Hộ Hoa Trạng Nguyên Tại Hiện Đại (Dịch Full)

Chương 1341 - Chương 1348: Là Ta, Kỷ Ly

Chương 1348: Là ta, Kỷ Ly Chương 1348: Là ta, Kỷ LyChương 1348: Là ta, Kỷ Ly

Cánh cửa đá nặng nề mở ra chính là một mảnh thiên địa khác. Đối với người của Dịch gia mà nói, đó chính là khát vọng tự do, đồng thời cũng có khả năng thừa nhận thống khổ vô tận. Không ai là không có khát vọng sinh tôn. Người của Dịch gia lại càng khao khát hơn. Bởi vì bọn họ phải gánh trách nhiệm trùng kiến Dịch gia, kéo dài huyết mạch của Dịch gia.

Trước khi hung thú Ly Lực xuất hiện, người của Dịch gia không dám hy vọng có thể sống sót rời khỏi cái nơi quỷ quái này.

Nhưng hiện tại, bọn họ đang dấy lên một hy vọng mới. Bọn họ biết, đám quái thú này không thể vô duyên vô cớ xuất hiện trước mặt bọn họ. Nhất định là có người đến cứu. Nhưng sau khi cánh cửa đá mở ra, ánh mắt người của Dịch gia nhất thời tuyệt vọng.

Bọn họ nhận ra người phụ nữ kia. Đó chính là người hay đi theo Văn Nhân Mục Tuyền tiến vào trong thủy lao, nghe nói là đệ tử của Văn Nhân Mục Tuyên.

- Yêu nữ, ngươi đến đây làm gì?

Dịch Cuồng Sư rống to.

Bước chân của Văn Nhân Vu Lan vô thức mà lui về phía sau.

Hung thú Ly Lực xuất hiện trong tầm mắt của cô. Ánh mắt hung thú ẩn chứa sát khí, khiến cho cô cảm thấy có hàn ý đập vào mặt.

Cổ tay khẽ đảo, trong tay Vũ Sơ Dung xuất hiện lệnh bài hồng hoang, nhất thời ánh mắt đám hung thú trở nên nhu hòa hơn.

- Chúng tôi là người của Kiếm tông.

Thân ảnh Vũ Sơ Dung như gió lướt vào, ánh mắt rơi xuống đám hung thú.

Vũ Sơ Dung nhanh chóng lên tiếng:

Oành. Oành. Oành.

- Tông chủ Tiêu Dương của chúng tôi là bạn của Dịch Hàn.

- Là bạn.

- Kiếm tông?

Ôn Kỳ Thần Vương ngã xuống trong vũng máu.

Vũ Sơ Dung nói thầm một câu, công kích đối Ôn Kỳ Thần Vương lại càng mạnh hơn. Thực lực của bà vốn cao hơn Ôn Kỳ Thần Vương, hiện tại Ôn Kỳ Thần Vương lại đang trúng độc, hoàn toàn không có sức phản kháng trong tay Vũ Sơ Dung.

- Chúng tôi đến cứu các người ra ngoài.

Người của Dịch gia đều chấn động.

Qua Kỷ Ly tiên nhân, bà biết được có thượng cổ hung thú tồn tại. Hơn nữa còn biết được Tiêu Dương đã phái đám hung thú này đến cứu người của Dịch gia.

Thần sắc khó hiểu.

Dịch Cuồng Sư có chút nghi hoặc.

Vũ Sơ Dung lại bổ sung một câu. Vũ Sơ Dung nhìn thông đạo đẳng trước, trong lòng có sự hoài nghi. Bên trong nhất định là còn có người bị nhốt, chỉ là chưa có dịp dò xét mà thôi.

Dịch Cuồng Sư một câu cũng không nói nên lời, cổ họng giống như có hòn đá lớn ngăn lại, ánh mắt hiện lên thân sắc áy náy.

Rất nhiều hung thú Ly Lực triển khai công kích, mở đường cho Dịch gia.

Đây là người mà Dịch gia đã từng hạ lệnh tuyệt sát.

Vũ Sơ Dung quay đầu chạy vào sâu bên trong.

Tiêu Dương.

Là người đã phát ra luồng khí tức mà Kỷ Ly tiên nhân đã cảm nhận được.

Là cường giả mạnh nhất, nhưng đã bế quan nhiều năm.

Bà không biết ở cung điện dưới lòng đất này còn có một người mà bà không biết đến.

Không nghĩ đến, trong thời khắc Dịch gia tuyệt vọng nhất, Tiêu Dương lại là người đầu tiên đến cứu.

- Lan nhi, ngươi hộ tống bọn họ ra ngoài, ta vào trong xem một chút.

