Hộ Hoa Trạng Nguyên Tại Hiện Đại (Dịch Full)

Chương 142 - Chương 142: Con Người Của Tôi Từ Trước Đến Nay Rất Khiêm Tốn

Chương 142: Con người của tôi từ trước đến nay rất khiêm tốn Chương 142: Con người của tôi từ trước đến nay rất khiêm tốnChương 142: Con người của tôi từ trước đến nay rất khiêm tốn

Quy tắc ngầm.

Khi Trương Hồng nói với Lăng Ngư Nhạn quản lý muốn gặp cô, trong đầu Lăng Ngư Nhạn không tự chủ nhảy ra ba chữ kia.

Cô chưa từng gặp quản lý mới. Nhưng cho cô đãi ngộ tốt như vậy, điều này bắt buộc cô phải suy nghĩ sâu sa hơn.

- Chị Hồng...

Lăng Ngư Nhạn chần chừ nhìn Trương Hồng:

- Không đi có được không chị?

Nói xong, nụ cười của Trương Hồng nhất thời cứng lại:

- Ngư Nhạn, chuyện này không thể được. Quản lý Tiêu muốn gặp em, nếu em cự tuyệt, chỉ sợ...

Lăng Ngư Nhạn mím chặt môi, thân sắc do dự, thở sâu một hơi:

- Vậy em đến nhà vệ sinh trước rồi sẽ qua đó.

- Vậy thì được.

Trương Hồng mỉm cười, nhìn thấy ảnh Lăng Ngư Nhạn vội vàng biến mất trong tâm mắt, nụ cười liền trở nên âm trầm:

- Hừ, đúng thật là vận cứt chó mà. Tuy quản lý này chẳng có năng lực gì cả, nhưng nhìn trúng cô, cũng có thể cho cô những ngày tốt lành.

Cạch.

Lăng Ngư Nhạn đẩy cửa phòng vệ sinh, khuôn mặt hiện lên sự do dự.

- Có thể là do mình suy nghĩ nhiều quá. Quản lý mới chắc cũng không phải có ý này.

- Nhưng, nếu không có lý do, tại sao mình lại được đãi ngộ tốt như thế?

- Làm sao bây giờ?

Lăng Ngư Nhạn mở xắc tay, cầm lấy một cái kéo xinh xắn, rồi nhìn mình trong gương, trịnh trọng thở sâu:

- Nếu như hắn dám làm bậy, cũng chẳng cần công việc này nữa, mình sẽ liều mạng với hắn.

Trong đầu Lăng Ngư Nhạn tưởng tượng ra hình ảnh của vị quản lý mới.

Bụng phệ, gương mặt bỉ ổi, hành vi dơ bẩn.

Cô bước đến gần cửa văn phòng, âm thầm cất cái kéo trong lòng bàn tay, một lần nữa thở ra, cố gắng bình ổn tâm trạng, rôi đưa tay gõ cửa.

Cốc.

Vừa mới gõ một cái liền dừng lại.

Cánh cửa đã được mở sẵn.

Khi Lăng Ngư Nhạn gõ cửa, cánh cửa đã được đẩy ra một chút.

- Quản lý... Lăng Ngư Nhạn nhẹ giọng nói.

Một lát sau vẫn không có ai trả lời.

Lăng Ngư Nhạn cau mày, sau đó nhẹ nhàng đẩy cửa ra, nhìn vê phía bàn làm việc. Chiếc ghế giám đốc xoay vào bức tường bằng kính, mơ hồ có thể nhìn thấy một thân ảnh ngồi bên trên.

- Quản lý.

Lăng Ngư Nhạn cao giọng, nhưng bước chân vẫn mọc rễ ngoài cửa, không chịu bước vào.

- Vào đi.

Một giọng nói khàn khàn vang lên.

Nghe xong, Lăng Ngư Nhạn giống như phản xạ có điều kiện, sờ cái kéo trong tay, sau đó bước lên vài bước, miễn cưỡng cười:

- Quản lý, tôi là Lăng Ngư Nhạn, không biết quản lý tìm tôi có việc gì?

