Hộ Hoa Trạng Nguyên Tại Hiện Đại (Dịch Full)

Chương 1349 - Chương 1356: Chủ Nhân, Mời Thay Quần Áo

Chương 1356: Chủ nhân, mời thay quần áo Chương 1356: Chủ nhân, mời thay quần áoChương 1356: Chủ nhân, mời thay quần áo

Tiêu Dương phất tay bỏ đi.

Sắc mặt Cao Vạn Đằng trong khoảnh khắc trở nên xám ngắt, khó trách vừa rồi đám nữ sinh lại có vẻ mặt ngượng ngùng như vậy. Bản thân y cũng cảm thấy bên dưới mát mát. Tổ trưởng Cao cứ tưởng đây là dấu hiệu hùng phong nổi lên, lại không biết là mình chưa kéo khóa quần.

Như gió, tổ trưởng Cao vội quay đầu hướng về phía phòng làm việc của mình.

Tiêu Dương bước đến cửa phòng bảo vệ. Khi đi ngang qua, mặc dù có không ít học sinh chào hỏi hắn, nhưng tâm trạng của hắn đang hỗn loạn, cũng không rảnh đáp lại. Trong đầu hắn vẫn cứ lặp đi lặp lại nghỉ hoặc đó.

Côn Luân Thiên Cơ Kính.

Sự việc trong đại. Thần binh liên quan đến sinh tử vận mệnh của vô số người ngày xưa lại quỷ dị rơi vào tay hắn. Điều này làm cho Tiêu Dương cảm thấy quá đột ngột.

Trong khoảnh khắc đã đẩy ngã mọi suy đoán của Tiêu Dương lúc trước.

Rốt cuộc là ai đã giao Côn Luân Thiên Cơ Kính cho Cao Vạn Đằng. Hơn nữa lại quen thuộc với hành tung của hắn như vậy. Hắn vừa mới trở lại Phục Đại, Cao Vạn Đằng đã mang Côn Luân Thiên Cơ Kính trở về.

Giọng nói của Diệp Tang vang lên bên tai Tiêu Dương.

Tiêu Dương bừng tỉnh, tạm thời buông bỏ nghi hoặc trong lòng. Mặc kệ nói như thế nào, Côn Luân Thiên Cơ Kính xuất hiện, đã gỡ đi một tảng đá lớn trong lòng hắn. Không lọt vào tay tà ma là tốt rồi.

Nếu là người một nhà, tại sao y không hiện thân, trái lại còn đưa Côn Luân Thiên Cơ Kính cho hắn?

- Không có gì.

Người đó có thân phận gì?

- Chuyện khai trừ sau này hãy nói. Tiểu mập, sau này đừng chạy loạn khắp nơi nữa. Ngày mai chúng ta trở về Kiếm tông.

Điều làm cho Tiêu Dương rúng động không thôi chính là, bên trong Côn Luân Thiên Cơ Kính chứa đựng khí tức thần thánh.

- Baba, cao nhân sẽ không khai trừ ta chứ?

Tiêu Dương thủy chung vẫn không nghĩ ra điểm này.

Tiểu thần long đã cảm nhận được khí tức tà ma thượng cổ ở chỗ phong ấn núi Côn Lôn. Còn bây giờ lại chẳng có chút nào, có lẽ là bị cường giả cưỡng ép xóa đi. Điều này đủ để nói rõ thực lực của người thần bí đó kinh khủng đến cỡ nào.

Tiêu Dương ngẩng đầu. Bất tri bất giác hắn đã đến cửa phòng bảo vệ. Diệp Tang, tiểu thân long, còn có Lâm Tiểu Thảo đang nghỉ hoặc nhìn hắn.

Lúc này, ngoài cổng trường Phục Đại, một chiếc Mercedes Benz lao đến.

- Anh đang suy nghĩ chuyện gì vậy?

Chiếc xe dừng lại, một gương mặt xinh đẹp, khí tức cao quý từ trên xe bước xuống, hai mắt sáng ngời như bảo thạch, tư thái vô cùng duyên dáng.

