Hộ Hoa Trạng Nguyên Tại Hiện Đại (Dịch Full)

Chương 1348 - Chương 1355: Một Người Đàn Ông Đẹp Trai Đến Mức Không Cách Nào Hình Dung Được

Chương 1355: Một người đàn ông đẹp trai đến mức không cách nào hình dung được Chương 1355: Một người đàn ông đẹp trai đến mức không cách nào hình dung đượcChương 1355: Một người đàn ông đẹp trai đến mức không cách nào hình dung được

Màn đêm buông xuống, bên trong trụ sở mới của Kiếm tông vẫn sáng đèn.

Từ lúc đám người Kỷ Ly tiên nhân trở về, tin chiến thắng truyền ra, đệ tử Kiếm tông càng thêm nhiệt huyết sôi trào. Một số lão giả của Kiếm tông lệ rơi đây mặt. Cảnh tượng này, bọn họ đã bao lâu rồi chưa gặp được.

Lúc trước, khi đó Kiếm tông cường thịnh, trảm yêu trừ ma, tung hoành thiên địa.

Đêm nay, hào hùng của Kiếm tông năm đó một lân nữa trở lại.

Dưới tâm trạng kích động chờ mong, đệ tử Kiếm tông đều âm thầm đếm thời gian.

Đối với bọn họ mà nói, đó chính là một thời khắc long trọng nhất.

Trong lúc rất nhiều đệ tử Kiếm tông đang đắm chìm trong vui sướng, lại có một nhóm đệ tử Kiếm tông, dưới sự suất lĩnh của Thái Cực Vương đã rút kiếm ra khỏi vỏ.

Bên trong khách sạn, từng đạo thân ảnh ngã xuống trong vũng máu.

Minh Châu Viêm Hoàng, buổi sáng sớm tràn ngập hơi thở của một thành thị hiện đại.

Bên trong phòng bảo vệ, cuộc nói chuyện truyền vào tai Tiêu Dương.

Sát ý không một tiếng động tràn ngập bầu trời.

Đôi thanh niên nam nữ dắt tay nhau bước xuống.

Trường kiếm vô tình đâm vào trái tim địch nhân.

Một lát sau, tiếng thở dài của tiểu thần long vang lên:

Mũi kiếm dính máu, thẩm thấu hàn quang lạnh như băng.

- Đại ca, ta thật sự không cách nào gọi cậu là Đại ca nữa rồi. Sao cậu lớn nhanh vậy nhỉ?

Trong vòng một trăm dặm, hết thảy thế lực địch nhân đều không còn tồn tại.

Kiếm tông đã hành động.

Chiếc xe từ từ dừng lại trước cổng trường Phục Đại.

- Khó trách lại đến chỗ ta đòi ăn.

Hết thảy đều tiến hành một cách trật tự, chuẩn bị đón ngày mùng 7 tháng 7.

Lâm Tiểu Thảo tỉnh mộng.

Là giọng của Lâm Tiểu Thảo.

- Nói đến thì chính là ta bị hãm hại. Kỳ thật, ta không muốn lớn lên đâu. Sáng nay, các tỷ tỷ trong ký túc xá đều nói ta không đáng yêu nữa, không cho ta ăn ngon.

- Về quê?

- Cậu đang nói đến Tổ trưởng Cao? Anh ấy xin nghỉ phép về quê rồi.

Tiêu Dương đứng trước cửa sổ phòng bảo vệ, ánh mắt liếc sang bên cạnh. Bên cạnh là Tổ trưởng Cao Vạn Đằng, trên tay còn cầm một cái túi hành lý, sắc mặt biến thành màu đen nhìn chằm chằm vào phòng bảo vệ.

Tiểu thần long nói: Lâm Tiểu Thảo nước miếng tung bay, ánh mắt thoáng nhìn qua cửa sổ, nhất thời môi run run:

- Đương nhiên là còn có chuyện.

