Chương 136: Quán bar nổi sóng (hạ)
Chương 136: Quán bar nổi sóng (hạ)Chương 136: Quán bar nổi sóng (hạ)
Táo Đỏ.
Là quán bar cách Phục Đại rất gần.
Trang trí bên trong quán khá đơn giản. Ngoại trừ đại sảnh lầu hai có một sàn nhảy, tất cả các ghế lô đều có cách âm cực tốt. Tiêu phí ở đây không cao. Bình thường có không ít học sinh chọn giải trí ở chỗ này.
Lâm Tiểu Thảo đã sớm gọi điện thoại đặt ghế lô trước. Tiêu Dương đẩy Quân Thiết Anh cùng với hai người còn lại trong phòng ngủ, ba cô gái ở phòng bên cạnh và năm người bên nhóm Lâm Tiểu Thảo đến quán bar Táo Đỏ.
7:30, một đám người bước vào trong quán.
- Tiêu ca, uống một chai trước đi.
Lâm Tiểu Thảo nhanh chóng khui mấy chai bia, mỗi người câm một chai cụng với nhau. Mấy cô gái bắt đầu chọn bài hát. Tiếng nhạc êm tai đã trở thành phong cảnh tịnh lệ bên trong ghế lô.
Tất cả mọi người đều còn trẻ, quen biết nhau rất nhanh.
Bài hát "Tinh trung báo quốc" của Lâm Tiểu Thảo ngược lại có chút tráng khí.
Sau đó là nam nữ hợp xướng, không khí trong phòng bắt đầu tăng lên.
- Tiêu ca, chi bằng anh và chị Thiết Anh...
Lâm Tiểu Thảo vội vàng đổi giọng:
- Bạn học Thiết Anh hát một bài?
Mặc dù trong lòng Lâm Tiểu Thảo đã xem Quân Thiết Anh giống như chị dâu, nhưng trước mặt Quân Thiết Anh, Lâm Tiểu Thảo cũng không dám gọi lung tung.
Tiêu Dương và Quân Thiết Anh nhìn nhau, đồng thời mỉm cười.
- Anh biết hát bài gì?
Quân Thiết Anh hỏi. Cô biết Tiêu Dương là Hai lúa, chỉ sợ sẽ không biết quá nhiều bài hát.
Bài hát Con vịt là bài hát sở trường của Tiêu Dương.
Chỉ là ở đây, Tiêu Dương sẽ không dễ dàng hát bài Con vịt. Hắn suy nghĩ một chút, liền mỉm cười:
- Tôi vừa mới học xong bài hát tên là "Còn có anh”.
- Còn có anh?
Quân Thiết Anh ngơ ngác nhìn Tiêu Dương, gương mặt không khỏi ửng đỏ.
"Còn có anh' là bài hát trong bộ phim "Hợp đồng tình nhân'.
Nếu cô song ca bài này với Tiêu Dương, chẳng phải cũng là quan hệ hợp đồng sao?
Chỉ là, còn chưa phải là tình nhân.
- Được.
Quân Thiết Anh nhẹ gật đầu.
Đám người Lâm Tiểu Thảo vội vàng hoan hô. Tiêu Dương nhẹ nhàng đẩy Quân Thiết Anh đến trước màn hình. Tiếng nhạc du dương mang theo chút ưu thương vang lên.
"Nhìn em mệt, anh muốn em yên tĩnh. Nhìn nước mắt em chảy xuống, lòng anh như muốn chảy theo..."
Tiếng hát thâm tình của Tiêu Dương vang lên. Tiếng hát vừa mới cất, ghế lô liền lâm vào ngốc trệ, tất cả đều mở to mắt nhìn chằm chằm Tiêu Dương.
Chẳng khác nào nhìn quái vật.
Trước đây, khi mọi người ca hát, Tiêu Dương chưa bao giờ hát qua. Hôm nay mở miệng, lập tức khiến mọi người khiếp sợ.
- Mẹ ơi, rốt cuộc Tiêu ca còn phương diện nào là không được nhỉ?
Lâm Tiểu Thảo mang theo ánh mắt hâm mộ nhìn Tiêu Dương, nhất là mấy cô gái, khi nghe Tiêu Dương hát, ánh mắt đều trở nên say mê.
Một giọng hát êm tai thông thường đều trở thành lợi khí để hái hoa.
Lâm Tiểu Thảo tự hỏi, tiếng hát của mình chỉ đủ làm kinh động đám bướm trong bụi hoa mà thôi.
Hâm mộ. Rất hâm mộ.
Đoạn thứ nhất rất nhanh được hát xong, đến thời điểm cao trào, giọng hát càng thâm tình, khiến người nghe hoàn toàn cảm động lây.
Nhất là Quân Thiết Anh.
