Chương 140: Hắn đến rồi
Chương 140: Hắn đến rồiChương 140: Hắn đến rồi
Với thân phận và địa vị của Tôn Độc Sơn, chưa từng chịu khuất nhục như vậy. Khi thấy thuộc hạ của mình bị trêu đùa nhưng không dám làm trái ý, Tôn Độc Sơn đã tức giận đến mức mặt đỏ lên, toàn thân run rẩy, nắm chặt nắm đấm:
- Tiêu Dương, cậu quá đáng rồi đấy.
- Quá đáng?
Tiêu Dương đứng sau lưng Tôn Độc Sơn, nhìn những người đang cúi đầu đằng trước, mỉm cười:
- Lão tiên sinh, so sánh với mục đích của ông, tôi làm như vậy đã là nhân từ lắm rồi.
Lúc trước Tôn Độc Sơn đưa ra hai lựa chọn cho Tiêu Dương, không lựa chọn nào là không dọa người.
Tôn Độc Sơn nắm chặt nắm đấm phát ra tiếng kêu răng rắc, áp chế sự phẫn nộ trong lòng.
Bên tai ông ta vẫn còn quanh quẩn lời nói trêu chọc "chơi thỏ". Quả thật ông ta chẳng khác nào một con thỏ bị đùa giốn, nhưng lại không cách nào phản kích.
Đám thân binh của ông bởi vì kiêng ky sự uy hiếp của Tiêu Dương đối với ông mà không dám có bất kỳ kháng nghịch nào.
- Có bản lãnh thì cậu nổ súng vào lão phu đi.
Tôn Độc Sơn tức giận nói.
Tiêu Dương đứng sau lưng ông ta, thần sắc lạnh nhạt:
- Tôi có bản lãnh hay không, không cần pải thể hiện trước mặt lão tiên sinh. Nhưng súng thì tôi ngược lại đã từng dùng qua.
Vừa mới nói xong, khẩu súng trong tay Tiêu Dương ấn mạnh vào Tôn Độc Sơn thêm vài phần.
Một khắc này, trong lòng Tôn Độc Sơn đột nhiên chấn động, cơ thể cứng ngắc lại. Chỉ một thoáng, toàn trường yên tĩnh trở lại.
Khẩu súng sau lưng ông đã rời khỏi cơ thể. Nhưng sau lưng không hề có bất kỳ động tĩnh nào. Ánh mắt Tôn Độc Sơn thâm trầm, nhìn một thân binh đã ngã sấp trên mặt đất.
- Nổ súng đi.
Tôn Độc Sơn quát.
Ông ta cho rằng Tiêu Dương không có can đảm này.
Cục diện như vậy, ông ta phải nghĩ cách thay đổi.
Nhưng mà...
Sau khi Tôn Độc Sơn nói xong, sau lưng vẫn không có thanh âm đáp lại.
- Hừ.
Tôn Độc Sơn nắm chặt nắm đấm.
Yên lặng hồi lâu, đột nhiên Tôn Độc Sơn ngẩng đầu, kinh hô:
- Không ổn rồi.
Lập tức xoay người.
Quả nhiên như sở liệu, sau lưng đã trống không. Tiêu Dương đã sớm không thấy bóng dáng.
- Muốn chạy?
Ánh mắt Tôn Độc Sơn bắn ra một tia tàn nhẫn, nhưng trong lòng cũng có sự rúng động. Ông ta đã chứng kiến được thực lực của Tiêu Dương. Hắn có thể biến mất không một tiếng động sau lưng ông mà ông không hề phát giác. Đây mới chính là sự khủng bố của Tiêu Dương.
- Cho dù cậu có mạnh, cũng đừng hòng thoát ra khỏi trang viên này.
Tôn Độc Sơn tức giận mãnh liệt:
- Một đám thùng cơm, lập tức thông báo xuống, trong phạm vi toàn bộ trang viên, nhất định phải tìm được Tiêu Dương. Gặp được người, giết ngay.
Tôn Độc Sơn đã triệt để tức giận. Ở trên địa bàn của ông không có người nào dám làm càn với ông như vậy.
Huống chỉ còn là hung thủ tổn thương cháu gái của ông.
Ở đây, Tôn Độc Sơn có quyền sinh sát trong tay.
Bịch bịch bịch.
Tiếng bước chân dồn dập chạy ra ngoài.
Thần sắc Tôn Độc Sơn âm trầm, ngực giống như có ngọn lửa thiêu đốt. Thực lực quỷ dị khó lường của Tiêu Dương cứ lượn lờ trong đầu ông ta.
- Với thực lực của đám quân nhân bình thường, chỉ sợ sẽ khó mà đối phó với tên đó.
Tôn Độc Sơn lẩm bẩm, ánh mắt bắn ra hàn quang, từ từ nói:
- Nhưng, Tiêu Dương, chẳng lẽ cậu cho rằng thực lực của lão phu chỉ đến đó mà thôi?
