Chương 1347: Trong ứng ngoại hợp
Chương 1347: Trong ứng ngoại hợpChương 1347: Trong ứng ngoại hợp
Cười to, Thái Cực Vương xuất hiện bên cạnh Thánh Long Vương, gương mặt tràn đầy chiến ý.
Một mái tóc trắng bay xuống, hai mắt lạnh lùng, dáng người khôi ngô, Bạch Phát Ma Tôn.
Diệt Ma lão nhân, trường bào màu tro, thần sắc lạnh lùng, ánh mắt bình tĩnh nhìn chằm chằm phía trước.
Đối phương có tứ đại Thần Vương, còn bên cạnh Thánh Long Vương cũng có được ba tiên nhân tâng ba.
Không chút yếu thế.
Khi đám người Thái Cực Vương xuất hiện, thân sắc của đám người Khang Tư Đường có chút biến đổi, nhưng nhìn thấy đối phương đến cũng chỉ là tiên nhân, khóe miệng bốn Thần Vương Khang Tư Đường lại hiện lên nụ cười khinh thường. Nếu một đối một, cho dù không thắng, nhưng ít nhất vẫn đảm bảo ở thế không bại.
Bên trong cung điện dưới lòng đất vẫn còn một Thần Vương tâng bốn, đang chuẩn bị áp giải tù phạm Dịch gia ra ngoài. Nếu đối phương muốn cứu người của Dịch gia, ít nhất phải làm tốt tâm lý chuẩn bị, nhìn thấy người thân của mình chết trước mặt mình.
- Chúng ta trước ổn định thế cục, đợi Kỳ Thân Vương xuất hiện, liền đánh vỡ thế thăng bằng.
Luận số lượng, chính là nằm trong hoàn cảnh xấu.
Tiêu Dương còn có át chủ bài của mình.
Triển khai kịch chiến ngược lại lại là cấp chiến đấu thấp hơn, đám người Tiêu Dương.
Đối phương ba bốn người vây công một người. Cho dù lực chiến đấu của kiếm tiên rất mạnh, nhưng cảnh giới không bằng, rất khó lấy một địch ba. Đương nhiên, nhờ Tiêu Dương chuẩn bị trước, mọi người cũng đã trang bị được thần binh pháp bảo cho mình. Cho dù không cách nào đánh bại được đối phương, nhưng cũng không đến nỗi rơi vào thế không chống đỡ được.
Khang Tư Đường nhanh chóng hạ lệnh, sau đó quay sang nhìn Thánh Long Vương. Ông ta đã định mục tiêu cho mình, Thánh Long Vương.
- Làm ta tức giận, ta ăn các ngươi.
Khang Tư Đường truyền âm cho ba người còn lại. Đồng thời, tứ đại Thân Vương hạ lệnh cho tất cả cường giả tiên nhân tâng một, tầng hai dưới trướng tập trung một chỗ, chuẩn bị tấn công đám người Tiêu Dương.
Tiểu thần long vừa mới nghỉ ngơi được một chút liền gia nhập chiến trường.
Ba Thần Vương còn lại, tất cả cũng đã định mục tiêu cho riêng mình. Song phương giằng co.
- Chúng ta có có mười hai tiên nhân tâng hai, sáu tiên nhân tâng một. Ta không tin không bắt được đám Kiếm tông này.
Năm tiên đối trận mười tám tiên.
Rống.
Bên phía Tiêu Dương chỉ có hắn, Dịch Hàn, Giát Giát, cộng thêm Diệp Tang và La Thiên Tôn Tọa, tổng cộng năm tiên nhân tâng một.
Hai tiếng rống giận chấn động cả thiên địa.
Tiểu thần long là tiên nhân tầng ba. Nó xuất hiện, trong khoảnh khắc kêm chế được năm cường giả tiên nhân tầng hai đỉnh phong. Tiểu thần long uy hiếp, trong khoảnh khắc triển khai tấn công cuồng bạo.
Trong khoảnh khắc, tám tiên nhân đồng thời vọt lên.
- Động thủ.
Ông ta đang chờ đợi.
- Biến hóa ác thú?
- Là ông ta.
Hai thân hình quái dị xuất hiện. Thân hình giống người, nhưng trên đỉnh đầu lại có chiếc sừng màu vàng.
Bởi vì thế cục trước mắt không cần ông ta ra tay.
Ông ta đang chờ.
Kỷ Ly tiên nhân thì thâm, sát ý trong mắt lại càng đậm.
Khang Tư Đường nhìn thấy, sắc mặt không khỏi biến đổi, ánh mắt nhìn Tiêu Dương có thêm vài phần kiêng ky. Đây chính là tên tiểu tử đã xuất ra kim kiếm giết chết Văn Nhân Mục Tuyền. Đứa bé mập mạp bên cạnh hắn lại càng kinh thế hãi tục, phất tay một cái liền có thể triệu hồi ác thú đều là cấp bậc tiên nhân.
