Hộ Hoa Trạng Nguyên Tại Hiện Đại (Dịch Full)

Chương 137 - Chương 137: Người Mà Gia Muốn Mời, Không Ai Là Không Đến

Chương 137: Người mà gia muốn mời, không ai là không đến Chương 137: Người mà gia muốn mời, không ai là không đếnChương 137: Người mà gia muốn mời, không ai là không đến

Mục tiêu thứ nhất chính là Bưu ca.

Nói nhiều không phải là tác phong của Tiêu Dương.

Đối phương rõ ràng muốn xảo trá. Hơn nữa, Tiểu Vũ vừa rồi chỉ sợ cũng đã chịu chút đau khổ của da thịt.

Tiêu Dương tất nhiên không thể khoanh tay đứng nhìn. Không phải ai cũng có thể động đến tổ bảo vệ cổng của hắn. Thân ảnh lóe lên, quyền ảnh bất ngờ đánh thẳng vào mũi Bưu ca.

Âm.

Va chạm mạnh.

Máu từ trong mũi vọt ra. Bưu ca ôm lấy một cô gái lui ngược về đằng sau, chật vật không chịu nổi. Lỗ mũi truyền đến cơn đau kịch liệt, khiến cho gã nhịn không được phải kêu thảm một tiếng.

Lúc này, người chung quanh cũng đã kịp phản ứng.

- Mẹ kiếp, phế nó đi.

- Lên.

Đối phương không nghĩ đến Tiêu Dương lại suất thủ trước. Nhất thời rống to một tiếng, giận dữ xông tới.

- Lâm huynh, bảo vệ mấy cô gái cho tốt.

Tiêu Dương quát nhẹ, thân ảnh uyển chuyển giống như mũi tên vọt lên.

Đám người Lâm Tiểu Thảo vô cùng tin tưởng thực lực của Tiêu Dương, lập tức lui trở về, bảo vệ các cô gái ở đằng sau. Lúc này Tiêu Dương đã chính thức giáp lá cà với đám côn đồ.

Nhẹ nhàng, thoải mái như thái rau ngoài chợ.

Mỗi một cú đấm vọt ra là một người ngã xuống đất không dậy nổi. Hơn mười tên lưu manh, chưa đến ba phút đồng hồ, toàn bộ đã ngã trên mặt đất, tiếng kêu rên vang khắp toàn phòng. Không ít người trong các ghế lô khác đều tò mò ngó đầu ra xem.

- Đây không phải là đám người Bưu ca sao?

- Ngay trên địa bàn của mình mà bị đánh đến như vậy?

Ánh mắt kinh ngạc ném sang, trên hành lang đã vây chặt như nêm cối.

Bọn họ cảm thấy kỳ quái, nếu có người gây sự, địa điểm đánh nhau không phải là ghế lô mới đúng chứ. Chiếu theo tình huống trước mắt, chỉ có khả năng đám người Bưu ca trêu chọc những người trong ghế lô.

Người trong ghế lô đó rốt cuộc có địa vị như thế nào?

Không ít ánh mắt nhìn sang.

Lúc này, một thân hình cao ráo, anh tuấn bước ra khỏi ghế lô. Mỗi một bước hắn đi tới, những người bị đánh nằm rạp dưới đất đều vội vàng lui về sau một bước.

Cảnh tượng trước mắt là do chàng thanh niên trẻ tuổi này tạo nên hay sao?

Nhưng nhìn cơ thể của hắn, không giống như có được lực phá hoại cực lớn như vậy.

Tiêu Dương đứng chắp tay, nhìn lướt qua Bưu ca, cười nhạt:

- Xem ra, địa vị của các người trong mắt quản lý cũng không được tốt lắm. Tôi còn tưởng rằng người đó sẽ xuất hiện đầu tiên chứ? Nghe xong, thần sắc Bưu ca không khỏi run rẩy. Còn cô gái bên cạnh gã lại càng run hơn.