- Không phải vừa nãy anh nói Cao nhân tội ác tày trời sao?

Tiểu thần long mở to hai mắt:

- Anh ấy... rất tốt...

- Ta vắng mặt lâu như vậy, vốn muốn nói với cao nhân một tiếng. Nhưng ta tìm khắp cả trường cũng không thấy cao nhân đâu?

Lâm Tiểu Thảo vẫn cứ ba hoa chích chòe, giống như tận mắt nhìn thấy tất cả những chuyện xấu mà Cao Vạn Đằng đã làm.

Ngọn lửa nhiều chuyện trong lòng tiểu thần long cũng hừng hực thiêu đốt, không ngừng gật đầu, tỏ vẻ vô cùng hứng thú.

- Nói đến tổ trưởng Cao...

Lâm Tiểu Thảo nói.

- Nhưng theo như tôi thấy, khi anh ấy rời đi, tâm trạng có vẻ rất lo lắng. Nói không chừng là làm cho con gái người ta lớn bụng, giờ đưa đi tị nạn. Hahah...

Lâm Tiểu Thảo cười hắc hắc:

- Đừng hỏi tôi tại sao? Lần nào anh ấy xin nghỉ phép cũng viết như vậy hết.

Tiểu thần long quay mặt nhìn sang, thần sắc vừa vui mừng lẫn sợ hãi:

- Cao nhân.

Cậu nhảy dựng lên:

- Rốt cuộc thì anh cũng đã về rồi. Vừa rồi Tiểu Thảo nói xấu anh, tôi đã bảo anh ta không được nói xấu anh nữa rồi mà.

Lâm Tiểu Thảo có cảm giác ruột gan bên trong đã thối nát.

- Món nợ này sẽ tính kỹ với cậu.

Cao Vạn Đằng hung hăng trừng mắt với Lâm Tiểu Thảo.

- Baba, ba về khi nào vậy?

Tiểu thần long phát hiện ra Tiêu Dương, bước ra ngoài hét lên:

- Lần này quay về Minh Châu nhiều nhất cũng chỉ vài ngày. Phỏng chừng sau này nó sẽ rất ít khi trở lại.

Tiêu Dương mỉm cười:

- Yên tâm đi tổ trưởng Cao.

- Tiêu Dương, tên yêu nghiệt này cậu mang về đi. Theo tôi biết, sự tồn tại của nó thu hút không ít ánh mắt. Tôi lo lắng nó sẽ gây ra họa.

Cao Vạn Đằng liếc ra ngoài, sợ có người nghe lén, lập tức thấp giọng cười khổ:

- Đầu tiên là nói đến tên mập kia.

- Sẽ không phải khai trừ tôi chứ?

Tiểu thần long có chút ưu thương nhìn cao nhân. Tiêu Dương đã cắt đứt ý niệm của tiểu thần long trong đầu, cùng Cao Vạn Đằng bước về phòng làm việc của ÿy.

Cao Vạn Đằng ra hiệu Tiêu Dương đóng cửa lại, sau đó đặt túi hành lý lên trên bàn, cảm thán một câu:

- Một lần về quê thật không dễ dàng.

Tiêu Dương:...

- Tổ trưởng Cao, có việc gì thì anh cứ nói?

Tiêu Dương hỏi.

Cao Vạn Đằng thở dài:

Tiêu Dương giật mình, nhìn thoáng qua Diệp Tang bên cạnh. Diệp Tang mỉm cười gật đầu.

Nói chuyện riêng?

Cao Vạn Đằng quay sang nhìn Tiêu Dương.

- Tiêu Dương, cậu trở về cũng kịp lúc, tôi có chuyện muốn nói riêng với cậu.

Lâm Tiểu Thảo lệ rơi đầy mặt.

- Tiểu Thảo vừa rồi nói xấu cao nhân, bảo ta không được nói với người khác.

Tiêu Dương nghe nói tiểu thần long đã sửa lại nguyện vọng. Nó muốn gia nhập đội bóng Viêm Hoàng.

