Chương 1349: Một trận chiến thật đẹp
Chương 1349: Một trận chiến thật đẹpChương 1349: Một trận chiến thật đẹp
Bốn chữ, nhưng lại ẩn chứa tang thương trăm năm.
Khi còn bị giam ở Tử Vong cốc, Kỷ Ly tiên nhân chưa bao giờ có dũng khí hy vọng xa vời ông có thể nhìn thấy ánh mặt trời, chưa bao giờ hy vọng thực lực có thể khôi phục lại đỉnh phong, lại càng không dám hy vọng bản thân có thể đột phá kiếm tiên, gánh vác trách nhiệm trùng kiến Kiếm tông.
Nhưng hôm nay, tất cả đều đã được thực hiện.
Một khắc Gia Cát Thỉ xuất hiện, Kỷ Ly tiên nhân dường như không cách nào giữ được bình tĩnh.
Gia Cát Thỉ.
Người mà ông ngày đêm chỉ muốn lột da, uống máu.
Lúc này, tuy Kỷ Ly tiên nhân vẫn cố bình tĩnh nhìn Gia Cát Thỉ, nhưng trong đầu đã sớm nhớ lại những hình ảnh của một trăm năm về trước.
Cái đêm đó đặc biệt yên tĩnh.
Đối thủ đầu tiên sau khi ông ta đột phá kiếm tiên tâng năm chính là "Kỷ ca".
Ông tận mắt nhìn thấy, những người bình thường xưng huynh gọi đệ, nay cầm kiếm đâm xuyên qua lồng ngực đệ tử Kiếm tông khác.
Trong rượu có độc Diệt Tiên phấn.
Ông tận mắt nhìn thấy, những đệ tử Kiếm tông ban ngày còn hoan hỉ cười nói, bây giờ ôm hận mà chết.
Kỷ Ly tiên nhân mỉm cười đáp ứng.
Đến từ Gia Cát Thỉ.
Gia Cát Thỉ cầm một bầu rượu, tiến vào phòng Kỷ Ly tiên nhân, mỉm cười nói:
Ông tận mắt nhìn thấy lá cờ của Kiếm tông ầm ầm sụp xuống.
Một bầu rượu qua đi, ác mộng của Kỷ Ly tiên nhân bắt đầu.
- Kỷ ca, đệ đã thành công đột phá Kiếm tiên tâng năm. Hôm nay huynh đệ ta phải uống với nhau một chén.
Tuy Kỷ Ly tiên nhân trúng độc, nhưng khi đó cũng đã là kiếm tiên tâng năm đỉnh phong. Dựa vào khí lực kinh người chấn trụ được độc tính, nhưng khi ông thoát khỏi kiếm của Gia Cát Thỉ, chạy ra ngoài thì Kiếm tông đã nằm trong biển lửa.
Tổ chức Huyết Dạ và Gia Cát nhất mạch đều là của Ma Môn.
Mà kiếm của Gia Cát Thỉ, một khắc Kỷ Ly tiên nhân bị độc phát tác, đã dựng lên.
Mặc dù Kỷ Ly tiên nhân không biết vì sao Gia Cát nhất mạch không tìm ông nữa, hoặc có lẽ y cho rằng ông đã chết trong Tử Vong cốc, hoặc bọn họ muốn nhìn thấy ông chịu sự dày vò vô tận ở đó.
Ánh mắt Kỷ Ly tiên nhân đỏ bừng, một thanh thần kiếm xuyên qua ngực của ông.
Cuối cùng, Kỷ Ly tiên nhân thoát khỏi, nhưng vẫn bị Gia Cát nhất mạch truy sát, bị tổ chức Huyết Dạ bắt giam.
- Ngươi muốn nói là ta không có tư cách?
Gia Cát Thỉ khôi phục lại thân sắc bình thường, cười lạnh: Gia Cát Thỉ nói:
Trong đầu Kỷ Ly tiên nhân hiện lên hình ảnh của từng huynh đệ Kiếm tông bị thảm sát, ánh mắt nhìn Gia Cát Thỉ khiến kẻ khác không rét mà run.
Cũng không cần phải hỏi.
- Hôm nay, ta sẽ báo thù cho mọi người.
Gia Cát Thỉ huy kiếm, kiếm ý lăng lệ đánh ra.
Kỷ Ly tiên nhân nói, trên người tản ra kiếm ý giống như mưa phùn, bao trùm thiên địa, dũng mãnh phóng tới Gia Cát Thỉ.
- Trăm năm trước, ngươi tàn sát đệ tử Kiếm tông. Trăm năm sau, khi Kiếm tông trùng kiến, sẽ dùng máu của ngươi để tế đệ tử Kiếm tông đã chết.
- Kỷ Ly, không nghĩ đến mạng của ngươi lớn thật.