Vũ Sơ Dung hoàn toàn tin tưởng thực lực của Văn Nhân Vu Lan. Người đang có bên trong cung điện lúc này hoàn toàn không uy hiếp được Văn Nhân Vu Lan. Điều duy nhất phải cẩn thận là ám toán của ngân y nhân.

Văn Nhân Vu Lan ở đây đã một thời gian dài, hơn nữa còn là đệ tử của Văn Nhân Mục Tuyền, hiểu rất rõ các cơ quan trong cung điện, việc ứng phó cũng nằm trong tâm tay.

Người của Dịch gia đều bị khóa Tiên Liên nặng nề quấn quanh, nhưng đối với hung thú Ly Lực mà nói thì chẳng là gánh nặng gì cả. Nó nhanh chóng chở người của Dịch gia trên lưng, ánh mắt nhìn Vũ Sơ Dung.

Kiếm ý lăng lệ phát ra, cắt đứt cổ họng ngân y nhân.

Vùi! Vùi! Vùi

Lúc này, tiếng bước chân truyền đến. Đám ngân y nhân phát hiện thủy lao có biến cố, lập tức xông đến.

Nhưng cung điện dưới lòng đất này rộng vô cùng. Lực chú ý của người đó không phải bên phía thủy lao này mà là thẩm thấu ra ngoài, phong tỏa Tiêu Dương.

Tiêu Dương cảm giác được có một luồng khí tức kinh khủng giáng xuống, giống như có một đôi bàn tay vô hình chụp lấy hắn.

Trong lúc kịch chiến, Tiêu Dương một kiếm bức lui một ngân y nhân, đồng thời vung quyền đánh nát luông sức mạnh vô hình đó.

Tiêu Dương nhìn bốn phía, thần sắc có chút kinh hãi. Hắn cảm nhận được luồng khí tức đó giống như Phật kiếm.

Tuyệt đối không phải là Si tình kiếm ý của Kỷ Ly tiên nhân.

Rốt cuộc là ai?

Tiêu Dương vẫn nhìn xung quanh. Thế cục lúc này đã nghiêng về phía hắn.

Tám cường giả đẳng cấp tiên nhân chiến đấu ngang ngửa với nhau, nhất thời khó phân thắng bại.

Còn năm đại tiên nhân nhóm Tiêu Dương, một tiểu thần long, hai thú vương Hỏa Tê liên thủ bộc phát năng lượng, khiến cho mười tám tiên nhân phải kêu khổ không ngừng, thân hình cứ lui về phía sau, thậm chí có vài người đã bị thương. - Tà Thần nhất thiểm.

- Ngũ Hành thanh mộc kiếm.

- Nhật quang bồ tát chú.

- Hậu nghệ tiễn thuật.

Thế thăng bằng vất vả lắm mới lấy được trực tiếp bị đánh vỡ.

Hai cường giả tiên nhân liên ngã xuống.

Thanh âm của Tiêu Nhu Y vang lên bên tai Tiêu Dương.

Tiêu Dương gật đầu, đồng thời trao đổi với đám người La Thiên Tôn Tọa.

- Chuẩn bị kết thúc cuộc chiến.

Luồng khí tức kinh khủng kia khiến Tiêu Dương lo sợ. Hắn không muốn kéo dài nữa.

- Man đại Man nhị, bản tôn bộc phát.

Tiêu Dương hét lớn.

Rống! Rống.

Hai đại thú vương Hỏa Tê đang kịch chiến đột nhiên ngửa mặt rống to. Bổn tôn xuất hiện, cả người như một ngọn núi khổng lồ di động. Sừng màu vàng trên đầu tản ra ánh sáng lăng lệ, vọt mạnh lên phía trước, bắn ra từng đạo thủy tiễn.

Phụt! Phụt!

- Tiêu Dương, để tôi vào bên trong cứu người.

Đại quân hồng hoang đang từng bước tiến về phía cung điện dưới lòng đất.

Thần vương Khang Tư Đường lo lắng nói, nhưng ông ta không dám phân tâm. Thực lực của Thánh Long Vương còn mạnh hơn ông ta đã nghĩ. Nếu như phân tâm, căn bản sẽ không ứng phó được với long trảo của Thánh Long Vương.

- Tại sao Ôn Kỳ Thần Vương lại còn chưa ra?

Máu chảy thành sông.

Về phần đám ngân y nhân còn lại, mặc dù vẫn vọt ra từ cung điện dưới lòng đất, nhưng lại bị Tiêu Nhu Y, Bạch Húc Húc và Ninh Cốc liên thủ cùng thỏ Tử Tinh và đại quân Huyền Phong đánh tan.

Từng người đánh ra công kích lôi đình của mình.

Nhưng Tiêu Dương lại không thể nhúc nhích.

Luồng kiếm ý lăng liệt đó một lần nữa lại đến. Bỗng chốc, trong lòng Tiêu Dương dâng lên một cảm giác nguy cơ. Lúc này, một thân ảnh màu đen vọt ra từ cung điện.

