Hộ Hoa Trạng Nguyên Tại Hiện Đại (Dịch Full)

Chương 138 - Chương 138: Tôi Muốn Đi, Không Ai Có Thể Ngăn Cản

Chương 138: Tôi muốn đi, không ai có thể ngăn cản Chương 138: Tôi muốn đi, không ai có thể ngăn cảnChương 138: Tôi muốn đi, không ai có thể ngăn cản

Hết thảy nghi hoặc lúc này đều tan thành mây khói.

Tiêu Dương biết, người đứng phía sau tất cả chính là Thiết Quân. Chỉ là/gia" trong miệng y rốt cuộc là địa vị gì? Có ân oán gì với hắn?

Tiêu Dương nhẹ cau mày, ánh mắt nhìn Thiết Quân, hàn quang xeẹt qua trong ánh mắt. Vì muốn "mời" hắn đến mà động can qua như thế, vị "gia" này làm việc chỉ sợ cũng là người không từ thủ đoạn.

- Mục tiêu của anh là tôi, vậy hãy để cho bọn họ rời khỏi.

Tiêu Dương chỉ vào đám người Lâm Tiểu Thảo.

Thiết Quân chậm rãi nói:

- Bây giờ dường như cậu không có quyền lựa chọn.

Nghe xong, thân sắc Tiêu Dương thoáng trâm xuống, ánh mắt như lưỡi dao xẹt qua ánh mắt Thiết Quân.

- Nếu như tôi nhất định lựa chọn thì sao?

Cạch cạch cạch.

Tiêu Dương vừa mới nói xong, hơn mười họng súng đen nhánh trong nháy mắt trực chỉ Tiêu Dương.

- Tiêu ca...

Đám người Lâm Tiểu Thảo cả kinh.

Khí tức băng hàn tràn ngập toàn trường. Chung quanh đã sớm được cách ly, không có bất luận một ai vây xem.

Cảnh sát mặc đồng phục chỉa súng vào Tiêu Dương.

Tiêu Dương nhìn chằm chằm vào Thiết Quân. Thiết Quân cũng không yếu thế nhìn chằm chằm vào hắn.

Một lát sau.

Thiết Quân cười lạnh:

- Kẻ thức thời mới là trang tuấn kiệt. Tiêu Dương, hãy theo tôi một chuyến. Có lẽ anh em của cậu sẽ không bị liên lụy quá lớn.

Uy hiếp nồng đậm.

Sắc mặt Tiêu Dương lạnh như băng, đảo qua Thiết Quân.

Hai tay nắm chặt.

Loại cảm giác này cực kỳ khó chịu. Bị người ta chụp mũ nhưng lại không cách nào hoàn thủ.

Hắn không úy ky địch nhân hướng về hắn, nhưng hắn rất phản cảm khi địch nhân động thủ với người bên cạnh hắn.

Ai động đến người bên cạnh hắn, thường phải trả một cái giá thật lớn.

Về phần người nọ có bắt hắn hay không, trong lòng hắn không hề có khái niệm. Hắn cho rằng, không có địch nhân để trêu chọc, cả đời nhàn tản thì còn sống có ý nghĩa gì chứ?

Huống chi, hắn lại là người có thực lực.

Ít nhất, thế giới này tạm thời còn chưa có ai có thể làm cho Tiêu Dương vận dụng thực lực chân chính của mình. Nếu không cân nhắc đến đám người Lâm Tiểu Thảo, Thiết Quân đứng trước mặt hắn đã sớm nằm rạp rồi.

Lúc này, tiếng điện thoại trong túi Tiêu Dương bỗng nhiên vang lên.

Tin nhắn.

Nắm đấm nắm chặt dần dần buông ra.

Tiêu Dương móc điện thoại, nhìn lướt qua, sau đó xóa tin nhắn rồi thả điện thoại vào túi, hít một hơi thật sâu, ánh mắt hờ hững nhìn Thiết Quân:

- Lên xe thôi.

Thiết Quân nheo mắt nhìn Tiêu Dương, sau đó khoát tay, lập tức có hai người xuất hiện sau lưng Tiêu Dương và hai người xuất hiện đằng trước, bước nhanh đến mở cửa xe jeep quân dụng, sau đó bước vào trước, Tiêu Dương bước vào sau.

Toàn bộ quá trình, họng súng đen nhánh chưa bao giờ rời khỏi Tiêu Dương.

Trải qua bài học sáng nay, đám người Thiết Quân đối với Tiêu Dương xác thực không có nửa điểm khinh thường.

- ĐI.

Lúc này, đám người Lâm Tiểu Thảo cũng bị đẩy lên chiếc xe khác.

- Lái xe.

Thiết Quân leo lên chiếc xe của Tiêu Dương, trâm giọng nói.

Từng chiếc xe nhanh chóng rời đi.

Đám người trong quán bar vội vàng nghị luận.