- Trăm năm sau, ta đột phá kim tiên, ngươi vẫn là đối thủ đầu tiên của ta. Nhưng ta tin rằng, lân này nhất định là lần cuối cùng. Ta sẽ không cho ngươi bất cứ cơ hội nào. Có lẽ trăm năm trước ta đã quá mềm lòng rồi.
Đã quá mềm lòng?
Kỷ Ly tiên nhân rất muốn hỏi Gia Cát Thỉ, trong tay y dính đây máu của đệ tử Kiếm tông như vậy, có tư cách gì để nói bốn chữ này. Nhưng rồi ông không hỏi.
- Ngươi muốn trả thù?
- Trăm năm trước, ta đã đột phá đến kiếm tiên tâng năm, ngươi chính là đối thủ đầu tiên của ta.
Gia Cát Thỉ đảo tay, một thanh thần kiếm rút ra khỏi vỏ, khẽ vẩy một cái, phong mang thần kiếm như muốn phá vỡ thiên địa.
Kỷ Ly tiên nhân gắn từng chữ, có chút không ức chế được sát khí vô tận của mình.
Bịch bịch bịch.
Hai kiếm khí hoàn toàn bất đồng va chạm nhau, phát ra tiếng nổ cực mạnh.
Cả thiên địa như muốn lung lay.
Một khắc này, Gia Cát Thỉ khó có thể tin nhìn Kỷ Ly tiên nhân:
- Ngươi cũng là kim tiên?
Gia Cát Thỉ không tin, vì ông ta được Ma chủ của Tam Xích Thần Minh Điện ban cho rất nhiều bảo vật, thậm chí không tiếc hiến linh hôn, dưỡng ma thai, tiềm tu trăm năm mới miễn cưỡng đột phá kim tiên. Còn Kỷ Ly tiên nhân giống như chó nhà có tang, trăm năm trước lại gân như chết đi.
Y dựa vào cái gì mà đột phá kim tiên?
Ánh mắt Gia Cát Thỉ bắn ra hận ý ghen ghét.
- Mặc kệ trăm năm trước hay là sau, thực lực của ta đều cao hơn ngươi.
Bịch bịch bịch.
Không chết không thôi.
Bức đến tuyệt cảnh.
Bọn họ lui vê phía sau, đám người Tiêu Dương bức về phía trước. Mười tám tiên nhân đã ngã xuống hơn phân nửa, chỉ còn lại bảy tám người mình mẩy loang lổ máu, căn bản không cách nào đối kháng với công kích cường thế của đám người Tiêu Dương.
Tên tiên nhân vốn đang chống đỡ công kích Đại nhật bồ tát chú của Giát Giát, có chút thất thần, bất ngờ không kịp đề phòng, liền bị một quyền của Tiêu Dương công kích, hai mắt tối sầm, bị đánh thành thịt bằm.
Tiêu Dương nhìn hai đại kiếm tiên, cảm nhận được kiếm ý cường đại lan tràn, trong lòng không tự chủ được cảm thấy căng lên.
Cuộc chiến kiếm tiên, tuyệt đối hiếm gặp trên thế giới này.
Tiêu Dương tin rằng, hắn cũng sẽ đạt đến cảnh giới như vậy.
Tiêu Dương nắm chặt nắm tay, chiến ý dâng lên trong mắt, thân ảnh lao đi, quyền ảnh huy động.
Bất diệt viêm quyền.
- Chích thủ già thiên.
Một quyền đủ để che thiên tế nhật.
Uy thế cường hoành của nhục thể thành tiên.
Mang theo chiến ý vô tận trong lòng Tiêu Dương, tựa như sức mạnh Ma thần cường đại tái thế.
Kiếm tiên vs Kiếm tiên!
Hai đại kiếm tiên quyết đấu, không ai xen vào.
Một khắc, Kỷ Ly tiên nhân bức Gia Cát Thỉ lui gân ngàn bước.
Vù.
- Gia Cát Thỉ, trăm năm trước ngươi dùng Diệt Tiên phấn ám toán ta. Hôm nay là ngày ngươi trả lại món nợ trăm năm trước.
Kỷ Ly tiên nhân huy kiếm:
Lại có thêm năm tiên nhân ngã xuống.
Lúc này, trong mắt đám người Tiêu Dương chỉ còn lại hưng phấn, khoái cảm khi giết được kẻ thù. Hôm nay diệt một cứ điểm của Ma Môn, ngày sau đại chiến Ma Môn, đối phương sẽ ít đi vài cường giả.
Oành, oành.
Hai tiên nhân trước khi chết liền rít gào một tiếng, sau đó tự bạo.
- Cho dù chết, các ngươi cũng phải chôn cùng.
Đám người Tiêu Dương bị chấn bay mười thước, nhưng nhờ có thần binh phòng ngự đã ngăn được cú phản công trước khi chết của đối phương. Tiểu thần long và Tiêu Dương đứng đối mặt nhau, cha vỗ bụi trên quần áo cho con, con vỗ bụi trên quần áo cho cha, tình cảm cha con rất hài hòa.
