Chương 139: Chơi thỏ chơi thỏ, toàn thể nằm xuống
Chương 139: Chơi thỏ chơi thỏ, toàn thể nằm xuốngChương 139: Chơi thỏ chơi thỏ, toàn thể nằm xuống
Thủy Trúc Viên Minh Châu, trang viên Tôn gia.
Bóng đêm mờ ảo, cây cối âm u, gió mát thổi xuống, lá trúc phát ra thanh âm sàn sạt.
Một ngọn đèn từ đằng xa chiếu đến.
Chiếc xe jeep vù vù lao lên.
Xuyên qua con đường này, một biệt thự sang trọng xuất hiện trước đầu xe. Hơn mười bảo an được trang bị vũ trang đầy đủ thấy xe xông đến vội vàng ra mở cổng.
Két.
Sau khi chạy vào trong biệt thự, chiếc xe nhanh chóng dừng lại.
- Xuống xe.
Thiết Quân gần giọng.
Khẩu súng vẫn chỉa vào đầu Tiêu Dương.
Đám người Thiết Quân dẫn Tiêu Dương rất nhanh bước vào trong đại sảnh.
Cả tòa biệt thự đen kịt, chỉ có đại sảnh là còn thắp ngọn đèn mờ nhạt.
Tiêu Dương cất bước đi vào.
Trong đại sảnh, hai hàng với mười quân nhân được trang bị vũ trang lưng thẳng tắp đứng chờ sẵn. Chính giữa là một chiếc ghế thái sư. Một lão giả thần sắc lạnh lùng, ánh mắt lợi hại như chim ưng đang ngồi, không hề có dấu vết của tuổi già.
Thấy đám người Tiêu Dương bước vào, ánh mắt lão giả bắn ra hàn mang lạnh lẽo.
Chậm rãi đứng lên, một luồng khí tức cường đại phát ra từ trên người ông.
Không giận mà uy.
Khí tức của một người lúc nào cũng đứng trên cao nhìn xuống.
- Cậu là Tiêu Dương?
Thanh âm lạnh băng của lão giả vang lên.
Tiêu Dương nhìn thoáng qua lão giả, nhàn nhạt trả lời:
- Là tôi.
Lão giả chăm chú nhìn Tiêu Dương, bỗng nhiên cười lạnh:
- Tốt, tốt.
Ánh mắt mang theo sự rét lạnh:
- Tiêu Dương, cậu có biết vì sao lão phu tìm cậu không?
Tiêu Dương lắc đầu:
- Xin thứ cho tại hạ ngu độn.
- Hừ.
Lão giả hừ một tiếng:
- Lão phu Tôn Độc Sơn. - Không biết.
Tiêu Dương khoát tay.
Mặc dù biết rõ đối phương có ý đồ bất thiện, nhưng Tiêu Dương cũng không cần phải đi tìm hiểu thân phận đối phương. Nếu đã tìm phiền toái, thân phận đối với Tiêu Dương mà nói có gì khác nhau đâu.
Tôn Độc Sơn thở ra một hơi, nhìn chằm chằm Tiêu Dương, hỏi từng chữ:
- Tôn Thiến Thiến, cậu có quen không?
- Chẳng quen thân cho lắm.
Tiêu Dương mỉm cười đáp.
Rầm.
Tôn Độc Sơn rốt cuộc không áp chế được lửa giận trong lòng, vỗ mạnh xuống bàn, giống như một ngọn núi lửa bộc phát, ánh mắt như chuông đồng, thanh âm rét lạnh:
- Tiêu Dương, chẳng lẽ cậu không biết hành động của mình có chút hơi quá sao?
- Quá?
Tiêu Dương chợt cười nhạt:
- Lão tiên sinh, so sánh với việc Tôn Thiến Thiến gây ra, cái mà tôi làm chẳng thể gọi là quá phận. Tôi đánh gãy hai chân của cô ta, còn cô ta thì triệt để chà đạp tôn nghiêm của người khác.
Ánh mắt Tôn Độc Sơn nheo lại thành một đường thẳng:
- Một sợi tóc của con cháu Tôn gia cũng còn cao quý hơn tôn nghiêm của người bình thường.
Tiêu Dương mỉm cười.
Hắn khiêu khích nhìn Tôn Độc Sơn:
- Thượng bất chính, hạ tắc loạn. Tôi rốt cuộc hiểu được vì sao Tôn Thiến Thiến lại ngang ngược như vậy. Gia giáo như thế, âu thật có chút nhục quân phong, bại môn đình. Viêm Hoàng có mấy gia tộc quân nhân như ông, chỉ sợ đã sớm bị thanh tẩy rồi.
- Khốn kiếp.
Tôn Độc Sơn gầm lên, khuôn mặt đỏ bừng. Chưa từng có người nào dám nói với ông như thế.
Giận không kêm được.
Trong nháy mắt, đám quân nhân trong đại sảnh đều rút súng chỉa vào Tiêu Dương.
Không khí trở nên vô cùng khẩn trương.