- Cho dù toàn bộ thế giới này rời xa em, vẫn còn anh bên em. Anh làm sao cam lòng để em nhận hết những cơn gió lạnh.
- Cho dù toàn bộ thế giới này đều là tuyết, toàn bộ chim di trú đã bay về phía nam, nhưng vẫn còn anh si ngốc đợi em quay vê.
Khóe mắt Quân Thiết Anh tựa hồ ẩm ưới.
Cho dù toàn bộ thế giới này mất đi, vẫn còn anh ở bên cạnh em.
- Em giả bộ không có việc gì, nhưng kỳ thật trong lòng rất đau, không kiên cường như đã tưởng tượng. Anh muốn an ủi em, nhưng em lại cười mà từ chối.
Vốn là hai người song ca, nhưng đến cuối cùng chỉ còn lại một mình Tiêu Dương hát.
Tuy Quân Thiết Anh cầm mirco trong tay, nhưng điều duy nhất mà cô làm lúc này là lắng nghe và cảm thụ.
- Còn có anh ở đây si ngốc chờ em quay vê.
Giai điệu, tiếng ca dân dần đến đoạn cuối cùng. Nhưng giọng hát của Tiêu Dương vẫn cứ lượn lờ bên tai.
Giọng hát đã ngừng lại hồi lâu.
Bốp bốp bốp.
Tất cả mọi người trong ghế lô hận không thể vỗ đến nát tay, ánh mắt kích động nhìn Tiêu Dương và Quân Thiết Anh.
- Bêu xấu rồi.
Tiêu Dương mỉm cười.
Không khí bên trong ghế lô đã được đẩy lên cao trào.
- Tại sao tên tiểu tử Tiểu Vũ lại đi vệ sinh lâu đến thế nhỉ? Lâm Tiểu Thảo liếc nhìn ra cửa ghế lô, không khỏi cau mày.
- Hahah, không phải cậu ta muốn nhân cơ hội này "xả nước" trước sao? Tôi thấy nãy giờ cậu ta uống cũng đâu có nhiều.
Mọi người đều cười ha hả.
Đột ngột.
Oành.
Cửa ghế lô bị đạp mạnh.
Oành.
Một thân ảnh bị đạp vào.
Mọi người đều cả kinh.
- Tiểu Vũ?
Đám người Lâm Tiểu Thảo liền xông tới. Người bị đá vào chính là Tiểu Vũ vừa mới đi WC. Lúc này, Tiểu Vũ một tay ôm eo, khóc không ra nước mắt.
- Chuyện gì xảy ra vậy?
Tất cả mọi người đều vây xem.
- Tiểu Vũ, làm sao vậy?
Lâm Tiểu Thảo hỏi một tiếng.
Mười gã lưu manh ăn mặc quần áo màu sắc sặc sỡ, trong miệng ngậm thuốc lá, dẫn đầu là một gã thanh niên nhuộm tóc màu đỏ, trong tay ôm một cô gái ăn mặc hở hang.
- Hẳn đây là nơi của các người?
Gã lưu manh dẫn đầu lên tiếng:
- Hôm nay, nếu các người không bồi thường tổn thất tinh thân cho lão tử, đừng hòng ai có thể rời khỏi ghế lô này.
- Phí tổn thất tinh thân?
Đám người Lâm Tiểu Thảo lặng đi.
- Đám chó này mù mắt hết cả rồi sao mà dám chiếm tiện nghi nữ nhân của Bưu ca? Bưu ca không phế các người ngay tại chỗ đã là nể mặt các người lắm rồi.
Có người gào lên.
- Anh nói bậy.
Tiểu Vũ tức đến nghẹn đỏ mặt:
- Tôi chỉ vừa mới đi toa lét, tôi làm sao biết được cô ta đột nhiên xuất hiện trong nhà vệ sinh nam chứ?
- Hừ, dám làm mà không dám chịu.
Cô gái ủy khuất nói:
- Bưu ca, khi đó người ta đang ở nhà vệ sinh nữ, tự dưng tên sắc lang này lôi người ta sang phòng vệ sinh nam. Cũng may mà có anh nhìn thấy. Bằng không...
Hốc mắt cô gái bắt đầu có nước đảo quanh. - Cô... cô ngậm máu phun người.
Tiểu Vũ nắm chặt nắm đấm:
- Tôi chưa từng làm qua chuyện như vậy.
- Tiểu Vũ, không cần nhiều lời.
Lâm Tiểu Thảo khoát tay chặn lại, trâm giọng nói:
- Là anh em, tôi rất hiểu tính cách của cậu.
Lâm Tiểu Thảo quay sang người tên Bưu ca:
- Lão huynh, không phải ai cũng như anh đã nói đâu.
Không chỉ có Lâm Tiểu Thảo, tất cả mọi người đều biết, Tiểu Vũ là bị đám người kia gài bẫy rồi.