Lúc này, ẩn trong bóng tối cũng có một người đang đợi.
Kỷ Ly tiên nhân.
Dựa theo kế hoạch ban đầu, ông sẽ cùng với đám người Thánh Long Vương hiện thân, diệt sát địch thủ, nhưng một khắc Tiêu Dương xuất ra kim kiếm, Kỷ Ly tiên nhân liên nhạy cảm nắm bắt được, đang có một luồng khí tức mênh mông đang thức tỉnh dưới cung điện. Mà luồng khí tức này lại rất quen.
Khang Tư Đường quát khẽ, không chút chần chừ, dẫn đầu công kích Thánh Long Vương.
Ánh mắt Khang Tư Đường hiện lên chút nôn nóng. Trong lòng ông ta đang mắng thầm, tại sao giờ này Ôn Kỳ Thần Vương lại chưa xuất hiện.
Khang Tư Đường đã ngửi được tín hiệu nguy hiểm. Vốn cho rằng, bốn người bọn họ sẽ không bị đánh bại, lại còn mười tám đệ tử tiên nhân. Nhưng thế cục vốn đang tốt đẹp lại bị một gã thanh niên mặc bạch y xoay chuyển.
Triển khai công kích một đối một.
Bên trong thủy lao lạnh như băng.
Thanh âm ầm ầm không ngừng vang vọng.
Đám người Dịch gia cũng lộ ra thần sắc khó hiểu, đưa mắt nhìn bốn phía. Chút ánh sáng yếu ớt bên trong thủy lao bị phá thành mảnh nhỏ.
- Đã phát sinh chuyện gì?
Một lão nhân của Dịch gia ngẩng đầu, lẩm bẩm:
- Hay là Ma Môn đã mất đi kiên nhẫn với chúng ta, chuẩn bị mai táng sống chúng ta?
- Hahah...
Dịch Cuồng Sư cười to:
- Nếu vậy, đó chẳng phải là giải thoát cho chúng ta sao?
Rất nhanh, từng người Dịch gia được cứu lên bờ. Mặc dù hung thú Ly Lực có thể độn thổ, nhưng nó lại không cách nào mang người Dịch gia theo lòng đất rời đi. - Nó, hình như nó đến cứu chúng ta.
Dịch Dư Chí không nhịn được mà chấn kinh, ánh mắt không thể tin được:
- Nó...
Hung thú Ly Lực không cách nào giải được khóa Tiên Liên trên người Dịch Cuồng Sư, liền húc một cái, Dịch Cuồng Sư ngã lên lưng nó, sau đó đưa ông lên thêm đá, tránh bị sinh vật trong nước hút máu nữa.
Ông quay đầu nhìn lại, liền nhìn thấy thiết liên trói mình đang bị con thú này cắt đứt đoạn.
Đám người Dịch gia biến sắc, cảm giác độ lạnh trong nước tăng thêm vài phần. Bọn họ không sợ chết, nhưng chết trong miệng một con quái vật chẳng biết tên, bọn họ cảm thấy nổi cả da gà.
Lại thêm một con hung thú Ly Lực xuất hiện.
Một con chạy về phía Dịch Cuồng Sư.
- Súc sinh, mày dám ăn ta... ta...
Dịch Cuồng Sư không tự chủ được mà run lên.
Hung thú Ly Lực đảo một vòng quanh Dịch Cuồng Sư. Khóa Tiên Liên trên người Dịch Cuồng Sư khiến cho nó không cách nào phát huy được sức mạnh của mình. Ngoại trừ khóa Tiên Liên, đằng sau Dịch Cuồng Sư còn có cấm cố thiết liên thô dày buộc chặt cơ thể, khiến cho ông chỉ có thể ngâm mình trong nước lạnh.
Hung thú Ly Lực há cái miệng rộng, lộ ra răng nanh sắc bén.
Ánh mắt Dịch Cuồng Sư hiện lên sự tuyệt vọng, đột nhiên bên tai truyền đến thanh âm thanh thúy.
Dịch Cuồng Sư như phát mộng. Thanh âm này không phải là đang nhai thịt.
- Cái gì vậy?
Hung thú Ly Lực từ bên dưới vọt lên.
Rống.
Đột nhiên, mặt nước phía trước phát ra tiếng nổ mạnh, bọt nước bắn lên.
Oành.
Từ miệng của Văn Nhân Mục Tuyền, bọn họ biết được Dịch Hàn mà mọi người hy vọng đã chết. Đối với bọn họ mà nói, bây giờ chẳng còn hy vọng gì cả, không còn ai có khả năng cứu được bọn họ.
Sau khi truyền tin tức cho Tiêu Dương, hung thú Ly Lực rất nhanh nhận lại tin tức, bảo nó ở lại bảo vệ người của Dịch gia, chờ Dược cô đến.