Tôn Độc Sơn bước nhanh hơn sang một bên, đẩy cửa bước vào một căn phòng, lấy ra một tấm thẻ, sau đó nhấn vào trong một cái máy đặc biệt trên bàn.
Rồi cầm điện thoại, rất nhanh ấn phím.
- Tôi là Tôn Độc Sơn.
Tôn Độc Sơn nhẹ nhàng lên tiếng. .......
Cảnh ban đêm, trúc ảnh lượn quanh.
Vèo.
Một thân ảnh giống như mũ tên lướt qua, bước chân chạm đất lập tức bắn lên. Bóng lưng đen kịt hóa thành một điểm hắc ảnh.
Xác thực, với năng lực của quân nhân bình thường, muốn ngăn cản Tiêu Dương rời đi là không có khả năng.
Tôi muốn đi, không người nào có thể ngăn cản.
Tiêu Dương đã dám nói ra những lời này, đủ để nói rõ hắn tự tin như thế nào, và sự thật cũng chính là như thế.
- Lần này xem ra đúng là phiền toái.
Tiêu Dương dừng lại ven đường. Ngọn đèn mờ nhạt kéo dài bóng dáng của hắn. Mặc dù đã chạy một thời gian dài, nhưng thần sắc của hắn vẫn bình thường, chỉ là lông mày có chút xiết chặt. Việc trả thù của Tôn gia là nằm trong dự kiến. Nhưng hắn không nghĩ đến Tôn Độc Sơn lại độc ác đến như vậy. Không thèm hỏi thăm sự việc đã trực tiếp áp dụng biện pháp trả thù cường lực lên người Tiêu Dương.
- Thực lực của Tôn gia trong vùng này hiển nhiên không kém.
Tiêu Dương tự nói một câu, trâm ngâm hồi lâu, sau đó khóe miệng nhếch lên một đường cong rất nhỏ, hờ hững nói:
- Nhưng Tiêu Dương ta cũng không phải là quả hồng mềm có thể tùy ý chà đạp.
Tôn gia trả thù mãnh liệt, Tiêu Dương sẽ chống cự mãnh liệt.
- Dù sao người đắc tội cũng đã nhiều rồi.
Tiêu Dương khẽ lắc đầu. Ban đầu là Thiệu Lâm Phong, kế tiếp là Thẩm Thành Văn, còn có Quân gia. Bây giờ là Tôn gia, rôi còn em trai
Nghĩ như vậy, Tiêu Dương tính toán rốt cuộc hắn đã đắc tội bao nhiêu người rồi.
Chỉ là, lưng một người càng thẳng, càng có khả năng chịu tao ngộ nhiều hơn. Tính cách của Tiêu Dương đã chú định hắn không phải là người bớt việc.
- Binh tới tướng đỡ, nước tới đất chặn.
Tiêu Dương tự nhủ, mỉm cười vào trong không khí:
- Tiêu Dương ta làm việc, chỉ cân không thẹn với lương tâm. Các hạ, đã đến lâu như vậy, vì sao không hiện thân gặp mặt chứ?
Giọng nói tăng thêm vài phần, ánh mắt phát lạnh, liếc sang một cánh rừng đen kịt.
Gió đêm đìu hiu.
Một lát sau.
Tiếng bước chân truyên đến.
Bước chân rất nhỏ, nhưng vẫn chấn triệt bên tai Tiêu Dương. Một thân ảnh cao chừng 1m9 từ trong bóng đêm bước ra.
Tiêu Dương đứng chắp tay, gió lạnh thấu xương lay động quần áo.
- Cậu đúng là có thể phát hiện chỗ ẩn thân của lão phu.
Thanh âm giống như gió bấc gào thét, thân ảnh đã xuất hiện dưới ánh đèn. Người này mặt chữ quốc, quần áo màu xanh da trời bó sát người, ánh mắt hữu thần sáng ngời, huyệt thái dương nhô lên, động tác ẩn chứa sức mạnh cường đại.
Bước chân trâm ổn, đủ để lay động sông núi.
Phóng nhãn nhìn tới, người này giống như một con gấu đen hùng dũng lao đến.
- Thối pháp hành gia.
Ánh mắt Tiêu Dương nheo lại, lạnh lùng nhìn người tới. Từ bước chân của ông ta có thể cảm nhận được sức mạnh hủy diệt.
- Người trong giang hồ gọi lão phu là Hắc Hùng.
Thần sắc người áo xanh kiêu căng nhìn chằm chằm vào Tiêu Dương, sát khí tràn ngập khuôn mặt:
- Diêm Vương điện hạ đã chú định cậu phải chết.
Tiêu Dương cau mày, nói:
- Là người của Tôn Độc Sơn hay là của Trịnh Thu? - Khặc khặc, vấn đề này hỏi ... Diêm Vương đi.
Hắc Hùng nói xong, thân ảnh di động mạnh, chỉ một thoáng đã như mũi tên lao thẳng đến ngực Tiêu Dương.
Tốc độ cực nhanh, không vì hình thể khổng lồ mà có bất kỳ ảnh hưởng nào.