- Tôi tìm cô có việc gì, chẳng lẽ cô vẫn chưa rõ sao?

Thanh âm trầm thấp vang lên.

Lăng Ngư Nhạn biến sắc, bước lui về sau một bước, giọng nói có chút hoảng hốt:

- Quản lý, tôi vẫn không rõ anh đang nói điều gì.

- Cô hiểu mà.

Lăng Ngư Nhạn lắc đầu, ánh mắt đột nhiên trở nên kiên định. Cô tuyệt đối sẽ không khuất phục.

- Không...

- Đừng vội, cô hãy nghe tôi nói.

Người kia lên tiếng:

- Tôi muốn cô...

-A.

Lăng Ngư Nhạn lại lui tiếp về phía sau, thân sắc có chút kinh hoảng.

- Tôi muốn cô... đấm bóp cho tôi.

Tiếng nói vừa dứt, chiếc ghế cũng đồng thời xoay lại. Một gương mặt quen thuộc xuất hiện trước mặt Lăng Ngư Nhạn, khóe miệng cong lên:

- Lăng cô nương, bổn quản lý có chút mệt mỏi, đấm bóp cho tôi được không?

Trong tích tắc, ánh mắt Lăng Ngư Nhạn giống như bị định dạng.

Ngơ ngác nhìn gương mặt trước mắt.

Khi Tiêu Dương gặp chuyện không may, Lăng Ngư Nhạn có cảm giác như muốn suy sụp, trước mắt là một mảnh hắc ám. Nhìn bữa sáng lạnh băng đặt trên bàn trong phòng bảo vệ, Lăng Ngư Nhạn cảm thấy trong lòng rất đau. Cô không cách nào khẳng định được tại sao cô lại đau như vậy. Nhưng cô có thể khẳng định, không có Tiêu Dương, cô sẽ không quen.

Khi biết được Tiêu Dương đã được rửa sạch nỗi oan, Lăng Ngư Nhạn một lần nữa nở nụ cười vốn có của mình.

Khi gặp mặt ở Đồ Thư Quán vào ban ngày, Lăng Ngư Nhạn có nằm mơ cũng không nghĩ sẽ gặp Tiêu Dương ở đây. Nơi này là quán café Túy Vũ, tại sao Tiêu Dương lại ở đây?

- Là kinh ngạc hay là kinh hỉ?

Tiêu Dương mỉm cười hỏi.

Đứng như pho tượng một hồi, Lăng Ngư Nhạn giật mình tỉnh lại, cũng không kinh ngạc hay kinh hỉ như Tiêu Dương đã nghĩ, lập tức nhìn vào tất cả những nơi hẻo lánh trong phòng.

- Lăng cô nương, cô tìm gì vậy?

Tiêu Dương nghi ngờ hỏi.

- Tiêu Dương, anh giấu quản lý của quán café đi đâu rồi?

Giọng nói của Lăng Ngư Nhạn mang theo vài phần lo lắng:

- Anh vừa mới yên ổn, không thể gây thêm chuyện được nữa. ...

Tiêu Dương im lặng nhìn Lăng Ngư Nhạn, một lát sau mới nghiêm mặt nói:

- Lăng cô nương, cô nhìn xem, chẳng lẽ tôi không giống quản lý sao?

Lăng Ngư Nhạn lo lắng tìm xung quanh:

- Không phải là không giống mà căn bản là không thể nào. Tiêu Dương, đừng làm rộn nữa, chúng ta tranh thủ thời gian rời khỏi đây.

Lăng Ngư Nhạn đã quyết định, nơi này không phải là nơi cô có thể ở lại.

Quản lý Tiêu cảm thấy giống như có búa đánh vào đầu.

Quá đả kích rồi.

- Lăng cô nương, tôi...