- Những người này là ai? Dường như không phải là cảnh sát khu Dương Phổ chúng ta?

- Chẳng lẽ là người của quân đội?

Tiếu Tiêu cũng đã đẩy xe lăn của Quân Thiết Anh ra. Chuyện xảy ra đêm nay, tất cả mọi người đều có chút trở tay không kịp. Quân Thiết Anh lo lắng nhìn theo hướng đoàn xe rời khỏi.

- Thiết Anh, yên tâm đi.

Tiếu Tiêu an ủi.

- Không ai có thể trị được Tiêu lục lang đâu.

DU

Một đường xe chạy.

Bỗng nhiên, một tiếng còi xe cảnh sát chói tai vang lên.

Xông đến trước mặt.

Tiếng còi xe phía sau cũng không ngừng vang lên.

Thần sắc Thiết Quân trầm xuống, liếc nhìn đoàn xe cảnh sát phía trước, nhàn nhạt nói:

- Không cần để ý đến.

Xe của Thiết Quân nằm ở vị trí dẫn đầu. Nhưng khi chiếc xe muốn lách qua đoàn xe cảnh sát, đoàn xe cảnh sát đằng trước lại tách ra vài chiếc xe, trực tiếp phong tỏa đường đi.

Két. Chiếc xe lập tức ngừng lại.

Thiết Quân nhìn thẳng phía trước, ánh mắt lạnh lùng.

Lúc này, xe cảnh sát phía trước cũng dừng lại. Rất nhiều cảnh sát hình sự vọt xuống, trong đó có một cô gái mặc trang phục cảnh sát, dáng người nóng bỏng, ánh mắt sắc như dao, đôi môi xinh đẹp mím chặt tạo thành một đường cong bước lên phía trước.

Cạch.

Thiết Quân cũng đã bước xuống xe, thần sắc có chút khó coi.

- Đại đội trưởng đội Hình sự khu Dương Phổ, Bạch Khanh Thành.

Bạch Khanh Thành bước tới, giơ giấy chứng nhận trong tay, nhìn thoáng qua đồng phục trên người Thiết Quân, hỏi:

- Không biết thân phận của anh là gì?

Thiết Quân sâm mặt, móc ra một tờ giấy chứng nhận trong túi áo, giơ trước mặt Bạch Khanh Thành.

Là người của quân đội?

Thần sắc Bạch Khanh Thành khẽ biến.

Sau khi cô nhận được điện thoại của Quân Thiết Anh, đầu tiên là nhắn tin cho Tiêu Dương bảo hắn đừng hành động thiếu suy nghĩ, sau đó chạy nhanh đến, không nghĩ đến địa vị của đối phương không hề nhỏ.

- Bây giờ chúng tôi đã có thể đi chưa?

Thiết Quân lạnh lùng nói.

Bạch Khanh Thành nhàn nhạt nói:

- Cảnh sát chúng tôi nhận được báo án, quán bar Táo Đỏ phát sinh sự kiện tụ chúng ẩu đả. Người cũng đã bị mang đi. Tôi nghĩ, hẳn là các người?

- Đúng vậy.

Thiết Quân cũng không phủ nhận.

- Đã như vậy, hãy giao bọn họ cho chúng tôi.

Bạch Khanh Thành nói thẳng:

- Tôi nghĩ, đây là thuộc phạm vi quản hạt của cảnh sát khu Dương Phổ chúng tôi.

Nghe xong, sắc mặt Thiết Quân thoáng trâm xuống.

- Những người này liên quan đến một vụ án khác. Xin lỗi, chúng tôi không thể giao người.

- Vụ án khác?

Bạch Khanh Thành nói:

- Cho dù có liên quan đến vụ án khác, theo lý cũng phải để cảnh sát chúng tôi nhúng tay đầu tiên.

Thiết Quân lạnh lùng nhìn Bạch Khanh Thành:

- Cho dù là Cục trưởng của các người cũng phải nể mặt lão gia tử nhà tôi vài phần.

- Ông ta là ông ta, còn họ Bạch của tôi thì không.

Bạch Khanh Thành cười lạnh, nhìn Thiết Quân:

- Cho dù là ông ta, cũng chưa chắc được như vậy. - Họ Bạch?

Thiết Quân lúc này mới chú ý đến họ của Bạch Khanh Thành, thoáng chần chừ:

- Cô là...

Bạch Khanh Thành cũng không trả lời.

Thiết Quân càng thêm khẳng định thân phận của Bạch Khanh Thành, thần sắc có chút biến ảo. Không nghĩ đến hết thảy đều đang thuận lợi, nửa đường lại nhảy ra một tên Trình Giảo Kim. Nếu Bạch Khanh Thành thật sự là người của Bạch gia, vậy thì không tiện đắc tội rồi.

Nhưng Tiêu Dương thì nhất định phải mang về.

Thiết Quân cân nhắc một hồi, lập tức nói:

- Bạch tiểu thư, tôi là người của Tôn gia Minh Châu.