Cái này chẳng khác nào cướp đoạt.
- Tất cả mọi người đều sinh sống gần đây. Bình thường nước sông không phạm nước giết. Chi bằng chuyện này bỏ qua, tôi kính các anh một ly bia, như thế nào?
Lâm Tiểu Thảo lên tiếng.
Liền quay người rót một ly bia, trực tiếp đưa đến trước người Bưu ca.
Xoảng.
Đột nhiên Bưu ca vung tay, gạt phăng ly bia trong tay Lâm Tiểu Thảo. Chiếc ly loảng xoảng rơi xuống đất.
- Chó má cho cái câu nước sông không phạm nước giếng. Người đàn bà của lão tử thiếu chút nữa bị sàm sỡ rồi. Tóm lại, nếu hôm nay các người không đền bù tổn thất, đừng hòng ai rời khỏi đây.
Vừa nói xong, thân sắc đám người Lâm Tiểu Thảo lập tức chìm xuống.
- Lâm huynh, xem ra việc này phải để tôi xử lý.
Một thanh âm nhàn nhạt vang lên.
Tiêu Dương chậm rãi tiến lên.
Lâm Tiểu Thảo có chút hổ thẹn:
- Tiêu ca, việc nhỏ này không cần phiền đến anh.
Nghe xong, đám người Bưu ca khẽ giật mình, ánh mắt không tự chủ được nhìn lướt qua Tiêu Dương:
- Bằng hữu là người ở đâu?
Trực giác nói cho gã biết, người trước mắt không đơn giản.
Nhưng Táo Đỏ là địa bàn của gã, tuy trong lòng Bưu ca có chút sợ hãi, nhưng cảm giác này chỉ thoáng qua rồi biến mất, ánh mắt lạnh như băng nhìn chằm chằm Tiêu Dương.
Huống chi, chuyện tối nay còn có người làm chỗ dựa cho mình. Nghĩ đến thân phận người nọ, Bưu ca liền có cảm giác hưng phấn. Có thể làm việc cho người nọ, chỉ cần làm tốt, bản thân gã lo gì không có cơ hội phát triển?
- Tổ bảo vệ Phục Đại.
Tiêu Dương lên tiếng, mang theo tự tin và kiêu ngạo.
Tổ bảo vệ Phục Đại cũng chính là sự kiêu ngạo của tất cả bảo vệ. Lúc trước không phải, nhưng bây giờ và về sau sẽ phải.
- Bảo vệ cổng?
Đám người Bưu ca giật mình, nhất thời nhịn không được phá lên cười.
Một lát sau, ánh mắt Bưu ca lạnh lẽo, nói:
- Tôi hỏi anh làm cái gì, thì ra chỉ là một đám chó giữ nhà. Xem ra, phải đánh các người giống như chó thì các người mới có thể hiểu được cái gì gọi là thỏa hiệp.
- Bưu ca, các anh em cũng lâu rồi chưa được động thủ. Chi bằng...
Mười người còn lại nở nụ cười âm lãnh.
- Tiêu ca, phải làm sao bây giờ?
Lâm Tiểu Thảo đứng bên cạnh Tiêu Dương, hỏi.
Tối nay đi hát karaoke, chính là muốn tận hứng, không nghĩ đến lại phát sinh chuyện như vậy.
Mất hứng.
Đừng nói đối phương muốn động thủ, lúc này đám người Lâm Tiểu Thảo nhịn không nổi, muốn phát tiết ra ngoài.
Nếu thật sự động thủ, Lâm Tiểu Thảo có lòng tin, dựa theo thực lực của mình, không cần Tiêu Dương ra tay, vẫn có thể đánh ngã hơn mười tên lưu manh kia. Nhưng nếu quả thật động thủ, sự việc sẽ càng thêm náo loạn.
Ánh mắt Tiêu Dương nhẹ nheo lại, nhìn chằm chằm vào đám người Bưu ca:
- Các người muốn đánh ngay tại quán Táo Đỏ này?
- Như thế nào, sợ à?
Lập tức có người chế nhạo.
- Tôi muốn gặp quản lý của các người.
Tiêu Dương lên tiếng.
Nghe xong, đám người Bưu ca giật mình.
- Hừ, quản lý của chúng tôi muốn gặp là gặp sao?
- Không, rất nhanh ông ta sẽ xuất hiện.
Tiêu Dương mỉm cười nói.
Bưu ca dường như có một dự cảm bất thường, nhịn không được cau mày:
- Cậu dựa vào cái gì mà nói như vậy?
Tiêu Dương mỉm cười khoát tay.
- Chờ toàn bộ các người nằm hết dưới đất, lo gì quản lý của Táo Đỏ không xuất hiện.
Vèo.
Một thân ảnh uyển chuyển như mũi tên rời cung xông thẳng lên.