Tiêu Dương muốn giải thích, vốn định cho Lăng Ngư Nhạn một sự kinh ngạc, không nghĩ đến lại khiến cô cho rằng hắn đã giải quyết vị quản lý mới của quán café

Tôi là người bạo lực như vậy sao?

Văn phòng không lớn, Lăng Ngư Nhạn nhìn một lượt, sau khi không phát hiện được điều gì, vội quay sang nhìn Tiêu Dương:

- Tiêu Dương, đừng gây chuyện nữa.

Cốc, cốc.

Ngoài cửa phòng vang lên tiếng gõ.

Lăng Ngư Nhạn giật mình, vội vàng nhìn Tiêu Dương. Khi nhìn thấy Tiêu Dương vẫn ngồi im trên ghế, hơn nữa còn rất lịch sự nói ra hai chữ "mời vào", miệng của cô đã há to có thể nhét đủ một quả trứng, ánh mắt khó tin nhìn phía trước.

- Quản lý Tiêu.

Người bước vào là Trương Hồng. Lúc này trong tay cô có ôm theo một phần tài liệu, bước đến trước bàn làm việc, mỉm cười nói:

- Đây là kế hoạch kinh doanh tiếp theo của Túy Vũ.

- Ừm.

Tiêu Dương nhẹ gật đầu:

- Để ở đây đi, sau đó cô ra ngoài được rồi. - Vâng, quản lý Tiêu.

Nhìn Trương Hồng khéo léo đóng cửa lại, Tiêu Dương một lần nữa nhìn sang Lăng Ngư Nhạn.

Không thể tưởng tượng nổi.

Lăng Ngư Nhạn ngây ngốc nhìn người trước mặt.

Bốp.

Sau khi Tiêu Dương vỗ mạnh xuống bàn, Lăng Ngư Nhạn mới giật mình tỉnh lại, vẻ mặt khiếp sợ:

- Tiêu Dương, anh... tại sao anh lại là quản lý của Túy Vũ?

- Một lời khó nói hết được.

Tiêu Dương mỉm cười nói:

- Lăng cô nương, nói tóm lại, vê sau cô cứ yên tâm làm việc tại Túy Vũ. Có tôi đây, không ai dám làm gì cô đâu.

- Ai nói không có?

Lăng Ngư Nhạn nhìn Tiêu Dương, thần sắc dần dần bình tĩnh lại. Mặc dù sự việc còn có chút nằm ngoài dự liệu của cô, nhưng kết quả so với cô nghĩ thì tốt hơn nhiều.

- Còn có ai?

Tiêu Dương đằng đằng sát khí hỏi:

- Tôi lập tức đuổi việc ngay.

Lăng Ngư Nhạn không khỏi hé miệng cười:

- Xa cuối chân trời, gân ngay trước mắt.

Đồng tử Tiêu Dương mở to vài phần, nhìn khắp văn phòng, xác định ngoại trừ Lăng Ngư Nhạn thì chỉ có mình.

- Tôi?

- Đương nhiên rồi.

Lăng Ngư Nhạn hừ một tiếng:

- Nào có quản lý nào dọa người như vậy. Bây giờ còn bắt người ta đấm lưng.

Tiêu Dương nháy mắt cười:

- Lăng cô nương, cô có nguyện ý đấm bóp cho quản lý mới tới này hay không?

- Hừ.

Tuy Lăng Ngư Nhạn không nói gì, nhưng bước chân đã tiến lên, trực tiếp đi tới sau lưng Tiêu Dương, nhẹ nhàng xoa bóp bả vai cho hắn.

- Tiêu Dương, anh đã là quản lý của Túy Vũ, tại sao vẫn còn làm bảo vệ cổng cho Phục Đại vậy?

- Cô cũng biết, con người của tôi từ trước đến nay vẫn khiêm tốn mà.

- Nghe nói Đạm Thai Diệc Dao đích thân mời anh gia nhập Thanh Phong Hội, vì sao anh lại từ chối?