Nhìn đám quái thú đang nhe nanh vây quanh, nhưng trong mắt Dịch gia, nó lại vô cùng thân thiết. Nó đã giúp cho người của Dịch gia thoát khỏi cảnh bị hút máu dưới nước.
Trong thông đạo rất dài, Ôn Kỳ Thần Vương mang theo bốn đệ tử tiên nhân nhanh chóng chạy về phía nhà tù.
Đột nhiên có hai người nhảy ra chắn trước mặt họ.
- Dược cô, Văn Nhân Vu Lan?
Ôn Kỳ Thần Vương giật mình, hiển nhiên có chút ngoài ý muốn.
- Ôn Kỳ Thần Vương.
Thần sắc Vũ Sơ Dung vô cùng trịnh trọng, bước lên một bước, hỏi:
- Ngươi đến để mang người của Dịch gia đi? - Đúng.
Ôn Kỳ Thần Vương gật đầu.
- Thủy lao xuất hiện biến cố. Chúng tôi cũng đang chạy đến đấy, dường như có địch thủ xâm nhập.
Văn Nhân Vu Lan lên tiếng.
Ôn Kỳ Thần Vương chấn động, lập tức vung tay:
- Nhanh, đến thủy lao.
Ôn Kỳ Thần Vương dẫn đầu đi trước, bốn gã đệ tử theo sát đằng sau.
Vũ Sơ Dung và Văn Nhân Vu Lan liếc mắt nhìn nhau, lập tức theo sau.
Càng đến gần thủy lao, Ôn Kỳ Thần Vương càng cảm nhận được bên trong xuất hiện khí tức kỳ lạ, nhìn chăm chú đẳng trước:
- Mọi người cẩn thận.
Lực chú ý đều tập trung vào thủy lao.
Vùi! Vù.
Phía sau, kiếm mang đột nhiên xẹt qua.
Kiếm tiên.
Văn Nhân Vu Lan vẫn một mực tiềm ẩn bên trong Ma Môn giờ phút này đã bộc phát.
Sát ý nhiêu năm rốt cuộc cũng đã xuất hết ra ngoài.
Cố tình tính toán.
Khoảng cách chưa đến hai mét, lại còn bị kiếm tiên cường đại đánh lén.
Rất nhanh đã có hai tiên nhân ngã xuống vũng máu.
Trong nháy mắt Văn Nhân Vu Lan ra tay, Vũ Sơ Dung cũng huy động cổ tay, độc châm vô thanh vô tức bắn nhanh ra ngoài.
Quá nhanh.
Quá đột ngột.
Độc châm dày đặc bao phủ toàn bộ thông đạo.
Ôn Kỳ Thần Vương vẫn luôn chú ý đến tình huống của thủy lao, căn bản không nghĩ đến Dược cô và Văn Nhân Vu Lan lại ra tay đánh lén như vậy.
Thực lực của Dược cô hoàn toàn không thua kém Ôn Kỳ Thần Vương.
Bốn gã đệ tử của Ôn Kỳ Thần Vương, hai người đã chết trong tay Ôn Kỳ Thần Vương. Hai người còn lại bị độc châm của Dược cô bắn trúng, không chút chống cự mà ngã xuống.
Ôn Kỳ Thần Vương phản ứng rất nhanh, trong nháy mắt liền phát hiện dị biến, vận khí né tránh, nhưng một bên vai vẫn bị độc châm đâm vào. Rất nhanh, một độc khí báo đạo vô cùng xâm nhập. Loại độc này có thể sánh ngang với Diệt tiên phấn của Tam Xích Thần Minh Điện.
Thuốc do Dược cô chế tạo không nhiều, nhưng một phần này cũng đủ để đưa Ôn Kỳ Thần Vương vào chỗ chất.
Bà cũng không cho Ôn Kỳ Thần Vương cơ hội vận khí giải độc, thân ảnh xông đến, triển khai công kích ác liệt đối với Ôn Kỳ Thần Vương. Âm!
Thân ảnh Ôn Kỳ Thần Vương nhanh chóng lui về phía sau, thần sắc tái nhợt, phun ra một ngụm máu tươi, ánh mắt khó tin nhìn Vũ Sơ Dung:
- Vì sao?
Ôn Kỳ Thần Vương gầm lên. Ông ta không cam lòng chết một cách không minh bạch như vậy.
Vũ Sơ Dung vẫn lạnh lùng, đánh ra từng chiêu đoạt mệnh Ôn Kỳ Thần Vương, tránh cho đêm dài lắm mộng.
Giết người thì không cần nhiều lời.
Lúc này, Văn Nhân Vu Lan đã bước đến cánh cửa đá, khởi động cơ quan.
Âm ầm.
Cánh cửa đá nặng nề mở ra.