Cao Vạn Đằng võ ngực thở ra:

- Vậy là tốt rồi, vậy là tốt rồi.

- Sẽ không chỉ có chuyện này thôi chứ?

Tiêu Dương cười hỏi.

- Còn có một món quà rất kỳ lạ.

Cao Vạn Đằng chồm lấy túi hành lý đặt trên bàn, nói:

- Sáng nay tôi đón xe bus trở về, khi xuống xe, có người đưa cho tôi món quà này, bảo tôi mang về Phục Đại cho cậu. Tôi đang suy nghĩ không biết nên đưa cho cậu như thế nào, cậu lại xuất hiện tại cổng Phục Đại.

- Có người đưa quà cho anh, bảo anh chuyển cho tôi?

Tiêu Dương ngẩn ra, ánh mắt hiện lên sự nghi hoặc.

- Là ai?

Tiêu Dương hỏi.

- Là một người đàn ông.

Cao Vạn Đằng nói ngắn gọn, sau đó lục lọi trong đống hành lý của mình.

- Người đó có bộ dạng như thế nào, anh có thể miêu ta một chút không?

Tiêu Dương hỏi lần nữa.

Cao Vạn Đằng ngừng tay, suy nghĩ một chút rồi nói;

- Một người đẹp trai đến mức không cách nào hình dung.

Tiêu Dương há to miệng. Một lát sau liền cất bước tiến lên.

- Này... Cao Vạn Đằng cầm một cái túi, định đưa cho Tiêu Dương, vội ngượng ngùng nói:

- Xin lỗi, đây là củ cải khô mẹ gửi.

Tiêu Dương:...

Cao Vạn Đằng lại tiếp tục lục lọi túi hành lý, đồng thời nhiệt tình giới thiệu từng món cho Tiêu Dương.

- Này là cá ướp muối, một cân tám lượng, bao cơm no.

- Dưa chua ướp gia vị gia truyền, vừa ngọt vừa chua, tôi thích nhất.

- Khoai lang nhà trồng, ăn một củ, cả ngày đánh rắm cũng thơm.

Tiêu Dương cuối cùng nhịn không được, cẩn thận hỏi:

- Tổ trưởng Cao, quà của tôi đâu?

- Quà?

Cao Vạn Đằng suy nghĩ một chút rồi vỗ đầu:

- À quên, quà.

Cao Vạn Đằng chậm rãi móc kem đánh răng, thậm chí là quần lót, rốt cuộc mới tìm được túi đồ được gói rất tinh xảo, đưa cho Tiêu Dương:

- Chính là thứ này, người đàn ông đẹp trai đến mức không cách nào hình dung đó nói nó rất quan trọng, cho nên tôi đã bỏ nó dưới cùng nhất.

Tiêu Dương mỉm cười tiếp nhận món đồ:

- Tổ trưởng Cao đúng là người tốt, luôn giúp người làm niềm vui.

Cao Vạn Đằng che túi tiền của mình lại, cười nói:

- Điều này là đương nhiên.

Tiêu Dương nhìn vào bên trong cái túi, vừa định mở ra, Cao Vạn Đằng vội vàng nói:

- Anh chàng đẹp trai kia nói, khi cậu mở cái túi, chỉ có một mình cậu được nhìn thấy thôi. Vậy tôi về nhà một chút.

Dứt lời, Cao Vạn Đằng liên xoay người vội vàng rời khỏi phòng làm việc.

- Làm cái gì mà thần bí vậy không biết?

Tiêu Dương mỉm cười mở cái túi. Bên trong cái túi là một cái hộp, tản ra một mùi thơm không biết tên:

- Là ai đùa dai vậy nhỉ?

Tiêu Dương vừa nghĩ vừa mở cái hộp.

Đột nhiên ánh mắt mở to.

Một khắc này, đầu Tiêu Dương như muốn nổ tung.