Tiểu thần long vẫn lo lắng như cũ. Tiêu Dương nhắc nhở tiểu thần long.

Tiêu Dương quay mặt lại nói:

Diệp Tang nhìn sang.

- Được.

Nữ thần Phục Đại, Đạm Thai Diệc Dao.

- Đi thôi, đi xem tình huống của An Thiên trước.

Một cô gái khiến người ta liếc nhìn phải hít thở không thông.

- Tỷ tỷ xinh đẹp.

Hai người bước lên xe lao đi.

Tiêu Dương khoát tay chặn lại.

- Cô ấy đến rồi.

Tiêu Dương dứt khoát gật đầu, sau đó cất bước ra ngoài.

Đạm Thai Diệc Dao nhìn Tiêu Dương, ánh mắt không ức chế được cảm xúc, thấp giọng nói:

- Chủ nhân.

Tiêu Dương đã sớm đem thân phận thật sự của Đạm Thai Diệc Dao cho Diệp Tang biết, hơn nữa còn nói cho cô nghe ý định của hắn khi quay lại Minh Châu. Hôm nay, trước khi xuất phát, hắn đã hẹn Đạm Thai Diệc Dao đến Phục Đại.

- Không được, anh cứ bàn với cô ấy được rồi. Em đi tìm Thiết Anh, tối nay sẽ gọi điện thoại cho anh.

Diệp Tang suy nghĩ một chút, nhẹ lắc đầu:

- Tang Tang, đi thôi.

Nhìn theo chiếc xe rời đi, tiểu thân long cảm khái vạn phần:

- Tỷ chính là đưa dê vào miệng cọp đấy.

Diệp Tang liếc mắt nhìn tiểu thần long:

- Đúng là tiểu quỷ.

Dứt lời, Diệp Tang cũng nhanh chóng rời khỏi Phục Đại.

Lâm Tiểu Thảo tò mò hỏi một câu:

- Ai là dê?

Chiếc xe tiến vào một căn biệt thự.

Một đứa bé đang đứng chờ. Sau khi nhìn thấy Tiêu Dương, đứa bé kích động vọt đến:

- Ngồi xuống trước đi.

Tiêu Dương ở Phục Đại lâu như vậy, đương nhiên biết phong thái thần thánh không thể xâm phạm của Đạm Thai Diệc Dao. Bây giờ cô lại ôn nhu bên cạnh hắn như thế, sự tương phản quá lớn, khiến Tiêu đại gia có chút khó thừa nhận.

Nhất là Đạm Thai Diệc Dao.

Một người bái hắn làm thây, còn một người xem hắn như chủ nhân.

Tiêu Dương đối với hai chị em này đúng là bó tay. - Chủ nhân, trong điện thoại anh nói có chuyện muốn phân phó cho tôi?

Tiêu Dương suy nghĩ một chút rồi nói:

- Để ta thi châm cho con lần nữa.

Đạm Thai An Thiên rất hiểu chuyện, thần sắc trịnh trọng nhìn Tiêu Dương, gật đầu thật mạnh:

- Cảm ơn sư phụ.

Một bên, ánh mắt của Đạm Thai Diệc Dao cũng rơi vào người Tiêu Dương.

Mũi châm màu bạc chợt lóe lên, tốc độ hạ châm của Tiêu Dương vô cùng nhanh chóng, rất nhanh thi châm cho Đạm Thai An Thiên.

Đạm Thai An Thiên mơ màng thiếp đi.

Một chén trà nóng đưa qua.

Đạm Thai Diệc Dao pha cho Tiêu Dương một tách trà, đứng bên cạnh hắn, nói:

- Sức khỏe đã khôi phục. Nhưng vẫn còn một số bộ phận đang trong trạng thái khô héo, phải chậm rãi điều dưỡng.

Bên trong biệt thự, Tiêu Dương kiểm tra tình huống sức khỏe cho Đạm Thai An Thiên.

Tiêu Dương có chút bất đắc dĩ, khoát tay bảo cậu bé đứng dậy.

- An Thiên bái kiến sư phụ.

