Chương 1357: Anh không may như vậy đâu
Chương 1357: Anh không may như vậy đâuChương 1357: Anh không may như vậy đâu
Không thể không nói, Tiêu Dương đã động tâm rồi.
Trong tình huống này, không có bất cứ người đàn ông trong thiên hạ có thể từ chối thỉnh cầu này. Hơi thở thơm mát khiến người ta phải say mê. Hơi nóng bốc lên cao lại càng khiến người ta cảm thấy như đang bênh bồng trên mây.
Đặt mình trong tiên cảnh, nữ thần bên cạnh lại nhẹ nhàng cởi thắt lưng cho hắn.
Rất nhanh, Tiêu trạng nguyên đã bị lột sạch, trân như nhộng. Cho dù Đạm Thai Diệc Dao đã quyết tâm lắm mới làm ra quyết định này, nhưng sắc mặt không khỏi đỏ lên, giọng nói rất nhỏ:
- Chủ nhân... xin mời...
Tiêu Dương bước vào trong thùng gỗ. Một cảm giác dễ chịu truyền đến.
Đạm Thai Diệc Dao đứng đằng sau hắn, truyền đến tiếng cởi quần áo rất nhỏ.
- Anh...
Cách đây chưa lâu, Đạm Thai Diệc Dao chưa bao giờ nghĩ đến một bảo vệ cổng nho nhỏ của Phục Đại lại có thể khiến cho cô phải làm như thế này.
Ngay từ đầu, Đạm Thai Diệc Dao chỉ là ôm tâm lý đánh bạc. Bởi vì trọng trách duy trì Đạm Thai nhất mạch ở Thương tông thật sự rất nặng, khiến cho cô gân như thở không nổi. Nhất là căn bệnh của em trai, lại càng khiến cô tuyệt vọng hơn.
Tiêu Dương ngẩn cả người một phút đồng hồ, sau đó quay đầu lại.
Sau đó cô đã làm ra một quyết định kinh người.
Tiêu Dương trợn mắt, tròng mắt như muốn lồi ra.
Mà bởi vì nhất cử nhất động của chàng thanh niên này, trong mắt của cô vẫn cứ luôn mê người như vậy.
Đạm Thai Diệc Dao vừa mới nói một chữ, Tiêu Dương đã quay đầu lại.
Nhưng Đạm Thai Diệc Dao phát hiện, suy nghĩ của cô đã dần dần thay đổi.
Xuất hiện trước mặt hắn là một thân hình tuyệt mỹ, giống như nữ thần không thể xâm phạm. Chiếc sườn xám của Đạm Thai Diệc Dao đã được cởi ra phân nửa, đúng chỗ hai con thỏ trắng nhảy ra. Lúc này, Tiêu Dương đột nhiên quay đầu lại, Đạm Thai Diệc Dao bối rối ôm kín ngực của mình. Cảnh tượng này giống như chim sợ cành cong, nhất cử nhất động đều bày ra tư thái e lệ nhất.
Đạm Thai Diệc Dao kinh hô, vội ôm lấy ngực của mình, sắc mặt đỏ bừng. Cô đang định nói là “Anh đừng nên quay đầu lại".
Cho đến khi cô phát hiện Tiêu Dương là chủ nhân của Kim Thương.
Sự tự tin của hắn không người nào là không rúng động.
Đạm Thai Diệc Dao mím chặt môi, nhìn bóng lưng đang ngâm mình trước mặt cô.
Hắn đã dùng thủ pháp thần kỳ của mình để cứu sống Đạm Thai An Thiên.
Không phải bởi vì cái khế ước đó.
Tư thế chiến đấu của hắn vô cùng tiêu sái.
Tiêu trạng nguyên đã sớm nhìn thấy hình ảnh trong nước, cứ như vậy mà ngẩn ra. Trước khi rời đi, cô không muốn để lại tiếc nuối.
Tình cảnh này khiến cho Tiêu trạng nguyên như muốn bay bổng lên trời.
Hết thảy đều ghi dấu trong lòng Đạm Thai Diệc Dao.
- Lạnh à?
Hắn sắp sửa đem Kiếm tông bị diệt trăm năm một lần nữa vực dậy.
Tiêu Dương nói:
Da thịt trắng bóng, cặp đùi thon dài bắt đầu nhúng vào trong nước.
Đạm Thai Diệc Dao ngượng ngùng cúi đầu.
Lúc này, cô sắp sửa quay vê Thương tông, chính thức nghênh đón một cơn bão táp.
Tiêu Dương muốn nhắm mắt hưởng thụ, nhưng lại không đành lòng bỏ qua cảnh đẹp như thế, đành mắt nhắm mắt mở.
Đạm Thai Diệc Dao cũng chuyên tâm phục vụ cho người thanh niên này.
Một lát sau, Tiêu Dương đột nhiên nắm lấy tay cô, quay đầu lại hỏi:
Suy nghĩ hết thảy, bộ quần áo trên người Đạm Thai Diệc Dao cũng đã cởi xuống hết. Làn da thịt trắng nõn chiếu vào trong nước.