- Tránh ra, tránh ra.

Một tiếng hét lớn vang lên.

- Rốt cuộc cũng tới rồi sao?

Tiêu Dương ngẩng đầu lên, nhìn sang đám người. Lúc này, một đám mặc âu phục bước nhanh đến, dẫn đầu là một người đàn ông trung niên, có chút hào hoa phong nhã.

- Vương Bưu?

Người đàn ông trung niên nhìn cảnh tượng ngoài hành lang, không khỏi cau mày:

- Tại sao lại xảy ra chuyện như vậy?

Người phụ nữ bên cạnh Vương Bưu đột nhiên khóc rống lên:

- Quản lý Uông, anh phải lấy lại công đạo cho em. Vừa nãy, trong ghế lô có người muốn sàm sỡ em, Bưu ca ra mặt giúp em, bắt đối phương nhận lỗi. Không nghĩ đến bọn họ lại dã man như vậy, không chịu nói đạo lý gì hết.

Vừa nói xong, không ít người chung quanh nhìn cô ta bằng ánh mắt kỳ quái.

Dã man? Không nói đạo lý?

Đây dường như là tác phong của các người từ trước đến giờ. Nhưng hôm nay lại gán nó lên người người khác.

Quản lý Uông càng cau mày chặt hơn, nhìn Tiêu Dương, hỏi:

- Chuyện này, các người định giải thích như thế nào?

Tiêu Dương khoát tay, cười nhạt:

- Huynh đệ của tôi còn chưa nhàm chán đến mức làm chuyện đó.

- Ý của cậu là không chịu thừa nhận?

Quản lý Uông hơi cao giọng.

- Là chưa làm qua.

Tiêu Dương chỉnh lại lời nói của ông ta.

- Hừ, trước mặt quản lý Uông, mày còn dám nói xạo?

Vương Bưu lập tức nói.

Tiêu Dương nhìn lướt qua Vương Bưu. Trong nháy mắt, Vương Bưu lập tức ngậm miệng lại, không dám lên tiếng.

Gã tất nhiên sợ Tiêu Dương lại động thủ mà chẳng chịu báo trước.

- Không có lửa làm sao có khói.

Quản lý Uông thản nhiên nói:

- Chẳng lẽ nói bọn họ cố ý không có việc thì tìm việc sao?

- Có lẽ vậy.

Tiêu Dương thản nhiên trả lời.

Thần sắc quản lý Uông lại chìm thấp xuống. Ông ta không nghĩ đến Tiêu Dương lại có thể giữ thái độ như thế. Chẳng lẽ hắn thật sự không sợ ông ta? Phải biết rằng, cho dù là cường long cũng chưa chắc ép được địa đầu xà.

- Vương Bưu là người của quán bar Táo Đỏ. Tôi dù gì cũng phải cho cậu ấy một câu trả lời thỏa đáng.

Quản lý Uông trầm giọng nói:

- Trước khi chưa tìm hiểu rõ ràng tình huống, nhưng cậu đánh người ta như vậy, chẳng lẽ cứ thế rồi thôi?

- Hừ, chính bọn họ gieo gió gặt bão.

Lâm Tiểu Thảo rốt cuộc nhịn không được, lên tiếng.

- Nói đi, ông muốn thế nào?

Tiêu Dương khoát tay, ngăn Lâm Tiểu Thảo lại, giương mắt nhìn quản lý.

Quản lý Uông nhìn thoáng qua người chung quanh, sau đó lên tiếng nói:

- Đây không phải là chỗ nói chuyện. Cậu đi theo tôi.

Tiêu Dương cau mày:

- Tại sao?

Giọng nói đột nhiên cao lên.

Tất cả mọi người đều giật mình.

- Đúng là một tên không biết điều.

Quản lý Uông bước lên phía trước, nheo mắt, chăm chú nhìn Tiêu Dương:

- Cậu xác định không đi theo tôi?

