Tiêu Dương lên tiếng, ánh mắt xẹt qua quang mang.
Cảnh giới Sáng Thế.
Tiểu công chúa từ miệng Tương Thần lão nhân biết được Thất Tinh Bổ Thiên Thạch, nhưng lại không biết nó ở chỗ nào. Nhưng Ma Môn lại có biện pháp biết được, nhất định là bên trong Ma Môn có cao nhân có năng lượng đoạt thiên tạo hóa như Tương Thần lão nhân. Có thể là ở địa cầu hoặc có thể ở Thần Minh.
Trong thiên địa tràn ngập sát khí.
Ba con đường tu đạo của Tiêu Dương.
- Tổng tấn công chỉ mới bắt đầu thôi.
Lúc này chính là lúc thượng cổ hồng hoang hiển uy.
Thiên địa trong khoảnh khắc trở nên hôn ám.
Đại đạo kiếm tu.
Mọi người đều chấn động.
Mơ hồ có thanh âm hung thú rít gào điếc tai.
Lực khống chế của Tiêu Dương càng giúp cho hắn khống chế hung thú thuận lợi hơn. Họa quyển này liên kết với Thượng cổ hồng hoang. Tiêu Dương đã làm thí nghiệm qua, chỉ có hung thú mà hắn sáng tạo ở Thượng cổ hồng hoang mới có thể thông qua được thông đạo họa quyển này.
Từng thanh âm nặng nề ngã xuống đất. Trong từng cuộc chiến, nó đều nhảy ra, vì Tiêu Dương mà chiến đấu.
Rống!
Một con thỏ khổng lồ màu trắng, răng năng sắc bén xé rách không gian rơi xuống, khiến kẻ khác không rét mà run.
Thanh âm run rẩy. Nhân loại luôn tràn đầy sợ hãi đối với những loài vật không biết tên.
Thanh âm như sấm sét nổ mạnh bên tai mọi người.
Hung thú thượng cổ Huyền Phong.
Sau khi mấy trăm con hung thú thượng cổ rít gào xuất hiện, đại quân hung thú của Tiêu Dương đã hàng lâm.
Từng con quái thú xuất hiện.
Đây là vương giả hung thú thượng cổ đi theo Tiêu Dương lâu nhất, thỏ Tử Tinh.
Thanh âm phô thiên cái địa nhấc lên bão cát đầy trời.
Lại một con hung thú thượng cổ rơi xuống, nhe ra hai cái răng nanh lặng băng.
- Lại có thêm một con hung thú.
Một tiếng rống to, nước tiểu như thủy triều bắn đến đám ngân y nhân.
Nhưng giây tiếp theo, mọi người đã phải sửa lại lời nói.
- Quái thú, có một con quái thú.
Cơ thể khổng lồ của nó khiến kẻ khác phải hoảng sợ mà rống to:
Đại quân dày đặc phóng ra, phô thiên cái địa đến lạnh cả người, ánh mắt nhìn đám ngân y nhân bên dưới, sau đó cúi người vọt xuống.
Vùi! Vù! Vù
Kim châm dày đặc đâm xuống, từng tiếng kêu thảm thiết vang lên.
Tiêu Dương thu hồi họa quyển.
Hắn không xuất hết đại quân hung thú của mình, chỉ cần hai đại quân hung thú xuất kích là đủ.
Trong cuộc chiến này, đôi bên đều không xuất ra át chủ bài của mình.
Vương bài đối vương bài, rốt cuộc ai mạnh hơn?
Đại quân hung thú xuất hiện, phối hợp với Ninh Cốc và Tiêu Nhu Y, khống chế thế cục hoàn toàn. Mục tiêu duy nhất của Tiêu Dương lúc này chính là Văn Nhân Mục Tuyên.
Tiêu Dương lướt qua, thu hồi Thiên Hoàng thần kiếm. Với uy lực của Thiên Hoàng thần kiếm, không có khả năng đối phó được với Văn Nhân Mục Tuyền. Dù sao hắn cũng không phải kiếm tiên. Nhưng Tiêu Dương lại có ám khí kinh khủng nhất thế giới.
- Quấn lấy ông ta. Đánh được một quyền, thưởng một trăm quả Ngưng Thần.
