Chương 1350: Sỉ tình kiếm ý, Bách niên sơ dung
Chương 1350: Sỉ tình kiếm ý, Bách niên sơ dungChương 1350: Sỉ tình kiếm ý, Bách niên sơ dung
Trong tám đại tiên nhân đang chiến đấu, thực lực yếu nhất cũng là cảnh giới tiên nhân tâng bốn. Trong đám người Tiêu Dương, có thể đối chọi lại cũng chỉ có tiểu thần long.
Đồng thời, Tiêu Dương liếc nhìn về phía cung điện, thân sắc nghi hoặc.
- Tại sao Dược cô còn chưa ra?
Tiểu thần long ngẩng đầu nhìn cuộc chiến bên trên, khí tức cường hoành nhấp nhô, liền rùng mình một cái:
- Baba, bọn họ mạnh quá.
- Theo lệ cũ, thắng có thưởng.
Tiêu Dương xuất ra chiêu bài có tính sát thương.
Không một tên tham ăn nào có thể cưỡng lại được đồ ăn.
Khang Tư Đường đã tận mắt nhìn thấy tiểu thân long quấn lấy Văn Nhân Mục Tuyền, khiến cho ông ta không cách nào chuyển động, trong lòng liên cả kinh. Nếu như bị tên mập này quấy rối, ông ta thì không sao, nhưng những Thần Vương khác thực lực kém hơn Văn Nhân Mục Tuyền sẽ hỏng bét.
Bich! BịchI BịchI
Ma Môn, toàn quân bị diệt.
Khang Tư Đường rống to, kích thích ma thai nơi chính giữa trái tim. Ma khí bao phủ toàn thân, hai mắt đen kịt, sức mạnh tăng nhanh, oanh kích về phía Thánh Long Vương.
Ông ta nghĩ không ra, Kiếm tông hôm nay lại có người có thể đối kháng với Kim tiên Gia Cát Thỉ.
- Ta đến đây.
Tiểu thần long càng không ngoại lệ, hung hăng ngẩng đầu nhìn bên trên, thân ảnh vọt thẳng lên trời.
Ánh mắt Thánh Long Vương bắn ra một tia kiên quyết, long trảo phát huy đến mức tận cùng.
Gia Cát Thỉ thì bị giữ, tám người mình thì thực lực ngang nhau, Ôn Kỳ Thần Vương mãi không thấy ra. Hết thảy đã tạo thành cục diện thê thảm ngày hôm nay.
Trong chớp mắt, Khang Tư Đường đang chiến đấu với Thánh Long Vương cũng phải giật mình.
- Tất cả không cần lưu thủ, liều mạng đi.
Tác dụng của tiểu thần long chính là làm loạn.
Bây giờ lại đến phiên tên mập vọt lên.
Lúc này, Tiêu Dương lướt đến bên cạnh Dịch Hàn.
Ma khí trên người ba Thần Vương còn lại cũng dựng lên.
Trong lúc đám người Thái Cực Vương đang cảm thấy áp lực, tiểu thần long trực tiếp nhắm ngay một Thần Vương thực lực tương đối yếu. Nhìn thì cứ như xông loạn, nhưng lại ẩn chứa đại đạo ảo diệu, liên thủ với Bạch Phát Ma Tôn, khiến cho đối thủ bị oanh kích không ngừng lui về phía sau, kinh hãi không thôi.
- Dược cô muốn điều tra trụ sở của Ma Môn, không biết còn che giấu bí mật gì không. Bây giờ ta quay lại phối hợp với Dược cô.
- Xin hỏi Dược cô tiên bối đang ở đâu? - Dịch huynh.
- Văn Như sư tỷ.
Tiêu Dương mỉm cười nói:
Hung thú Ly Lực đã thả người của Dịch gia xuống, Tiêu Dương thuận tay thu lại tất cả hung thú đang có mặt trên chiến trường. Phương pháp vô cùng kỳ diệu như vậy khiến cho ánh mắt mọi người nhìn Tiêu Dương không khỏi nóng lên. Không thể nghi ngờ, hành động hôm nay, người quan trọng nhất chính là Tiêu Dương. Ngay cả Kỷ Ly tiên nhân cũng nghe theo sự điều khiển của hắn, mà tác dụng của Tiêu Dương trong trận chiến lần này lại càng không thể nghỉ ngờ.
Thiên Hoàng thần kiếm xuất ra.
Nghe xong, thần sắc Dịch Hàn trở nên kích động, ánh mắt tràn đây cảm kích, vội vàng tránh sang một bên.
- Anh không tránh, tôi làm sao mở khóa Tiên Liên cho bọn họ?
Tiêu Dương bước đến bên cạnh Văn Nhân Lan, chắp tay nói:
Tiêu Dương quay sang nhìn Dịch Hàn:
- Anh tránh sang một bên đi.
Dịch Hàn nhướng mắt nhìn Tiêu Dương.
