Chương 141: Để Diêm Vương đến nói cho tôi biết
Chương 141: Để Diêm Vương đến nói cho tôi biếtChương 141: Để Diêm Vương đến nói cho tôi biết
Chẳng khác nào lột xác trong chốc lát. Dường như chỉ trong một giây đã đột phá đến một điểm cực hạn.
Liên tiếp tăng lên.
Khí tức cường đại tuôn tràn trên cơ thể.
- Cái gì?
Giữa không trung, Hắc Hùng kinh hãi.
Nếu nói lúc trước Tiêu Dương chẳng khác nào một gốc cây tiện tay có thể chặt, còn bản thân ông ta chính là một cây đại thụ. Nhưng bây giờ, thân hình thon dài của Tiêu Dương trong mắt ông ta đã trở thành một cây đại thụ che trời đáng ngưỡng mộ.
Tiềm lực vô cùng vô tận.
Cao không thể chạm.
- Không.
Hắc Hùng mở to mắt, mơ hồ hiện lên một tia máu, gầm lên giận dữ:
- Đây chỉ là ảo giác.
Tốc độ hai chân lại một lần nữa tăng lên, phóng xuất hết thảy sức mạnh phá hủy, đánh vào gương mặt Tiêu Dương.
- Mặc kệ cậu sử dụng bất cứ yêu thuật gì, kết quả đều sẽ giống nhau.
Lớn tiếng gào thét.
- Đúng vậy.
Tiêu Dương hờ hững nói:
- Kết quả đã sớm chú định rồi.
Hai tay uyển chuyển giống như tàn ảnh, nhanh như tia chớp, đột nhiên đến trước mặt.
Âm.
Phanh.
Liên tiếp nổ vang.
Bốp bốp.
Mười ngón tay xòe ra, chẳng khác nào ưng trảo bắt được hai chân Hắc Hùng.
- Không...
Ánh mắt Hắc Hùng hoảng sợ.
Hai chân vốn là điểm tự tin nhất của ông ta lại bị người ta bắt lấy.
Tiếng kêu sợ hãi vang lên, nhưng chỉ được một nửa.
- Hừ.
Quang mang hiện lên trong mắt Tiêu Dương, đột nhiên phát lực vào hai chân Hắc Hùng.
Hưu.
Cơ thể cao lớn xẹt qua một đạo trên không trung, sau đó rơi xuống đất. Oành.
Thân hình rắn chắc của Hắc Hùng đập xuống nên đất bê tông.
Một ngụm máu tươi phun ra, cơn đau nhức kịch liệt khiến cho toàn thân Hắc Hùng không ngừng run rẩy, nhất thời khó có thể đứng lên.
Bịch, bịch.
Tiêu Dương nhẹ nhàng bước lên, ánh mắt hờ hững, liếc qua Hắc Hùng nằm trên mặt đất.
- Ai phái ông đến đây?
Thân hình Hắc Hùng chấn động, ánh mắt nhìn chằm chằm vào Tiêu Dương, cười lạnh:
- Lão phu không phải nói cậu đi hỏi Diêm Vương sao?
Vèo.
Dứt lời, Hắc Hùng không biết lấy đâu ra khí lực, hai tay vỗ mạnh xuống đất, cơ thể khổng lồ bắn ngược lên, bay thẳng đến Tiêu Dương.
Thối ảnh như gió.
Thối ảnh.
Lăng không thối ảnh.
Nhưng lúc này, không chỉ có Hắc Hùng, Tiêu Dương cũng bất ngờ nhảy lên, thối ảnh như côn, vù vù lao đến.
Phanh! Phanh! Phanh!
Ba thanh âm kịch liệt liên tiếp vang lên.
Không hề có nửa điểm kỹ xảo.
Giữa không trung, khóe miệng Tiêu Dương hiện lên một nụ cười lạnh, chân phong một lần nữa xuất hiện.
Sức mạnh tuyệt đối.
Oành.
Tạch.
Âm thanh chói tai xé toang màn đêm, trọng kích như bài sơn hải đảo trực tiếp đánh vào sâu trong nội tâm của Hắc Hùng. Nương theo tiếng kêu thảm thiết, thân ảnh của Hắc Hùng một lần nữa rơi xuống đất.
Chỉ có điều, lân ngã xuống đất này, động tác duy nhất của ông ta chính là ôm đùi phải của mình, cuộn mình thống khổ lăn lộn trên mặt đất.
Ánh mắt tràn ngập sự khó tin và hoảng sợ.
- Làm sao có thể?
Hắc Hùng giống như nằm mộng, gần như nổi điên:
- Hắn còn trẻ như vậy, làm sao có thể có được thực lực vượt qua Hư Khí Tam Vân? Không thể nào? Không thể nào?
Khuôn mặt Hắc Hùng tràn đầy vẻ không cam lòng. Hôm nay, ông ta lại thua trong tay một tiểu tử miệng còn hôi sữa.
- Tôi là ai? Là Hắc Hùng, là Hắc Hùng.