- Nhớ kỹ, nơi này là Tôn gia, không phải là nơi mà cậu có thể giương oai.
Giọng nói Tôn Độc Sơn mang theo lửa giận đậm đặc. Mỗi khi nhớ đến cháu gái bảo bối nằm trên giường bệnh, Tôn Độc Sơn liên hận không thể đem hung thủ bầm thây vạn đoạn.
Tuy bị súng sống dí vào, thân sắc Tiêu Dương vẫn không thay đổi, nhàn nhạt nói:
- Tôi chỉ là ăn ngay nói thật thôi.
- Hừ.
Tôn Độc Sơn cười lạnh:
- Lão phu không mạnh miệng như cậu. Bây giờ có hai lựa chọn. Một, chặt đứt tứ chi, lưu lại một mạng cho cậu. Hai, đến bệnh viện dập đầu nhận sai với Thiến Thiến. Nếu Thiến Thiến chịu tha cho cậu, như vậy chỉ đánh gãy tứ chi của cậu rồi đuổi ra khỏi Minh Châu.
Nói xong, Tiêu Dương lập tức cau mày.
Nhưng hắn vẫn hờ hững nhìn lướt qua Tôn Độc Sơn:
- Vậy thì phải xem ông có khả năng này hay không.
Tôn Độc Sơn khẽ giật mình, không khỏi cười lạnh. Hiện tại toàn bộ súng đều chỉa vào Tiêu Dương. Chẳng lẽ hắn còn dám nhúc nhích?
- Cậu có tin chỉ cân cậu cử động một chút, tôi sẽ cho người hạ lệnh nổ súng không?
Ngữ khí Tôn Độc Sơn rét lạnh:
- Đừng tưởng là tôi không dám.
- Ông dám.
Tiêu Dương gật đầu thật mạnh.
- Nhưng mà...
Ánh mắt Tiêu Dương nghiêm lại nhìn Tôn Độc Sơn:
- Ông có tin chỉ cần tôi động một phát, ông tuyệt đối không có cơ hội hạ lệnh nổ súng không?
Nghe xong, Tôn Độc Sơn không khỏi giật mình.
Một lát sau liên cười lạnh:
- Trẻ tuổi, tự tin là tốt. Nhưng tự phụ lại là nhược điểm trí mạng của các người.
- Lão gia hỏa ông... chính là giống như trên.
Tiêu Dương nói một cách đơn giản, sau đó bất ngờ động thân.
Không, không giống như nhúc nhích.
Dưới ánh đèn mờ nhạt trong đại sảnh, thân hình thon dài tựa hồ nhúc nhích trong không khí, thân ảnh hóa thành hư ảo, giống như mây mù bao phủ chính giữa.
Xác thực là động.
Chỉ là tốc độ quá nhanh, nhanh đến mức mắt thường khó có thể nhìn thấy, cũng không biết hắn có động hay không. Chỉ lưu lại một đạo tàn ảnh rồi từ từ biến mất.
Mọi người nhất thời cả kinh.
Lúc này, thanh âm đạm mạc lại vang lên lần nữa:
- Tôi nói rồi, có đôi khi muốn lừa gạt mình cũng khó.
Trong chốc lát, tất cả mọi người đều sợ ngây người.
Thân ảnh Tiêu Dương bất ngờ xuất hiện bên cạnh Tôn Độc Sơn.
Cách nhau ba mét, nhưng trong nháy mắt liền xuất hiện bên cạnh.
Tốc độ không thể tưởng tượng nổi.
Ánh mắt tất cả mọi người đều trợn to, ngây ngốc nhìn cảnh tượng trước mặt. Hơn nữa, tay phải Tiêu Dương đưa ra ngoài, giữa ngón tay kẹp một cây ngân châm. Mũi nhọn lợi hại cách yết hầu Tôn Độc Sơn chưa đầy 1cm.
- Dừng tay. - Không được động đậy.
Mọi người nhất thời kinh hãi, khẩu súng trong tay vội vàng chỉa về phía Tiêu Dương.
Tiêu Dương hơi khom người, đứng sau lưng Tôn Độc Sơn, ánh mắt ôn hòa, nói:
- Các vị, tôi nhát gan lắm. Súng của các người chỉa vào tôi, nếu tay tôi run lên, làm bị thương lão tiên sinh này, chỉ sợ không hay cho lắm.
Sắc mặt mọi người đều thay đổi, nhìn nhau rồi từ từ buông khẩu súng xuống.
- Như vậy thì dễ dàng hơn rất nhiều.
Tiêu Dương mỉm cười.
Lúc này, thân sắc Tôn Độc Sơn âm tình bất định, hai tay nắm chặt, gương mặt đồng thời mang theo vẻ khiếp sợ.
Không nghĩ đến thực lực Tiêu Dương lại mạnh như thế.
Với địa vị của Tôn Độc Sơn, ông ta tất nhiên gặp không ít kỳ nhân dị sĩ có thể làm được điều này. Nhưng ông tuyệt đối không thể tưởng tượng được, một bảo vệ cổng của Phục Đại cũng có thể làm được.