- Tôi không thích đi cùng đàn ông.

Tiêu Dương nghiêm mặt trả lời.

Tất cả mọi người có mặt đều bật cười thành tiếng.

Ánh mắt quản lý Uông lạnh lại, đảo qua tất cả mọi người:

- Các vị, thật xin lỗi. Táo Đỏ chúng tôi phải xử lý chút chuyện nội bộ. Kinh doanh tối nay đến đây tạm kết thúc. Tiêu phí của các vị ở Táo Đỏ tối nay, Uông mỗ sẽ dựa theo tỉ lệ của từng người mà trả lại.

Quản lý Uông đã lên tiếng, mọi người tất nhiên không dám đợi lâu. Bọn họ muốn ở lại xem náo nhiệt, nhưng lại không muốn dẫn lửa thiêu thân. Một đám người rời khỏi, đồng thời cũng có một đám người tràn vào.

Tiêu Dương lẳng lặng đứng nhìn cảnh tượng trước mặt.

Lâm Tiểu Thảo dẫn đầu những bảo vệ còn lại đứng sau lưng Tiêu Dương, giằng co với đối phương trên hành lang. Còn mấy người Quân Thiết Anh thì ở lại trong ghế lô.

- Hôm nay vốn rất vui, nhưng đáng tiếc lại bị người ta phá hủy.

Tiêu Dương lắc đầu thở dài, ánh mắt rét lạnh nhìn đám người quản lý Uông:

- Nếu đã nói như vậy, hẳn các người hãy cho tôi một công đạo.

- Nói to mồm. Hôm nay lão tử sẽ cho mày biết cái gì gọi là có hối cũng muộn.

Vương Bưu trừng mắt nhìn Tiêu Dương.

- To miệng cũng vô dụng thôi. Tiêu Dương nhàn nhạt liếc nhìn Vương Bưu, lạnh lùng nói:

- Là ai bảo anh đến gây sự? Trịnh Thu à?

- Trịnh Thu là cái thứ gì...

- Câm miệng.

Vương Bưu còn chưa nói xong, quản lý Uông đã vội vàng chặn gã lại:

- Cậu quen với Hội trưởng Hắc Sơn Hội Trịnh Thu?

- Không quen.

Tiêu Dương lắc đầu.

- Quản lý Uông, không cần nhiều lời với tên tiểu tử này nữa.

- Đúng, phế nó đi.

Tiêu Dương vẫn bình tĩnh nhìn cảnh tượng trước mặt.

Chuyện hôm nay tuyệt đối không chỉ là lừa bịp tống tiền đơn giản như vậy.

Táo Đỏ là địa bàn của ông ta. Bọn họ tuyệt không có khả năng đến đây làm ra chuyện như thế. Nếu thật, còn ai dám đến Táo Đỏ tiêu phí chứ?

Tất có nội tình bên trong.

Chỉ là, gân đây hắn trêu chọc không ít người. Nhất thời Tiêu Dương không biết ai là người đứng đằng sau.

Trịnh Thu là người đáng nghi ngờ nhất. Dù sao hắn cũng vừa mới ném em trai của y xuống hố rác.

Khi mọi người kêu gào, Tiêu Dương đã bước ra khỏi cửa ghế lô, hơn nữa còn ra hiệu cho Lâm Tiểu Thảo đóng cửa ghế lô lại.

Đánh nhau tuyệt đối không được liên lụy đến phụ nữ.

- Mọi người nhớ rõ, lát nữa động thủ đừng nương tay nhé.

Tiêu Dương đạm mạc nói:

- Đây đều là lưu manh trong xã hội, chẳng cần chúng ta phải nói tình cảm.

- Haha, Tiêu ca cứ yên tâm. Chúng tôi cũng không phải dân ăn chay.

Lâm Tiểu Thảo kích động nói.

- Lên.

Quản lý Uông hét lớn, đám người xông lên một loạt.