Hắn là người hiểu rất rõ bản lãnh của tiểu thần long. Tên này bổn sự rất nhiều, nhưng cả ngày hết ăn rồi lại nằm, lại còn tự xưng là tiểu thân long không gì làm không được.
Tiểu thần long bị bắn ra ngoài, tay của Tiêu Dương liên bắt được.
Văn Nhân Mục Tuyên đã thật sự tức giận. Năm tiên nhân mà ông ta dốc công bồi dưỡng lại chết mất ba. Thế cục lại bị đối phương hoàn toàn áp chế. Điều này đối với Văn Nhân Mục Tuyền mà nói là không thể tha thứ.
- Ta mặc kệ ngươi là mập hay là bánh xe, tất cả đều phải chết.
Văn Nhân Mục Tuyên vội đánh ra một chưởng về phía bé mập. Chưởng phong lăng lệ bá đạo, ánh mắt băn ra sát khí.
Vừa rồi ông ta không nhìn thấy cảnh tượng Tiêu Dương triệu hoán hung thú thượng cổ.
Nhưng sau đó Văn Nhân Mục Tuyền đã phát hiện Tiêu Dương ném ám khí đến.
Giật mình vì Hỏa đã chết, Văn Nhân Mục Tuyền không dám khinh thường, song chưởng bức lui La Thiên Tôn Tọa và Diệp Tang. Một khắc quay đầu, ánh mắt lại mở to đến cực điểm.
Bánh xe chuyển động.
Ám khí này lại là một tên mập.
Nhìn qua khoảng chừng mười tuổi.
Đang gào lên:
- Baba, ngươi đúng là tàn nhẫn mà.
Rầm rầm rầm.
- Đây là cái gì vậy?
Lúc này, Văn Nhân Mục Tuyền đã phá được huyễn cảnh mà Tam Thiên Huyễn Cảnh đã tạo ra, ánh mắt lạnh như băng nhìn phía trước. Khi ánh mắt quét về phía trước, liền trở nên sợ hãi. Hung thú thượng cổ tràn ngập trước mắt ông ta.
Bịch bịch bịch.
- Chuyển động bánh xe.
Tiêu Dương vung tay lên:
- Đi thôi.
Tiêu Dương đưa ra điều kiện. Đây tuyệt đối là một ám khí độc nhất vô nhị.
- Đánh hai quyên?
Tiểu thần long đã tiếp thu được bài học lần trước.
- Hai trăm.
Tiểu thần long kêu to. Lần này có thể nói là rất kích động.
- Đánh ta đi, đánh ta đi.
Tiểu thần long thiếu chút nữa là đưa cái mặt cho người ta đánh thôi.
Văn Nhân Mục Tuyền kinh sợ.
Sức mạnh một chưởng vừa rồi của ông ta có thể đánh vỡ thần binh lợi khí, nhưng lại chẳng tạo nên thương tích gì cho tên mập kỳ quái này. Nó lại hôn nhiên vọt đến lân nữa.
Văn Nhân Mục Tuyền cảm thấy chưởng lực của mình đánh vào người tiểu thân long giống như đá chìm biển rộng.
Trong lòng chấn động.
Vô số chưởng lại vỗ ra ngoài. Mặc dù tiểu thần long bị đánh, nhưng lại không bị ngã xuống, cứ dây dưa không dứt. Văn Nhân Mục Tuyên là tiên nhân đột phá đến tâng bốn đỉnh phong, còn tiểu thần long là tiên nhân tâng ba, chêch lệch một cấp. Nếu muốn một chưởng giết chết tiểu thần long, thế giới này thật sự tìm không ra người.
- Ngũ hành phúc thủy kiếm.
Thần kiếm trong tay Diệp Tang nhấc lên kiếm ý như nước, từng sợi dây nhỏ hướng về phía Văn Nhân Mục Tuyên.
Chưởng lực của Văn Nhân Mục Tuyền vẫn luôn kinh người. Ông ta tu hành, dùng chưởng làm trọng.
Giang tay, Văn Nhân Mục Tuyền đánh nát kiếm khí của Diệp Tang.