Quá mức khó có thể tin.
Đồng thời cũng tuyên bố đêm nay ông ta đã thất bại.
Bản thân ngược lại trở thành con tin của đối phương.
- Không được buông súng xuống.
Ánh mắt Tôn Độc Sơn xẹt qua vài phần hung sắc.
Cánh tay mọi người vừa mới hạ xuống lại đồng thời giơ lên lân nữa.
- Không thả?
Tiêu Dương cười lạnh, ngân châm trong tay đẩy vào yết hâu của Tôn Độc Sơn một chút.
- Đừng.
Mọi người kinh hãi.
- Tôi không tin cậu dám giết tôi.
Ánh mắt Tôn Độc Sơn phát sáng, lạnh lùng nói:
- Giết tôi, thế thì đồng quy vu tận.
- Không giết ông thì cũng chỉ có một mình tôi chết.
Tiêu Dương mỉm cười nói đằng sau lưng Tôn Độc Sơn:
- Lão tiên sinh, chết một người đương nhiên không bằng hai người cùng chết. Còn có thể kéo theo cái đệm lưng. Bài toán đơn giản như vậy mà ông còn không biết sao?
- Cậu...
Toàn thân Tôn Độc Sơn tức đến run rẩy:
- Tiêu Dương, tôi thề, tôi sẽ không để cho cậu yên đâu.
- Ông đương nhiên không để cho tôi yên. Ông thích chơi thỏ sao?
Tiêu Dương nói.
- Chơi thỏ? Không chỉ có Tôn Độc Sơn, những người còn lại cũng nghe không hiểu.
- Các người không hiểu?
Tiêu Dương cảm thán một tiếng:
- Không có văn hóa thật sự là bi ai.
Tiêu Dương kiêu ngạo nói. Hắn vừa mới đến thời hiện đại không bao lâu, nhưng đã sớm học xong trò "chơi thỏ'. Không chỉ "chơi thỏ", ngay cả "Phật hiệu hồ ly Tây Thi" cũng thuộc nằm lòng.
- Lão tiên sinh, toán học của ông là do giáo viên Anh ngữ dạy, chẳng lẽ Anh ngữ của ông lại do giáo viên thể dục dạy?
Tiêu Dương lắc đầu:
- Ngay cả tiếng anh cũng không hiểu. Chẳng lẽ giáo viên thể dục không dạy cho ông trò "chơi thỏ'?
Tôn Độc Sơn quả thật tức đến mức râu ria muốn dựng ngược, ánh mắt mở lớn, lửa giận ngút trời:
- Nổ súng, nổ súng.
Ai dám?
Lúc này, Tiêu Dương đang đứng đằng sau Tôn Độc Sơn.
Tiêu Dương tất nhiên là có chỗ dựa vững chắc, liền cười nhạt:
- Lão tiên sinh, ông có tin, bây giờ bọn họ đều nghe lệnh của tôi mà không nghe theo lệnh ông không?
Sắc mặt Tôn Độc Sơn hoàn toàn biến thành màu đen, tức đến toàn thân run rẩy.
Tiêu Dương nhìn mọi người đằng trước, mỉm cười nói:
- Nào, toàn thể nghiêm.
Nghe xong, thân sắc mọi người trâm xuống đến khó chịu nổi, khẩu súng trong tay hoàn toàn không thể phát huy năng lực chấn nhiếp.
- Không nghe sao?
Tiêu Dương nhẹ nhàng đẩy ngân châm về phía trước, thẳng đến yết hầu của Tôn Độc Sơn, Một dòng máu chảy ra.
- Đừng.
Ai nấy đều hoảng hốt, gấp giọng nói.
- Không muốn đứng nghiêm sao?
Tiêu Dương lạnh lùng nói.
Mọi người nhìn nhau, cắn răng làm ra tư thế nghiêm.
- Vậy là được rồi.
Tiêu Dương cười thỏa mãn:
- Kế tiếp nghe kỹ mệnh lệnh của tôi.
- Toàn thể, nghỉ.
- Toàn thể, giậm chân tại chỗ giậm, sau đó ném toàn bộ súng xuống đất.
Mọi người chần chừ, nhưng thấy Tiêu Dương dường như muốn đẩy ngân châm vào cổ Tôn Độc Sơn, nhất thời vội vàng buông lỏng tay. Cạch, cạch, cạch.
Toàn bộ súng đều rơi xuống đất.
- Không tệ.
Tiêu Dương chơi đến phát nghiện:
- Toàn thể, giậm chân tại chỗ, đi.
- Chơi thỏ, chơi thỏ, chơi thỏ...
- Quay về sau, quay.
Mọi người lập tức quay người.
- Chơi thỏ, chơi thỏ. Toàn thể, ngồi xuống. Tất cả mọi người đều ngồi xuống đất.
- Cảm giác này... xem như không tệ.
Tiêu đại gia nhịn không được thoáng đắc chí một phen.