Không thể bình tĩnh.

Không thể tin.

Tiêu Dương trong khoảnh khắc giống như hóa đá.

Nội tâm dâng lên con sóng ngập trời.

Đột nhiên Tiêu Dương xoay người bước ra ngoài, sau đó nhìn thoáng qua rồi như cung tên rời dây vọt vào WC. Võ vào vai Cao Vạn Đằng.

Cao Vạn Đằng đang giải quyết chút nhu cầu sinh lý, lúc này không khỏi run lên, hai tay không cẩn thận làm bắn tung tóe thứ chất lỏng bên dưới, hai chân mâm nhữn ngồi xuống đất. Khi quay lại nhìn thấy Tiêu Dương, vẻ mặt cầu xin:

- Không liên quan đến tôi.

Tiêu Dương ngẩn ra:

- Cái gì không liên quan đến anh?

Cao Vạn Đằng nhìn Tiêu Dương, hỏi dò một câu:

- Không phải cậu đến tìm tôi tính sổ à?

- Tôi chỉ muốn biết, rốt cuộc là ai đã đưa món đồ này cho anh?

Tiêu Dương trịnh trọng hỏi.

Cao Vạn Đằng thở dài một hơi, vỗ ngực nói:

- Vậy mà tôi còn tưởng món quà đó có vấn đề, cậu đến tìm tôi tính sổ.

Hai người khoác vai nhau bước ra ngoài.

Lúc này, bên ngoài đi vào không ít học sinh.

Điều làm cho Cao Vạn Đằng cảm thấy kỳ quái chính là, tại sao nữ sinh hôm nay lại nhìn hắn bằng vẻ mặt khác biệt. Hơn nữa còn ngượng ngùng xoay người tránh đi. Chẳng lẽ sau lần về quê, tinh thần phấn chấn, người cũng đẹp trai hơn?

Ánh mắt Tiêu Dương cũng cảm thấy nghi hoặc.

Mặc kệ hắn bảo Cao Vạn Đằng nhớ lại như thế nào, Cao Vạn Đằng cũng chỉ nói một câu.

Đó là một người đẹp trai đến không cách nào hình dung.

Điều này có hai khả năng. Một là người đàn ông thần bí đó đã vận dụng lực tinh thân ảnh hưởng Cao Vạn Đằng, khiến cho y không nhận thức được. Thứ hai là Cao Vạn Đằng không nói thật.

Đương nhiên, Tiêu Dương cảm thấy khả năng thứ nhất là cao nhất.

Bởi vì món quà này quá mức đặc biệt, khiến cho Tiêu Dương phải rúng động.

Tiêu Dương nằm mơ cũng không nghĩ ra, thứ mà hắn ngày nào cũng tìm, lo lắng sẽ nhấc lên một tai nạn cho nhân gian, lại quỷ dị xuất hiện trước mặt hắn.

Côn Luân Thiên Cơ Kính.

Tiêu Dương không thể tin nổi, Cao Vạn Đằng mang đến cho hắn chính là Côn Luân Thiên Cơ Kính đã biến mất từ lâu.

Sự rúng động là có thể nghĩ.

Lúc này, trong lòng cao nhân cũng rúng động. Trên đường đi, các nữ sinh đều che mặt nhìn y, bộ dạng ngượng ngùng, khiến ngọn lửa trong lòng Cao Vạn Đằng dần dần đốt lên.

Tiêu Dương không hỏi ra gì được trên người Cao Vạn Đằng, liên tạm biệt rời khỏi.

- Tổ trưởng Cao, nếu như không có chuyện gì, tôi xin đi trước.

- Được được.

Cao Vạn Đằng đang đắm chìm trong hạnh phúc, liền khoát tay nói. - Được rồi. Tiêu Dương bước vài bước về phía trước, sau đó quay đầu lại nói: - Tổ trưởng Cao, anh chưa kéo khóa quần kìa.
Bình Luận (0)
Comment