Không cách nào tiếp nhận. Từ trước đến nay, khi chiến đấu bằng chân với người khác, toàn ông ta đánh gãy chân người khác, vạn lân không nghĩ đến báo ứng lại rơi vào người mình.
Hắc Hùng quả thật hối hận vô cùng. Vì sao mình lại nhiều chuyện tiếp nhận nhiệm vụ này?
- Ai phái ông đến?
Tiêu Dương vẫn hờ hững nói.
Cơ thể Hắc Hùng rung rung vài cái, con ngươi tràn đầy tơ máu:
- Lão phu đã nói, cậu đi mà hỏi Diêm Vương.
Sát khí đằng đằng.
Không che giấu sát cơ đối với Tiêu Dương.
Tiêu Dương có thể khẳng định, nếu để cho người trước mặt bắt được cơ hội nào, ông ta tuyệt đối sẽ dồn hắn vào tử địa. Điều này là không thể nghi ngờ.
Đối với một người muốn giết mình, Tiêu Dương không hề nhân từ.
Ánh mắt dần dần nheo lại, hàn khí trên khuôn mặt cũng phát ra đậm đặc.
- Diêm Vương... Ông ta biết thật sao?
Thanh âm khinh mạn của Tiêu Dương lượn lờ bên tai Hắc Hùng.
Nghe xong, toàn thân Hắc Hùng nổi da gà, hoảng sợ nhìn Tiêu Dương, trong lòng có một dự cảm bất thường:
- Cậu... cậu muốn cái gì?
Tiêu Dương nghỉ hoặc nhìn Hắc Hùng:
- Không phải ông bảo tôi đến hỏi Diêm Vương sao?
Hắc Hùng cảm giác toàn thân lạnh như băng, bên tai truyền đến giọng nói cũng lạnh như băng của Tiêu Dương.
Giống như ác ma trong ác mộng.
- Đáng tiếc... tôi không rảnh.
- Nhưng tôi cũng có cách khác, chi bằng để Diêm Vương đến nói cho tôi biết.
Tiêu Dương mỉm cười, ánh mắt ôn hòa nhìn Hắc Hùng, nhẹ nhàng võ vai ông ta, giống như dặn dò bằng hữu:
- Ông giúp tôi chuyển lời nhé.
Một khắc này, Hắc Hùng triệt để rơi vào hâm băng, kinh hãi nói:
- Không...
Oành.
Giống như ngửi được khí tức tử vong, cho dù một chân của Hắc Hùng đã bị bẻ gẫy, nhưng vẫn nhảy dựng lên, cố nén cơn đau lướt nhanh về chỗ tối.
- Haiz.
Tiêu Dương thở dài, lắc đầu:
- Bảo ông đi chuyển lời, cũng đâu cần vội vã như vậy. Một luồng hàn quang xuất hiện trong lòng bàn tay Tiêu Dương, xẹt qua một đạo quỹ tích như thiểm điện.
Hưu.
Trực tiếp chui vào đầu Hắc Hùng.
Thân ảnh khổng lồ theo quán tính lao về phía trước mấy mét rồi ngã xuống.
- Nhớ kỹ, chuyển lời cho Diêm Vương đến nói cho tôi biết.
Dưới ngọn đèn đường, thân hình thon dài đứng chắp tay, ánh mắt hờ hững nhìn qua Hắc Hùng không còn sinh cơ nằm trên mặt đất, thân ảnh cũng nhanh chóng biến mất ngay tại chỗ.
Hắc Hùng chết, nhưng sát cơ đối với Tiêu Dương chưa bao giờ tắt.
Đối với một người tùy thời có thể đưa mình vào tử địa, Tiêu Dương không có lý do để tha thứ, cho dù hắn đảm nhiệm thân phận như thế nào.
Tính mạng rất trân quý. Tiêu Dương sẽ không mạo hiểm. Cho dù để lại tính mạng của Hắc Hùng có thể tra ra được rốt cuộc là ai đã phái đến đối phó hắn.
Quyết đoán sát phạt.
Sau khi Tiêu Dương biến mất, ước chừng mười phút sau, một đèn xe chiếu đến.
Một chiếc xe việt dã màu đen lao nhanh đến, chỉ trong mấy giây đã đến vị trí của Tiêu Dương lúc trước.
Két.
Tiếng thắng xe chói tai.
Cạch, cạch.
Cửa xe mở ra, hai thân ảnh đồng thời đẩy cửa bước ra ngoài.
Người nam một thân âu phục, khuôn mặt anh tuấn, đeo cặp kính râm. Cô gái bên cạnh một thân áo đỏ, mái tóc mềm mãi xõa xuống vai, gương mặt trái xoan xinh đẹp, con ngươi chớp động hào quang cương nghị, trái ngược lại thân hình bên ngoài.
- Xong rồi sao?
Người đàn ông tháo kính râm xuống, lông mày cau lại.
Cô gái gật đầu:
- Chúng ta đến muộn một bước rồi.