Đến trước mặt Tiêu Dương, Đạm Thai An Thiên quỳ xuống:

- Sư phụ.

Tiêu Dương ra hiệu cho Đạm Thai Diệc Dao ngồi xuống bên cạnh hắn, trầm ngâm một chút rồi hỏi:

- Cô có nghe qua Thất Tinh Bổ Thiên Thạch chưa?

Nghe xong, ánh mắt Đạm Thai Diệc Dao lộ ra sự nghi hoặc, nhẹ nhàng lắc đầu.

Quả nhiên không ngoài dự liệu.

Tiêu Dương cũng không ngoài ý muốn. Mặc dù Thương tông đứng hàng thứ ba trong các hộ long thế gia đương thời, nhưng Đạm Thai nhất mạch lại có địa vị vô cùng nhỏ bé. Đạm Thai An Thiên của Đạm Thai nhất mạch là người cuối cùng có tư cách cạnh tranh người thừa kế huyết mạch tông chủ. Nếu Đạm Thai An Thiên bởi vì bệnh nan y mà chết đi, vậy Đạm Thai nhất mạch xem như hoàn toàn diệt tuyệt.

Bây giờ, cho dù sức khỏe của Đạm Thai An Thiên đã từ từ khôi phục, nhưng cậu bé mới chín tuổi, trong khoảng thời gian ngắn khó mà đứng vững gót chân ở Thương tông.

Tiêu Dương đem chuyện Thất Tinh Bổ Thiên Thạch nói qua một lần, sự kinh ngạc trong mắt Đạm Thai Diệc Dao càng lúc càng nhiều hơn. Cuối cùng, khi Tiêu Dương nhắc đến nhật ký Bặc Thiên, Đạm Thai Diệc Dao vội vàng nói:

- Anh muốn tôi quay vê Thương tông, sau đó nghĩ biện pháp thăm dò những khối Thất Tinh Bổ Thiên Thạch ở chỗ nào?

- Đúng vậy.

Tiêu Dương mỉm cười gật đầu. Nói chuyện với những cô gái thông minh như Đạm Thai Diệc Dao, quả thật tốn ít nước miếng hơn. Tiêu Dương chỉ nói một cách đơn giản, nhưng Đạm Thai Diệc Dao đã đoán được là có ý gì.

- Nhưng cô phải nhớ rõ, sau khi trở vê, cho dù cô là người của Thương tông, nhưng cũng sẽ gặp nguy hiểm.

Tiêu Dương không khỏi nhắc nhở một câu.

- Cho nên, bây giờ tôi không thể để cho bất cứ kẻ nào biết được An Thiên đã thoát khỏi tuyệt chứng hành hạ.

Đạm Thai Diệc Dao nhẹ giọng gật đầu.

Trong mắt người của Mộ Dung nhất mạch ở Thương tông, chuyện Đạm Thai nhất mạch bị diệt vong là chuyện sớm hay muộn. Tuyệt chứng của Đạm Thai An Thiên lại càng không thể chữa được. Bọn họ cho rằng, mấy năm gần đây, Đạm Thai Diệc Dao liêu mạng tìm kiếm các loại kỳ trân dược vật, cố gắng cứu em trai mình, quả thật là một chuyện buồn cười đến cỡ nào.

Đối với một người không có tính uy hiếp, bọn họ sẽ không để ý. Trái lại, nếu Đạm Thai An Thiên khỏe lên, đây tuyệt đối là một tai nạn đối với Đạm Thai nhất mạch.

- Ngoại trừ Thất Tinh Bổ Thiên Thạch, cô lưu ý giùm một tin tức.

Tiêu Dương trầm giọng nói:

- Gần đây Thương tông đang có hành động nhằm vào Kiếm tông.

- Tôi biết, tôi sẽ lưu ý.

Ánh mắt Đạm Thai Diệc Dao lóe lên hàn quang rồi biến mất:

- Ở Thương tông, mặc dù Đạm Thai nhất mạch của chúng tôi tuột dốc, nhưng tuyệt không phải là người mù tồn tại trong tông môn.