Một bàn tay mềm mại đặt lên vai Tiêu Dương, bắt đầu xoa bóp cho hắn.
Khiến người ta không ức chế được mà sinh ra sự xúc động.
Hơi thở truyền đến mùi hoa thơm.
- Vừa rồi là cô mát xa giúp tôi, bây giờ để tôi giúp cô.
- AI
Một tiếng thét kinh hãi vang lên.
- Làm sao vậy?
Người nào đó vội vàng hỏi thăm.
- Anh... tại sao anh...
- Cô giúp tôi xoa bóp, tôi cũng giúp lại cô mà.
Tiêu Dương cho là đương nhiên.
- Nhưng cái tôi xoa bóp... là vai của anh mà.
Đạm Thai An Thiên hỏi.
- Chị, tại sao không thấy sư phụ? Người có ở đây hay không?
Cộc cộc cộc.
Nữ thần Phục Đại thông minh cơ trí đột nhiên không biết làm sao, quay sang cầu cứu Tiêu Dương.
- Làm sao bây giờ?
Mặc dù Đạm Thai An Thiên bị ốm đau hành hạ, nhưng càng như vậy cậu bé lại càng liều mạng tu luyện. Sau khi tuyệt chứng biến mất, thực lực của Đạm Thai An Thiên lại càng tăng lên. Với thực lực của cậu, muốn phá vỡ cánh cửa này là không thành vấn đề.
Tiêu Dương trực tiếp ôm giai nhân tuyệt thế vào trong lòng. Từng cánh hoa dính lên trên người Đạm Thai Diệc Dao, hắn dùng đôi môi của mình đẩy xuống từng cánh. Nhất thời, xuân quang tràn ngập cả phòng.
Màn giường nhẹ nhàng buông xuống. Một nhạc khúc xinh đẹp của nhân gian bắt đầu tấu lên.
Cánh hoa xinh đẹp bắt đầu tách ra.
Ánh nắng buổi chiều từ từ thoát khỏi mái nhà.
Cộc cộc cộc.
Tiếng gõ cửa vang lên.
Đạm Thai Diệc Dao giật mình, quay đầu nhìn sang bên cạnh. Lúc này, Tiêu Dương cũng mở mắt, hai người đồng thời ngồi dậy. Đạm Thai Diệc Dao một tay nắm lấy chiếc chăn che kín cơ thể của mình.
- Chị, chị.
Đạm Thai An Thiên đã tỉnh dậy, lúc này đang gõ cửa, tùy thời có thể đẩy cửa bước vào.
Rầm.
Bàn tay của Tiêu Dương tiếp tục lần xuống. Trong phòng, mùi thơm tràn ngập, thỉnh thoảng lại truyền đến tiếng cười xấu xa, tiếng kinh hô, ngẫu nhiên còn có tiếng thở gấp.
- Nào, để tôi tiếp tục.
Đạm Thai Diệc Dao:...
- Tôi muốn xoa bóp vai cho cô, nhưng vai cô trơn quá, tôi... tôi không cẩn thận trượt xuống.
Tiêu Dương ủy khuất nói:
Tiêu Dương nhanh trí đáp lại:
- Người không có ở đây.
Tiếng gõ cửa nhất thời ngừng lại, Đạm Thai An Thiên lâm bầm:
- Thì ra sư phụ không ở đây. Vậy thì người đang ở đâu?
Đạm Thai An Thiên xoay người rời đi.
Tiêu Dương mỉm cười với Đạm Thai Diệc Dao.
Lúc này, Đạm Thai Diệc Dao đang nghĩ thâm, nào có sư phụ nào đùa với đệ tử mình như vậy chứ?
- AI
Đạm Thai Diệc Dao đột nhiên hô lên.
Gương mặt anh tuấn xích lại, một lân nữa chiếm cứ "bộ vị" nào đó trên người cô.
Đạm Thai Diệc Dao không tự chủ được, lại tiếp một trận giao hoan. Một lát sau, thân hình run lên, nói:
- Anh... anh cứ toàn làm chuyện xấu. Anh đừng quên tối nay có hẹn đấy.
Tiêu Dương ngẩng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, há to miệng:
- Mặt trời xuống núi rôi sao?
Đạm Thai Diệc Dao phong tình vạn chủng liếc mắt nhìn Tiêu Dương:
- Thế thì anh cho rằng bây giờ là mấy giờ?
Tiêu Dương không nhịn được lại sờ soạng một cái, lưu luyến không rời buông tay ra. Tình huống bây giờ quả thật không thể tái chiến.
Lúc này, điện thoại của Tiêu Dương vang lên. - Ừm, đã chuẩn bị xong thức ăn rồi à? Được được, anh đang làm gì à?
Tiêu Dương giật mình, nhìn sang thân hình tuyệt mỹ bên cạnh:
- Châm cứu, Long Vũ Cửu Thiên.
Sắc mặt Đạm Thai Diệc Dao đỏ bừng lên.
Lăn qua lăn lại hết mười phút, Đạm Thai Diệc Dao cũng mặc lại quân áo cho Tiêu Dương xong.