- Tôn gia?

Lúc này Bạch Khanh Thành đã hiểu rõ được nhân thân của đối phương:

- Mấy người bảo vệ cổng này trêu chọc Tôn gia anh sao?

- Đích thật là như vậy.

Thiết Quân cũng không phủ nhận.

- Nhưng nếu đã là người của Bạch tiểu thư, Thiết Quân tôi cũng không thể không nể mặt.

Thiết Quân khoát tay, quay người ra hiệu cho chiếc xe đằng sau, lớn tiếng nói:

- Thả người.

Rất nhanh, đám người Lâm Tiểu Thảo được dẫn ra.

Sắc mặt Bạch Khanh Thành sầm xuống. Bởi vì người mà cô muốn gặp lại không thấy.

- Bạch cảnh quan.

Lâm Tiểu Thảo vội mở miệng:

- Tiêu ca vẫn còn ở trong tay bọn họ.

Nghe xong, sắc mặt Thiết Quân liền biến đổi.

Không đợi Bạch Khanh Thành lên tiếng, Thiết Quân đã trầm giọng nói:

- Tiêu Dương là người mà lão gia tử muốn gặp. Tôi tuyệt đối không thể nhượng bộ.

Ánh mắt Bạch Khanh Thành lạnh như băng:

- Nếu tôi nhất định phải mang người đi thì làm sao?

Nói xong, không khí tại hiện trường lập tức khẩn trương hẳn lên. Ánh mắt hai bên đều mang theo vài phần bất thiện, nhìn chằm chằm đối phương.

Tùy thời có thể rút súng.

- Có thể nghe tôi nói một câu được không?

Đột nhiên một thanh âm đạm mạc phá vỡ sự yên tĩnh.

- Tiêu Dương?

Bạch Khanh Thành ngẩng đầu nhìn chiếc xe dẫn đầu.

- Bạch cảnh quan, cô hãy mang đám người Lâm huynh rời khỏi đây. Tiêu Dương nói.

- Tiêu ca.

Đám người Lâm Tiểu Thảo quýnh lên.

- Bọn họ rõ ràng là lai giả bất thiện. Một mình anh đi theo bọn họ...

Cho dù có thực lực mạnh hơn nữa, có thể đấu được với người cầm súng trong tay sao?

- Yên tâm đi.

Tiêu Dương nhàn nhạt nói.

- Nếu tôi muốn đi, không ai có thể ngăn cản.

Giọng nói mang theo sự tự tin mãnh liệt.

- Hừ.

Thiết Quân cười lạnh. Chờ đến đại viện của Tôn gia, xem cậu còn có cốt khí nói ra những lời này không?

Bạch Khanh Thành cũng vô cùng lo lắng, đang chuẩn bị lên tiếng, một thanh âm như muỗi kêu truyền vào lỗ tai:

- Đại tỷ, mọi người rời đi đi, đừng để đám người Lâm huynh bị uy hiếp. Bọn họ không làm gì được tôi đâu.

Bạch Khanh Thành khẽ giật mình, ánh mắt nhìn thoáng qua đám người bên cạnh, không khỏi cảm thấy kinh ngạc, dường như chỉ có mình cô nghe được giọng nói này.

Im lặng một hồi, Bạch Khanh Thành vẫn lựa chọn tin tưởng Tiêu Dương. Cho đến nay, với thực lực của hắn, Bạch Khanh Thành tuyệt đối có lòng tin.

Nhẹ nhàng gật đầu.

- Được.

Tiêu Dương lên tiếng:

- Về nhà tắm rửa sạch sẽ chờ ta.

Vừa mới nói xong, Tiêu Dương vội im bặt, dường như ý thức được mình nói sai.

Ánh mắt Bạch Khanh Thành mở to. Trong trường hợp này mà còn đùa giỡn được nữa. Tuy người chung quanh không thể nghe được, nhưng Bạch Khanh Thành làm sao dám cam đoan bọn họ cố ý giả bộ không nghe thấy?

Bạch Khanh Thành nắm chặt nắm đấm, hận không thể xông lên đánh cho tên chết bầm kia một trận.

Mang theo gương mặt đỏ bừng bước về xe, cô gầm lên:

- Lo mà tự sinh tự diệt đi. Thu đội.

Dứt lời, liền bịch bịch rời đi.

Đám người Lâm Tiểu Thảo vô cùng ngạc nhiên, sau đó lắc đầu.

Bạch Khanh Thành hạ lệnh, tuy đám người Lâm Tiểu Thảo rất lo lắng, nhưng không thể không leo lên xe của đội cảnh sát hình sự rời khỏi.

Thiết Quân một lần nữa bước lên xe, nhìn Tiêu Dương khí định thần nhàn bên trong, liền cười lạnh:

- Tôi ngược lại muốn nhìn xem còn có ai có thể cứu được cậu.

- Lái xe đi.
Bình Luận (0)
Comment