Một chưởng này khiến cho Văn Nhân Mục Tuyền phải khẳng định, thực lực của ông ta không kém, nhưng vẫn không làm gì được tên mập này. Điều khiến cho Văn Nhân Mục Tuyền phát điên chính là, khi bị một chưởng của mình đánh trúng, tên mập kia lại quay về phía sau, sung sướng kêu lên:
- Baba, bảy trăm, bảy trăm.
Tiêu Dương mỉm cười gật đầu:
- Cố lên, ta tính hết.
Tiểu thần long càng thêm phấn chấn.
Vù vùi
- Tà thân thiểm.
Công kích của La Thiên Tôn Tọa vọt đến.
Thừa dịp tiểu thần long quấn lấy Văn Nhân Mục Tuyền, La Thiên Tôn Tọa và Diệp Tang liền liên thủ phát ra cường công, nhưng không cách nào phá được phòng ngự của ông ta.
Văn Nhân Mục Tuyên tức đến thất khiếu nhả khói. Không làm gì được tên mập này khiến ông ta sắp điên lên. Tung hoành trong giới nhiều năm như vậy, Văn Nhân Mục Tuyền chưa từng gặp qua đối thủ như thế. Thật đáng hận mà.
Bịch bịch bịch.
La Thiên Tôn Tọa và Diệp Tang lại bị đẩy lui.
Tiêu Dương xuất hiện bên cạnh Diệp Tang:
- Tang Tang, em nghỉ ngơi đi, để cho anh.
Thân ảnh Tiêu Dương thoáng một cái, đã đến cách Văn Nhân Mục Tuyền mười thước.
Lúc này, La Thiên Tôn Tọa và Diệp Tang cũng ngừng công kích. Còn tiểu thần long giống như quỷ my dây dưa Văn Nhân Mục Tuyền, đột nhiên hưng phấn hô to:
- Một ngàn, một ngàn.
- Muốn chết.
Ánh mắt Văn Nhân Mục Tuyền bắn ra ma khí dày đặc.
Một khắc này, sức mạnh ma thai triển khai.
Cả người tản ra hắc khí, khí tức rét lạnh, chưởng phong đánh xuống, mang theo độc tính cường đại.
Bịch bịch bịch.
Tiểu thần long không phòng bị, bị chấn bay một đoạn. Đương nhiên, không loại độc nào có thể làm gì được tiểu thần long.
- Một ngàn.
Tiểu thần long lại vọt lên tiếp.
- Ôm lấy ông ta.
Tiêu Dương đột nhiên lên tiếng.
- Rõ, ba ba.
Mặc dù đã đưa ra điều kiện, nhưng tiểu thần long vẫn không chút hàm hồ.
Văn Nhân Mục Tuyền điên cuồng bộc phát, chưởng phong còn mạnh hơn trước gấp mấy lần.
Thân ảnh tiểu thần long thoáng một cái, trực tiếp xuất hiện phía sau Văn Nhân Mục Tuyền, ôm lấy thắt lưng Văn Nhân Mục Tuyền.
Trong chớp mắt, thiên địa dâng lên kiếm ý mênh mông.
Như vương giả hàng lâm.
Khí tức tôn quý, tiếp nhận vạn chúng kính ngưỡng.
Vương giả trong kiếm sắp hiện thân.
Mọi người liếc mắt nhìn bầu trời, cuối cùng kinh hãi tập trung vào một mình Tiêu Dương.
- Hắn không phải là kiếm tiên, sao có thể có được kiếm ý lăng lệ như vậy?
Lúc này, Tiêu Dương thầm nhủ trong lòng.
- Kim Kiếm muội muội, cho dù muội đã từng nói qua, nếu như không có việc gì thì đừng tìm muội. Nhưng hôm nay là ngày tế cờ khai tông, làm sao có thể thiếu đi đệ nhất thần kiếm trong thiên hạ như muội được.
- Để cho muội xuất hiện, trảm một vương tế cờ.
Tiêu Dương nhắm mắt, bên trong đan điền, thanh thân kiếm đang ngủ say đột nhiên tản ra quang mang chói mắt màu vàng.
Lấy Tiêu Dương làm trung tâm, kiếm ý tôn quý bao trùm cả bầu trời.