Sức mạnh hai chân đã đền bù sự thiếu hụt về cơ thể.
Oành.
Khi còn cách Tiêu Dương chưa đến hai mét, Hắc Hùng nhảy lên, giống như che mất nửa bầu trời trước mặt Tiêu Dương. Ảnh sáng đèn đường cũng hoàn toàn bị che lại, chỉ còn lại luông chân phong mãnh liệt.
Mạnh mẽ bức người.
Bộp.
Bước chân Tiêu Dương liên tục lui về phía sau.
Một bước lui vê phía sau, thân ảnh Hắc Hùng liên tiến gân một bước.
Âm.
Tiêu Dương vươn hai tay ra, dùng xu thế sét đánh không kịp bưng tai, hai tay và hai chân đụng vào nhau, phát ra tiếng nổ vang.
- Hừ, không biết tự lượng sức mình.
Thân ảnh Hắc Hùng xoay tròn giữa không trung, thối ảnh càng thêm mịt mù, cường thế công kích.
- Khí lực ngược lại rất lớn.
Tiêu Dương cười lạnh. Khi hai tay hai chân sắp tiếp xúc với nhau, thân ảnh của hắn giống như say rượu ngã sang một bên.
Vàèo.
Chệch sang bên cạnh Hắc Hùng.
Quý phi say rượu.
- Sao?
Hắc Hùng rơi xuống đất, ánh mắt hiện lên tia kinh ngạc. Nhưng liền bị sự hung ác thay thế, một lần nữa phóng tới Tiêu Dương.
Dưới đèn đường, con đường vắng vẻ lúc này không có bất kỳ một chiếc xe nào chạy ngang. Hai thân ảnh nhảy lên nhảy xuống dưới đèn đường. Tiếng va chạm kịch liệt không ngừng vang lên. Những cục đá chung quanh vì thế mà bị đánh nát.
Đây chính là cuộc chiến mạnh nhất của Tiêu Dương từ lúc đến thế giới này.
Bất kể là Quân Thất hay là Ngô Thiên Đức đều không mạnh như Hắc Hùng.
Rầm.
Một chưởng của Tiêu Dương đánh trúng lưng Hắc Hùng.
Oành.
Hắc Hùng gào thét, mãnh liệt xoay người, một chân quét thẳng đến Tiêu Dương.
- Chỉ bằng cậu mà cũng muốn phá vỡ phòng ngự của lão phu?
Hắc Hùng cười ha hả, cơ thể bước về phía trước. Cước pháp sắc bén, phòng ngự mạnh mẽ.
Một công một thủ khiến cho người nghe thấy thanh danh của Hắc Hùng đã sợ mất mật.
Đây chính là điểm tự tin nhất của ông ta.
- Hư khí tam vân.
Tiêu Dương nhếch môi:
- Thật không nghĩ đến, bổn trạng nguyên chưa từng gặp qua cổ võ giả đạt đến cảnh giới hư khí. Lần đầu tiên được gặp, lại là Hư Khí Tam Vân, đúng thật là sảng khoát.
- Hừ, không biết trời cao đất rộng.
Tấn công của Hắc Hùng tăng thêm vài phần cường thế, ánh mắt lạnh lùng nhìn chằm chằm vào Tiêu Dương:
- Tôi và cậu đều là Hư Khí Tam Vân. Nhưng trong cảnh giới này, lão phu chưa bao giờ gặp phải đối thủ.
Vèo! Vèo! Vèol
Hắc Hùng tấn công càng thêm mạnh, thân ảnh Tiêu Dương nhìn như lảo đảo lại có thể tránh thoát.
- Thật sự là bi ai.
Tiêu Dương lắc đầu:
- Rốt cuộc là ai đã cho ông tự tin như vậy?
- Hư Khí Tam Vân vô địch thủ?
Khuôn mặt Tiêu Dương hiện lên nụ cười vô hại:
- Nếu trên Hư Khí Tam Vân thì sao?
- Cái gì?
Hắc Hùng dừng lại, nhưng sau đó lại mạnh mẽ quét chân:
- Cho dù cậu có người phía trên Hư Khí Tam Vân giúp đỡ, nhưng đêm nay sẽ không đến kịp mà cứu cậu đâu.
Hô.
Chân phong mang theo gió lạnh, trong phút chốc hóa thành mười đạo tàn ảnh lao đến chỗ Tiêu Dương.
Tiêu Dương cũng không tránh né, đứng chắp tay, ánh mắt bình tĩnh nhìn thối ảnh đến gần, bỗng nhiên nở nụ cười bình thản.
- Hắn đến rồi.
Oành.
Một khắc này, thân ảnh Tiêu Dương giống như đứng sừng sững trong thiên địa. Một luồng khí tức cường đại chưa bao giờ xuất hiện tràn ngập trên người hắn. Một năng lượng khổng lồ bắt đầu khởi động trên người hắn.
Khí thế đột nhiên gia tăng.