Đạm Thai Diệc Dao nhất định cũng có thủ đoạn của mình.

Tiêu Dương đứng dậy:

- Ngày 7 tháng 7 là ngày Kiếm tông khai tông. Tôi nghĩ bọn họ nếu có hành động sẽ là trong những ngày này. Ngày mai tôi sẽ quay vê Kiếm tông, và để lại cho An Thiên một ít thuốc.

- Để tôi đi chuẩn bị giấy bút.

Đạm Thai Diệc Dao đứng lên, ánh mắt sáng ngời nhìn Tiêu Dương, hiện lên chút phức tạp rồi nhẹ nhàng Xoay người ra ngoài.

Tiêu Dương ngồi chờ trong phòng.

Mười phút trôi qua.

Đạm Thai Diệc Dao cũng không trở về.

Trong lúc Tiêu Dương đang nghi hoặc, cánh cửa phòng nhẹ nhàng đẩy ra, một người hầu của Đạm Thai Diệc Dao bước vào, nói:

- Tiêu công tử, tiểu thư nói sau khi anh kê thuốc xong thì đi theo tôi.

Tiêu Dương ngẩn ra, không biết Đạm Thai Diệc Dao muốn làm chuyện gì, nửa ngày sau liền cầm bút ghi phương thuốc xuống rồi giao cho cô người hầu.

- Tiêu công tử, xin mời.

Cô người hầu cung kính dẫn Tiêu Dương ra ngoài, xuyên qua một hành lang, đến trước một khu vườn yên tĩnh. Trước mắt là một căn phòng mang hơi hướm cổ điển, hoàn toàn không ăn nhập với cảnh vật xung quanh.

Cô người hầu dừng bước: - Công tử, xin mời.

Dứt lời, cô người hầu xoay người rời đi.

Tiêu Dương khó hiểu, nhưng vẫn bước đến mở cửa phòng.

Tiếng đàn du dương như nước chảy truyền vào trong tay Tiêu Dương, khiến người ta cảm giác rất yên tĩnh.

Tiêu Dương nhẹ nhàng đẩy cửa phòng, phóng mắt nhìn xung quanh, ánh mắt đột nhiên rúng động.

Ngàn hô vạn gọi mới đi ra, lại còn ôm tỳ bà nửa mặt. Gẩy dây cung hai ba tiếng, chưa thành điệu đã hữu tình.

Một khắc này, Tiêu Dương cảm thấy cái cảnh "tỳ bà che nửa mặt" này phong tình và tuyệt mỹ vô cùng.

Cầm huyền kích thích tiếng lòng.

Nữ thần khuynh quốc tản ra khí tức ưu mỹ.

Đàn xong một khúc.

Đạm Thai Diệc Dao nhẹ nhàng đứng lên, bộ sườn xám cổ điển ôm trọn cơ thể không chút sứt mẻ của cô.

Dung mạo, trang sức, dường như tìm không ra một chút tỳ vết nào.

Duy chỉ có ánh mắt, cho dù cố tỏ ra phong tình đến cỡ nào cũng không che giấu được sự e lệ.

Cô bước đến bên cạnh Tiêu Dương, nhẹ nhàng nắm tay hắn, mím cặp môi đỏ mọng, sau đó xoay người bước về sau vài bước, đẩy tấm lụa mỏng sang một bên.

Trong mắt Tiêu Dương xuất hiện một cái thùng gỗ thật lớn.

Mùi gỗ đàn hương phát ra, hơi nước bằng mắt thường có thể thấy được đang bốc lên cao.

Đạm Thai Diệc Dao buông tay Tiêu Dương ra, bước đến bên cạnh, cầm một cái giỏ, như tiên nữ tán hoa, nhẹ nhàng rải từng cánh hoa vào trong bồn nước.

Một lát sau, căn phòng tràn ngập mùi hoa.

Đạm Thai Diệc Dao đứng trước mặt Tiêu Dương, cố lấy hết dũng khí:

- Chủ nhân, xin mời thay quần áo.
Bình Luận (0)
Comment