- Diệc Dao, chúng ta cùng qua đó nhé.
Tiêu Dương đột nhiên nắm tay cô, nói thẳng.
Ánh mắt Đạm Thai Diệc Dao hiện lên sự vui sướng. Câu nói này của Tiêu Dương khiến cô cảm thấy mỹ mãn. Chỉ là, Đạm Thai Diệc Dao khẽ lắc đầu:
- Anh không sợ mấy hồng nhan tri kỷ của anh ghen sao?
- Bắt đầu từ hôm nay, em cũng là hông nhan tri kỷ của anh.
- Anh thật vô sỉ.
Tiêu Dương hỏi:
- Bây giờ anh đi hẹn hò, em cũng không ghen sao?
Nghe xong, Đạm Thai Diệc Dao hơi ngừng lại, sau đỏ mỉm cười nói:
- Anh là chủ nhân của em mà.
Chiếc xe từ từ tiến vào nội thành.
Tiêu Dương bước vào đại sảnh. Một người phục vụ tiến lên, khom người với Tiêu Dương:
- Tiêu Dương tiên sinh, xin mời bên này.
Tiêu Dương tiện tay boa cho nhân viên phục vụ một tờ tiền đỏ rực. Thắt lưng người nhân viên lại càng thấp hơn, gương mặt sáng lạn còn hơn cả mặt trời.
Đẩy cửa phòng bao, hai cô gái xuất hiện trước mắt Tiêu Dương.
Không biết đang nói chuyện gì, hai cô gái căn bản không nhìn thấy Tiêu Dương tiến vào.
Sau sự kiện đồng sinh cộng tử ở Tam Giác Vàng, quan hệ giữa hai cô gái lại càng thêm thân thiết. Chỉ cần có cơ hội sẽ liên lạc tâm sự.
Khu!
Tiêu Dương ho khan một tiếng, chứng minh sự tồn tại của mình.
Diệp Tang ngẩng đầu:
- Anh đến rồi à.
Quân Thiết Anh cười nói:
- Anh ngồi đi.
Sau khi hưng phấn ngồi xuống, Tiêu Dương phát hiện hai cô gái lại tiếp tục thảo luận đề tài của mình, mà mấy chuyện phụ nữ như thế này, Tiêu Dương căn bản không thể tham gia vào.
Bi gạt sang một bên.
Tiêu Dương không nhịn được ngẩng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ.
Trong lòng thở dài. - Đây chính là báo ứng.
Cho đến khi thức ăn mang lên, hai cô gái mới quay sang nhìn Tiêu Dương.
- Tiêu đại gia, em còn tưởng rằng anh đang đắm chìm trong ôn nhu của nữ thần Phục Đại chứ.
Diệp Tang hừ nhẹ.
Tiêu Dương nói nhỏ:
- Chỉ... châm cứu...
- Phì, trong điện thoại em nghe tiếng con gái hít thở mà, giống như vừa mới tỉnh ngủ.
Quân Thiết Anh nghiễm nhiên hóa thân thành một mật thám thông thiên triệt địa.
Người ta nói phụ nữ bắt gian đều là những người thông minh nhất thế giới.
Tiêu Dương lặng yên tiếp nhận hai cô gái quất roi.
Cuối cùng, khi về đến khách sạn, ngồi trên ghế salon, hai cô gái ngồi bên cạnh Tiêu Dương.
- Tại sao không mang cô ấy đến đây? Nói thật, em cũng muốn tiếp xúc với nữ thân Phục Đại của chúng †a một chút.
Quân Thiết Anh ôn nhu nói.
Tiêu Dương xác định đại tiểu thư cũng không phải đang dò xét hắn, liền nói:
- Cô ấy... đi rồi.
- Đi?
Giọng nói của hai cô đều cao hơn một phần.
- Tang Tang, em cũng biết thân phận và hoàn cảnh của cô ấy mà.
Tiêu Dương trầm ngâm một chút:
- Cô ấy trở vê.
Ánh mắt Diệp Tang hiện lên sự lo lắng:
- Cô ấy muốn đối mặt sao? Chẳng phải tùy thời sẽ gặp nguy hiểm à?
Lập tức, Diệp Tang đamg chuyện hộ long thế gia nói cho Quân Thiết Anh biết.
Quân Thiết Anh cũng cảm thấy buồn bã. Ai nghĩ đến nữ thần Đạm Thai Diệc Dao lại gánh trên lưng áp lực nặng nề như vậy. Quân Thiết Anh không khỏi nghĩ đến bản thân mình. Lúc trước cô cũng là như vậy.
- Hy vọng cô ấy sẽ gặp may mắn.
Quân Thiết Anh nhẹ giọng nói.
- Ừm.
Diệp Tang gật đầu.
- Đúng vậy.
Tiêu Dương sâu sắc đồng ý.
Ánh mắt của hai cô gái đều đồng thời rơi xuống người Tiêu Dương.
- Chỉ là... anh không may như vậy đâu.
Quân Thiết Anh lạnh lùng nói.