Sau đó nhìn chung quanh, cuối cùng dừng lại trên thi thể Hắc Hùng:
- Bây giờ chỉ có thể tìm chứng cứ trước rồi bắt người.
Cất bước đi đến.
- Linh Nhi.
Người đàn ông sau lưng lên tiếng gọi, khoát tay nói:
- Em chờ anh ở đây, đừng qua bên kia. Bên kia có chút kỳ quái.
Nghe xong, cô gái dừng lại, nhưng một lát sau tiếp tục bước đi.
- Không cần.
Hai người bước nhanh đến phía trước thi thể Hắc Hùng.
Người đàn ông ngồi xổm xuống kiểm tra thi thể. Một lát sau liền đứng lên, cầm trong tay một cây ngân châm nhuộm đầy máu, thần sắc thoáng ngưng trọng:
- Anh đã kiểm tra qua thi thể, người chết đã chính diện đối kháng với đối phương. Từ vết thương trên người mà xem, ông ta hoàn toàn rơi vào thế hạ phong. Nhưng vết thương trí mạng lại là cây ngân châm này. Chỉ sợ hung thủ đã thừa dịp người chết không phòng bị mà phóng ra từ đằng sau.
Cô gái ở một bên nghe người đàn ông giải thích, ánh mắt di chuyển trên cơ thể Hắc Hùng.
Một lát sau, ánh mắt rơi xuống khuôn mặt Hắc Hùng, co rút vài phần:
- Kiểm tra mặt của ông ta đi. Em hoài nghi ông ta đeo mặt nạ da người.
- Mặt nạ?
Người đàn ông khẽ giật mình, lập tức ngồi xổm xuống:
- Quả nhiên là vậy.
Sau đó dùng sức kéo da mặt xuống.
- Cái gì?
Khi hai người nhìn thấy gương mặt người chết, đều đồng thời hoảng sợ.
- Hắc Hùng?
Người đàn ông khiếp sợ nói:
- Anh... anh không nhìn lâm chứ? Là Hắc Hùng? Tại sao ông ta lại chết ở đây?
- Là người nào có thể giết chết được Hắc Hùng?
Cô gái cũng tràn đầy khiếp sợ.
- Lập tức báo lên trên. Người có thể giết chết Hắc Hùng không phải là người mà chúng ta có thể đối phó.
xi
xin
Gần 11h khuya.
Cuộc sống về đêm trong nội thành Minh Châu mới bắt đầu.
Người xe qua lại.
Một thân hình nhỏ bé đi trên lê đường. Hướng cô đi đến là quán cafe Túy Vũ.
Đã lâu rồi Lăng Ngư Nhạn không có được thảnh thơi như vậy. Quán cafe giảm bớt hai giờ làm việc cho cô, ban ngày cô có thể tranh thủ ngủ trưa một chút, buổi tối đi làm ở quán cafe một giờ, 12h có thể tan làm.
- Quán cafe Túy Vũ.
Nhìn tấm bảng có đèn neong nhấp nháy, trong lòng cô dấy lên sự nghi ngờ:
- Vì sao lại đổi tên quán thành Túy Vũ? Trong bữa tiệc đón người mới, dường như Quân Thiết Anh cũng có gảy một khúc nhạc có hai chữ Túy Vũ...
Một suy nghĩ thoáng qua trong đầu, Lăng Ngư Nhạn cất bước đi vào quán cafe.
- Lăng tiểu thư.
- Ngư Nhạn.
Chào hỏi với mấy người quen, một hình ảnh quen thuộc xuất hiện trước mặt Lăng Ngư Nhạn.
- Chị Hồng. Lăng Ngư Nhạn lên tiếng, giọng nói mang theo chút sợ hãi.
Trương Hồng là quản sự của quán. Chỉ cần một câu của cô, tùy thời có thể khiến cho một công nhân rời đi.
- Ngư Nhạn, em đến rồi à?
Trương Hồng mỉm cười tiến lên.
- Chị Hồng, chị tìm em có việc?
Lăng Ngư Nhạn có chút khó hiểu, hỏi.
- Không phải chị tìm em, mà là quản lý tìm em.
Trương Hồng mỉm cười nói:
- Cậu ấy đang ở văn phòng, chỉ đích danh muốn gặp em, em mau qua đó đi.
- Cái gì?
Lăng Ngư Nhạn giật mình:
- Quản lý... tìm em?
Lăng Ngư Nhạn có chút không được tự nhiên, trên trán bắt đầu xuất hiện mồ hôi.
- Ngư Nhạn, quản lý rất coi trọng em đấy.
Nụ cười của Trương Hồng mang theo ý tứ hàm xúc, nhìn Lăng Ngư Nhạn:
- Công việc của em là do một tay cậu ấy an bài. Toàn bộ Túy Vũ này chỉ sợ có một mình em có được đãi ngộ này thôi. Đợi lát nữa gặp quản lý, có lẽ còn có chuyện rất tốt đang chờ em.
Càng là như thế, thần sắc của Lăng Ngư Nhạn càng trắng bệch.