Văn Nhân Lan không biết Tiêu Dương, nhưng từ miệng Ninh Cốc, cô biết được thân phận của Tiêu Dương, liền nói:
Tiêu Dương ra hiệu, bảo Bạch Húc Húc và Giát Giát cùng đi theo.
Ninh Cốc lên tiếng.
- Văn Nhân sư tỷ, để đệ cùng đi với tỷ.
Một khắc Phá Tiên kiếm xuất hiện, trước người Dịch gia hiện lên một mảnh kiếm quang.
Rắc rắc rắc.
Liên tiếp tiếng kêu thanh thúy vang lên, thân ảnh Tiêu Dương lui về phía sau.
Khóa Tiên Liên trên gần ba mươi người Dịch gia lần lượt được cởi bỏ.
- Cảm ơn.
Lúc này, một thân ảnh thoáng run rẩy, có chút đi không vững bước đến trước mặt Tiêu Dương, là Dịch Cuồng Sư.
Đường đường là cường giả cấp tiên nhân, nhưng lại bị hành hạ đến tình trạng này, có thể tưởng tượng ở thủy lao, bọn họ đã chịu đựng sự thống khổ như thế nào.
Ánh mắt Dịch Cuồng Sư vô cùng phức tạp, nhưng cuối cùng chỉ còn lại sự cảm kích vô hạn và áy náy. Trước đây, đã từng có lúc ông ra lệnh muốn tiêu diệt Tiêu Dương.
Bây giờ, Tiêu Dương lại là người cứu lấy huyết mạch cuối cùng của Dịch gia.
Kiếm quang phát ra tia lửa, như tia chớp xé rách bầu trời. Mỗi một lần rơi xuống, lại để lại một cái hố thật sâu trên sa mạc.
Rầm rầm rầm.
Khi vung kiếm, tuyết rơi xuống, như muốn đóng băng thiên địa. Còn kiếm ý của Gia Cát Thỉ thì ẩn chứa bảy phần âm hàn.
Sỉ tình kiếm ý nhu hòa như tơ, giống như một con nhện thả lưới, nhưng bao trùm cả thiên địa. Kiếm ý liên tục ẩn chứa sức mạnh đủ để hủy thiên diệt địa, khiến kẻ khác không thể xúc phạm.
Dù sao cũng từng là huynh đệ đồng môn.
Tiêu Dương quay sang nhìn Tiêu Nhu Y.
Tiêu Nhu Y hiểu ý, vội vàng lấy ra một lọ đan dược, ném cho Dịch Hàn:
- Mỗi người một viên, nhưng chỉ có thể trị liệu nội thương. Còn ngoại thương thì trở về sẽ trị sau.
Dịch Hàn tiếp nhận lọ đan dược, cẩn thận lấy thuốc cho người của Dịch gia uống vào.
Tiêu Dương ngẩng đầu nhìn cuộc chiến đằng xa.
Có tiểu thần long quấy rối, thế cục cân bằng trở nên rối loạn. Nhưng tứ đại Thần Vương cũng không phải loại đèn cạn dầu. Bọn họ nhờ sức mạnh ma thai, thực lực tăng lên. Song phương đều có biến, bất luận chỗ nào không cẩn thận, rất có thể sẽ rơi vào cảnh vạn kiếp bất phục.
Tại một nơi khác, cuộc chiến của hai đại kim tiên càng lúc càng gay cấn.
Mãnh liệt oanh kích khiến thiên địa sáng ngời, phong vân biến sắc.
Hai bên đều có tâm tư muốn giết chết đối phương. Người nào cũng phát ra công kích mạnh nhất.
- Dịch tiền bối xin đứng dậy. Chuyện qua rồi không cần phải nhắc lại. Bây giờ phải nhanh chóng trị thương cho mọi người.
Tao ngộ của Dịch gia ngày hôm nay, cho dù Tiêu Dương đã từng có bất mãn với họ, nhưng trong lòng cũng không trách tội nổi. Huống chi, huynh đệ của hắn lại yêu thích Dịch Quân Nhi, còn Dịch Hàn lại là bạn tốt của hắn. Tiêu Dương không có lý do gì không cứu Dịch gia.
Tiêu Dương giật mình, vội vàng nâng Dịch Cuồng Sư dậy.
- Xin hãy nhận của lão phu một lạy.
Dịch Cuồng Sư quỳ xuống:
- Tiêu Dương.
Hai đạo thân ảnh tách ra.
- Kỷ Ly, thực lực của ngươi nằm ngoài dự liệu của ta.
Gia Cát Thỉ nhìn chăm chú Kỷ Ly tiên nhân:
- Đáng tiếc, hôm nay ngươi nhất định sẽ bị đánh bại.
Thần kiếm trong tay Gia Cát Thỉ trực chỉ Kỷ Ly tiên nhân, tay trái xuất hiện một khối bảo ngọc màu trắng, hàn quang như băng sương tràn ngập.
Một pháp bảo.