- Cô cũng biết, con người của tôi từ trước đến nay vẫn khiêm tốn mà. ....

Lăng Ngư Nhạn chỉ hận mình khí lực không lớn, không có cách nào bóp chết người trước mặt.

12h đêm. Có quản lý Tiêu hậu thuẫn, công việc của Lăng Ngư Nhạn xác thực cũng dễ dàng hơn rất nhiều. Ngoại trừ đấm bóp cho quản lý Tiêu, một giờ kế tiếp chỉ là ngồi trong phòng quản lý Tiêu uống trà tâm sự.

Cho đến khi tan việc, khi hai người sóng vai nhau bước ra khỏi Túy Vũ, rất nhiều nhân viên nhìn theo bằng ánh mắt kỳ lạ, khiến cho Lăng Ngư Nhạn có chút không được tự nhiên.

Cả hai cùng đi bộ vê phía trường học.

Dòng xe vẫn như nước chảy, cho đến khi hai người đến chỗ rẽ gân Phục Đại nhất, dòng xe mới dần dần giảm bớt.

- Tiêu Dương.

Sau khi im lặng, Lăng Ngư Nhạn lên tiếng hỏi:

- Anh, Quốc Khánh anh định làm gì?

- Quốc Khánh?

Tiêu Dương giật mình:

- Tôi chuẩn bị đi chơi. Có chuyện gì sao?

Dựa theo kế hoạch của Tiêu Dương, trong khoảng thời gian này sẽ tìm thuốc dẫn cho Quân Thiết Anh.

- Đi chơi khắp nơi?

Lăng Ngư Nhạn chần chừ một chút rồi nói:

- Tôi có thể mượn anh một buổi không?

Tiêu Dương ngây người, sau đó mỉm cười gật đầu:

- Không thành vấn đề.

Nói xong, đèn xe đằng trước đột nhiên sáng lên, chạy lướt đến chỗ hai người Tiêu Dương.

- Tiêu Dương, làm sao vậy?

Thần sắc Lăng Ngư Nhạn khẽ biến, dường như có một dự cảm bất thường.

- Không sao đâu.

Tiêu Dương đẩy Lăng Ngư Nhạn về phía sau. Hai người vừa mới xoay người lại, mấy chiếc xe rất nhanh lướt lên, ngăn cản đường lui của hai người.

- Xem ra, có người đặc biệt chờ chúng ta trở lại.

Ánh mắt Tiêu Dương rất nhanh hiện lên một tia lãnh ý.

Sau khi được Tiêu Dương đẩy ra đằng sau, Lăng Ngư Nhạn đã triệt để trấn định. Cánh tay này mang theo sức mạnh vô tận, khiến cho cô cảm thấy rất yên tâm.

Bịch bịch bịch...

Cửa xe mở ra, từng đạo thân ảnh từ bên trong nhảy ra.

Trang phục thống nhất, trên cánh tay có thêu hình vẩy cá.

- Bích Lân Đường?

Tiêu Dương lạnh lùng nói.

- Bọn họ là ai?

- Cô cũng biết, tôi là người từ trước đến nay rất khiêm tốn. Lăng Ngư Nhạn im lặng nhìn Tiêu Dương. Đến lúc nào rồi còn nói mình khiêm tốn? - Nhưng, lúc này, tôi thấy tôi không khiêm tốn được nữa rồi.

Tiêu Dương lắc đầu thở dài, nói.

Bịch.

Bước về phía trước một bước.

- Lăng cô nương, cô nhắm mắt lại đi.

Tiêu Dương nói, ánh mắt mang theo hàn ý nhìn lướt qua những người trước mắt. Ánh đao chớp động.

Đối phương hiển nhiên là có chuẩn bị.

Chỉ có điều, bọn họ chỉ bao vây hai người Tiêu Dương chứ không tấn công.

Ước chừng nửa phút sau.

Từ xa, thêm mấy ngọn đèn nữa lóe lên.
Bình Luận (0)
Comment