Trường bào màu đen, cả người tản ra kiếm khí kinh thiên.

Giống như một thanh thần kiếm tuyệt thế.

Tiểu thần long đã người phát hiện ra đầu tiên, rống giận một tiếng, trực tiếp đánh nát kiếm ý vô hình.

Thân ảnh kia dừng lại giữa không trung.

Gương mặt lạnh lùng, song mi như kiếm, cả người tản ra khí tức khiến người ta biết đây là một kiếm tiên.

Hơn nữa cảnh giới còn đạt đến kiếm tiên đỉnh phong. - Dư nghiệt Kiếm tông.

Người này cười khẩy, nói rõ thân phận của ông ta không phải là người của Kiếm tông, ánh mắt sắc bén chăm chú nhìn Tiêu Dương.

Tiêu Dương giương mắt đón nhận, ánh mắt vô cùng bình tĩnh.

Lực công kích đến trước mặt hắn liên bị Hám Đạo Thuật chấn nát.

Từ trước đến nay, Tiêu Dương chưa bao giờ gặp được công kích tinh thân nào có thể vượt qua Hám Đạo Thuật.

- Giao kim kiếm ra đây.

Người kia lên tiếng:

- Nếu không, tất cả mọi người ở đây sẽ chết.

Ánh mắt bắn ra sát khí.

Ông ta có năng lực này.

Đương nhiên ông ta lại càng khát khao kim kiếm.

Thần binh thông linh không thể cưỡng ép cướp đoạt. Nếu ông ta giết chết Tiêu Dương, giây tiếp theo kim kiếm sẽ tự động biến mất, bám vào người ai thì không thể biết.

Lúc này, tinh thân của Khang Tư Đường rốt cuộc cũng được thả lỏng.

Khang Tư Đường cười lạnh:

- Các ngươi chết chắc rồi.

Ông ta hiểu rất rõ sự kinh khủng của vị kiếm tiên này.

Công kích của Thánh Long Vương vẫn bá đạo, tinh thân không bị ảnh hưởng:

- Ta thấy chưa chắc.

Cả người vị kiếm tiên đỉnh phong kia phóng ra kiếm ý lăng lệ, tạo thành một cái lồng bao phủ Tiêu Dương, ý định dùng khí tức ép buộc hắn.

Tiêu Dương đứng thẳng:

- Muốn lấy kim kiếm? Ông đang nằm mơ à?

- Hừ.

Thanh âm như sấm.

- Ta muốn nhìn xem, trong lòng của ngươi, kim kiếm quan trọng hay là mạng của bọn họ quan trọng.

Vị kiếm tiên đỉnh phong phát ra một đạo kiếm khí, dùng xu thế sét đánh không kịp bưng tai công kích Giát Giát.

Từ xa, một đạo kiếm ý bay đến.

Như nước mưa nhu hòa đánh nát kiếm ý của vị kiếm tiên đỉnh phong kia.

- Gia Cát Thỉ, năng lực của ngươi bây giờ là khi dễ tiểu bối sao?

Nói xong, Kỷ Ly tiên nhân liên hiện thân, bình tĩnh nhìn vào vị kiếm tiên đỉnh phong. Lúc này, đám người Tiêu Dương có thể cảm nhận được sự khác biệt của Kỷ Ly tiên nhân. Ánh mắt của ông vốn bình thường luôn bình tĩnh nay giống như có sóng biển bên trong, tùy thời bộc phát.

Gia Cát Thỉ? - Họ Gia Cát?

Tiêu Dương giật mình, lập tức nhận ra được thân phận của vị kiếm tiên đỉnh phong trước mắt.

Trăm năm trước thuộc Gia Cát nhất mạch của Kiếm tông.

Sau đó phản bội Kiếm tông, đầu nhập Ma Môn.

Trong trận chiến trăm năm trước, mặc dù địch nhân cường đại nhưng nhờ có Gia Cát nhất mạch lâm trận đào ngũ, ám toán Kiếm tông, mới khiến cho Kiếm tông vốn cường thịnh bị địch nhân dễ dàng tiêu diệt, trong một đêm biến mất khỏi thế gian.

Có thể tưởng tượng được hận ý trong lòng Kỷ Ly tiên nhân lúc này. Bởi vì ông đã thốt ra được cái tên, chứng tỏ bọn họ đã quen nhau từ lâu.

Kỷ Ly tiên nhân xuất hiện, đồng thời cũng khiến cho Gia Cát Thỉ chấn động, không tự chủ bật thốt:

- Là ngươi, Kỷ Ly?

Kỷ Ly tiên nhân chậm rãi rút ra thanh thần kiếm, phong mang xông thẳng lên trời, thản nhiên nói:

- Là ta, Kỷ Ly.
Bình Luận (0)
Comment