Gia Cát Thỉ trong nháy mắt bóp nát bảo ngọc, thiên địa liên xuất hiện bông tuyết, chân thật đan xen cùng hư ảo.
Biến chiến trường thành thế giới băng hàn.
Điều này đối với kiếm ý âm hàn của Gia Cát Thỉ, chẳng khác nào như hổ thêm cánh, như cá gặp nước.
Vù vù vù.
Kiếm quang phát ra, thân kiếm sắc bén oanh kích Kỷ Ly tiên nhân. Uy lực so với lúc trước mạnh hơn rất nhiều.
Pháp bảo này giúp cho kiếm ý của Gia Cát Thỉ tăng lên gấp đôi.
Khó trách ông ta lại tự tin đến như vậy.
Thần kiếm trong tay Kỷ Ly tiên nhân lóe lên, thân ảnh nhoáng một cái, tránh được phong mang của Gia Cát Thỉ.
Mảnh thiên địa di động theo kiếm ý của Gia Cát Thỉ, nhất thời Kỷ Ly tiên nhân không cách nào thoát khỏi không gian băng tuyết bao trùm này. Nhưng, ông cũng không có suy nghĩ muốn chạy trốn.
Trận chiến hôm nay, nhất định phải giành thắng lợi.
- Muốn dùng pháp bảo?
Kỷ Ly tiên nhân xoay người đánh ra một kiếm, khóe miệng cười lạnh, cổ tay khẽ đảo, trong tay bất ngờ xuất hiện một khối bảo ngọc.
Hơi nước nhàn nhạt.
Đây là pháp bảo Kỷ Ly tiên nhân lấy được từ chỗ Tiêu Dương.
Trong nháy mắt bóp nát.
Trong khoảnh khắc, thiên địa băng sương đột nhiên chuyển động. Băng tuyết tan đi.
Gia Cát Thỉ biến sắc:
- Tại sao lại như vậy?
Cảnh tượng này đủ để nói rõ, pháp bảo trong tay Kỷ Ly tiên nhân còn cao hơn pháp bảo của Gia Cát Thỉ.
Nước mưa hóa thành lũ lớn rơi xuống, thấm ướt cả không gian.
Băng tuyết hòa tan, biến thành nước mưa.
- Sỉ tình kiếm, nhu tình vạn lũ.
Phong mang phát ra từ mũi kiếm Kỷ Ly tiên nhân trong khoảnh khắc bạo khai, hình thành vạn lũ kiếm khí, dũng mãnh lao đến Gia Cát Thỉ.
Bịch bịch bịch.
Pháp bảo hai người kịch liệt va chạm, sau đó biến mất, trong thiên địa chỉ còn lại kiếm ý. Lúc này, Kỷ Ly tiên nhân đã áp chế được Gia Cát Thỉ:
- Trăm năm trước ngươi đã không bằng ta, trăm năm sau, ngươi cũng không bằng ta.
Ánh mắt Kỷ Ly tiên nhân bắn ra sát ý ngập trời, thừa dịp công kích, lớn tiếng nói:
- Trăm năm trước ta uống một chén rượu của ngươi. Chén rượu này sau một trăm năm, ta mời ngươi uống trước mặt Diêm Vương.
Kiếm quang ác liệt trong khoảnh khắc bao phủ Gia Cát Thỉ.
Mặc dù Gia Cát Thỉ đang ở trong thế hạ phong, nhưng ánh mắt vẫn rất sắc bén, cười lớn:
- Ngươi cho rằng ngươi có thể giết được ta sao? Kỷ Ly, ngươi có mấy phần bản lãnh, tưởng ta không biết?
Kỷ Ly tiên nhân hoàn toàn không che giấu sát ý trong mắt, mũi kiếm trong tay không ngừng phóng ra, đồng thời nói một câu:
- Xác thực là ngươi hiểu rất rõ ta. Thậm chí ngươi cũng đã tính toán được, trăm năm trước, ta sẽ không có khả năng từ chối chén rượu của ngươi. Kỷ Ly tiên nhân đột nhiên cười to, cười đến mức khiến Gia Cát Thỉ cảm thấy hoảng hốt. Thần kiếm trong tay Kỷ Ly tiên nhân tản ra hàn quang thần kỳ. Khí tức thân kiếm khiến cho Gia Cát Thỉ cảm thấy xa lạ. Đồng thời ánh mắt mở to thêm vài phần. Kỷ Ly tiên nhân nhìn chằm chằm Gia Cát Thỉ, mũi kiếm nhấch lên. - Sỉ tình kiếm ý. - Bách niên sơ dung. Kiếm ý mà Kỷ Ly tiên nhân đã ngộ ra được sau khi đột phá kiếm tiên. Kỷ Ly hôm nay đã không còn là Kỷ Ly của ngày hôm trước. Trăm năm trước và trăm năm sau không cùng một kết quả. Tâm ma đã hết, kiếm ý lột xác. Thực lực chân chính của Kỷ Ly tiên nhân đã hoàn toàn bộc phát vào lúc này. Tận lực một kiếm.