Ánh mắt Tiêu Dương lạnh lẽo nhìn lướt qua tất cả, đột ngột giậm chân thật mạnh, cơ thể xông lên phía trước, chẳng khác nào tia chớp.

Vèo.

Như hổ đói chộp dê, mãnh hổ xuống núi.

Nếu chỉ dùng vũ lực bình thường để đối phó Tiêu Dương, tất cả địch nhân của hắn đều phải chết. Chỉ là, người bình thường làm sao nghĩ đến thực lực của Tiêu Dương lại yêu nghiệt như vậy?

Một đường đâm tới, tên côn đồ nào có mạnh đến mấy, chỉ hai ba cú đấm là bị đánh ngã xuống đất.

Những người đi theo sau lưng Tiêu Dương quả thật hạnh phúc đến không ngậm miệng được. Quá dễ dàng.

Căn bản không cần xuất lực.

Nhìn cảnh tượng như vậy, ánh mắt quản lý Uông như muốn đóng băng, âm thầm lui vê sau vài bước, móc điện thoại ra.

- Không nghĩ đến nhiều người như vậy lại không thu thập được hắn. Nhưng, Tiêu Dương, mày nhất định phải thua.

Quản lý Uông cười lạnh.

Cuộc chiến đã dần dần đến khâu cuối cùng.

Bịch bịch bịch.

Lại từng tiếng bước chân dồn dập chạy lên cầu thang.

- Dừng tay.

- Không được động đậy. Cảnh sát.

Tiếng quát vang lên nhất thời cắt đứt cuộc ẩu đả tại hiện trường. Nói là ẩu đả, chi bằng nói đám người Tiêu Dương đánh chó mù đường.

- Cảnh sát?

Thần sắc Tiêu Dương không khỏi khẽ biến, ánh mắt lạnh như băng nhìn quản lý Uông.

Những chuyện này thường rất ít khi báo cảnh sát. Nếu không, tuyệt đối sẽ có không ít người xem thường. Tiêu Dương cũng không nghĩ đến quản lý Uông lại đi báo cảnh sát. Nếu chuyện này liên quan đến cảnh sát, bản thân hắn thì không sợ, chỉ sợ đám người Lâm Tiểu Thảo sẽ bị liên lụy, mất luôn công việc ở Phục Đại.

Tiêu Dương rút điện thoại ra. Người mà hắn nghĩ đến lúc này chỉ có Bạch Khanh Thành.

- Không được động đậy.

Một cảnh sát mặc đồng phục bất ngờ chỉa súng vào đám người Tiêu Dương.

Sắc mặt mọi người không khỏi khẽ biến.

- Mang đi hết.

Cảnh sát dẫn đầu không hỏi nửa câu, trực tiếp hạ lệnh.

- Tiêu ca...

Lâm Tiểu Thảo nhìn Tiêu Dương.

Tiêu Dương vẫn bình tĩnh, chợt trâm giọng nói:

- Cứ yên lặng theo dõi kỳ biến.

- ĐI.

Khẩu súng nhắm ngay Tiêu Dương. Đám người Tiêu Dương từng bước một bước ra cửa chính của quán bar Táo Đỏ. Bên ngoài có không ít xe đậu. Rất nhiều cảnh sát được trang bị vũ khí bày ra thế trận sẵn sàng đón quân địch, dường như đối mặt không phải là ẩu đả tụ chúng bình thường, mà là tập đoàn tội phạm cỡ lớn.

Một thân ảnh chậm rãi đi đến.

- Là anh?

Ánh mắt Tiêu Dương lạnh lại. Chính là Thiết Quân mà hắn đụng phải trước cổng Phục Đại sáng nay.

Lúc này, Thiết Quân một thân đồng phục cảnh sát, ánh mắt nghiêm nghị nhìn Tiêu Dương, nửa ngày sau cười lạnh nói:

- Người mà gia muốn mời, không ai là không đến.
Bình Luận (0)
Comment