Còn một gã tiên nhân cuối cùng, nhân tiện đám người Tiêu Dương bị chấn bay ra ngoài, trực tiếp xoay đầu bỏ chạy, vọt về phía cung điện.
Trong sa mạc mờ mịt này, hy vọng sinh tôn duy nhất của y chính là cung điện dưới lòng đất. Kết cấu phức tạp của cung điện sẽ giúp tránh được công kích của địch thủ.
Khi y vọt đến cửa cung điện.
Gương mặt chưa kịp cười, một đạo kiếm quang chớp động đánh ra.
Cắt đứt cổ họng của y. Văn Nhân Lan phóng ra, tay câm thâm kiếm, ánh mắt liếc nhìn bốn phía, cảnh tượng thê thảm đằng trước khiến Văn Nhân Lan kinh hãi.
Tinh thần lại càng kích động.
Lần đó, cô dứt khoát rời khỏi Kiếm tông, tiềm nhập trụ sở của địch nhân chính là vì Kiếm tông quá yếu, cô nhất định phải thông qua phương pháp của mình để báo thù cho Kiếm tông.
Tình huống lúc này khiến cho cô có chút ngoài ý muốn.
- Văn Nhân sư tỷ.
Đẳng xa, tiếng kêu hưng phấn của Ninh Cốc vọt đến.
Văn Nhân Lan mỉm cười gật đầu.
Dịch Hàn cũng nhìn thấy Văn Nhân Lan, thần sắc không khỏi chấn động, không tự chủ được mà nhớ đến cảnh tượng lúc đó. Chính y đã dùng thượng cổ thần cung, một kiếm đâm xuyên cổ cầm, đâm trúng người Văn Nhân Lan.
Thần sắc Dịch Hàn hiện lên sự phức tạp, bước lên, đứng trước người Văn Nhân Lan, áy náy nói:
- Văn Nhân tiểu thư, xin thứ lỗi cho lần trước.
Văn Nhân Lan thản nhiên cười:
- Chỉ là vết thương nhỏ, không đáng nói đến. Dịch Hàn, người thân của anh ra rồi.
Dịch Hàn giật mình.
Mạnh mẽ quay đầu lại.
Vùi! Vùi! Vùi
Lúc này, cửa cung điện dưới lòng đất, một con hung thú Ly Lực vọt ra.
Trên lưng chúng là người của Dịch gia.
- Gia gia.
Dịch Hàn nhìn thấy Dịch lão tướng quân, giọng nói không ức chế được sự đau thương, hốc mắt đỏ lên. Lão tướng quân xuất hiện trước mặt y gương mặt trắng bệch, quần áo rách rưới, cả người bị khóa tiên liên trói buộc, không cách nào động đậy. Hai chân bị vô số vết thương hút máu, không đành lòng mà nhìn.
- Cha.
- Tam thúc.
Từng người một xuất hiện trước mắt Dịch Hàn. Người còn tỉnh táo được không nhiều. Rất nhiều người, bao gồm cha mẹ y đều bị hôn mê, tình trạng đều giống với Dịch lão tướng quân.
Tim Dịch Hàn nhói lên.
- Hàn nhị, là con sao?
Đôi môi khô khốc của Dịch lão mấp máy, hai mắt mở to, kích động nói;
- Con không có việc gì là tốt rồi. Dịch gia sẽ không bị đoạn. Bằng không, sau này ta xuống địa ngục, cũng không dám gặp mặt liệt tổ liệt tông của Dịch gia.
Hung thú Ly Lực vọt ra, gia nhập vào chiến trường.
Mười tám tiên nhân đã chết.
Đám ngân y nhân trước sau ngã xuống, người may mắn trốn thoát rất ít. Ngay cửa vào cung điện dưới lòng đất, một khi có ngân y nhân xuất hiện, lập tức vọt vào công kích lôi đình.
Rất nhanh, chiến hỏa đã được dọn dẹp.
Kiếm tông chiến thắng.
- Người của Dịch gia đã được cứu ra, Ma Môn tổn thất hơn hai mươi tiên nhân. Ngân y nhân thì tử thương vô số.
Tiêu Dương nói:
- Đúng là một trận chiến rất đẹp.
- Haha, đã quá, đã qua.
Kim xoa của tiểu chính thái đã dính rất nhiều máu.
Ngoại trừ tổn thất một số hung thú, cũng không ai bị thương.
Một trận chiến hết sức đẹp.
Đương nhiên, cuộc chiến vẫn còn chưa kết thúc.
Vẫn còn tám gã tiên nhân đỉnh phong đang chiến đấu.
Còn có kim tiên đấu kim tiên.
Tiêu Dương ngẩng đầu, nhìn tám tiên nhân trên không trung, trâm giọng ra lệnh:
- Tiểu mập, qua đó quậy đi.