Hộ Hoa Trạng Nguyên Tại Hiện Đại (Dịch Full)

Chương 1375 - Chương 1382: Tóc Bạc.

Chương 1382: Tóc bạc. Chương 1382: Tóc bạc.Chương 1382: Tóc bạc.

Kết cục không thể tránh khỏi!

Tiếng nói như sấm điếc tai, giống như tuyên án vậy. Trong phút chốc, trên người Gia Cát Bân bùng ra năng lượng mạnh mẽ, chỉ chớp mắt đã vượt qua Kỷ Ly tiên nhân. Tất cả mọi người ở đây đều có thể cảm nhận được rõ ràng kiếm ý không gì cản nổi đó, bên trong còn ẩn chứa ma khí mãnh liệt. Tại vị trí trái tim y, ma quang Thất Tinh bùng lên ánh sáng chói mắt.

Vù vù vùi

Kiếm chiêu huyền bí vung lên. Kỷ Ly tiên nhân vừa đụng vào, bóng người liên bị đánh bay ra một khoảng.

Mọi người đều kinh hãi hoảng sợ.

Hầu như không chút do dự, bóng dáng Hoa Mãn Lâu vọt tới!

Trong mọi người của Kiếm Tông ở đây, chỉ có Hoa Mãn Lâu là thực lực gần với Kim Tiên nhất. Cũng chỉ có y mới hỗ trợ được cho Kỷ Ly tiên nhân.

- Ha ha, tiếp tục giấy giụa đi!

Bỗng nhiên rùa thần Ma Huyền đột ngột mở miệng, có vẻ cực kỳ bất ngờ.

Vẻ mặt Tiêu Dương cực kỳ phức tạp đứng dậy, vừa vui mừng, vừa lo lắng sợ hãi. Vui mừng là bởi vu thuật bị cắt đứt, Đại tiểu thư vẫn còn giữ lại một tia hy vọng sống cuối cùng. Nhưng lo lắng là bởi thực lực của Giát Giát đi trêu chọc Hàn Tiên Tiên Nhân, vậy thì không phải là lấy trứng chọi đá sao?

Trên khuôn mặt Quân Thiết Anh, giọt lệ trong suốt kia dừng lại, đụng vào tận linh hôn Tiêu Dương. Thân thể cô truyền tới hơi thở chí âm chí hàn, đóng băng thấu xương.

- Cái gì? Cắt đứt rồi? Chẳng lẽ là Giát Giát?

Mặc dù nội tâm Quân Thiết Anh kiên cường nhưng cũng không nén nổi nỗi đau đớn kịch liệt như vạn kiến cắn tim kia. Căn bản cô không thể chống cự nổi, khuôn mặt càng co quắp, vặn vẹo không ngừng. Tiêu Dương liều mạng vận khí đưa vào thân thể Quân Thiết Anh, cho dù có chút hiệu quả thì cũng chỉ một chút ít. Nhưng ngay lúc này, Tiêu Dương vẫn hy vọng có thể cố hết sức giảm bớt đau đớn cho Quân Thiết Anh.

- Ma Huyền, có biện pháp nào có thể kéo dài sức sống của cô ấy không?

Gia Cát Bân cũng không nóng lòng hạ lệnh cho đám người áo bạc phát động tấn công. Dù sao có Cửu Ma Tỏa Thiên, không ai có thể chạy thoát được. Khóe mắt Gia Cát Bân nhìn về hướng Tiêu Dương, khóe miệng hơi nhếch lên. Hàn Tiên Tiên Nhân là thuộc về mạch Minh Đồng. Đương nhiên Gia Cát Bân cũng đã hiểu rõ bên Tiêu Dương xảy ra chuyện gì rồi.

Nhưng hôm nay mọi người bị nhốt trong Cửu Ma Tỏa Thiên, cho dù Tiêu Dương có lo lắng cũng không làm nên chuyện gì.

Nội tâm hắn đã chất chứ hận thù vô hạn nhưng hôm nay thổ lộ ra chỉ là đau đớn vô tận.

Đau đớn không muốn sống!

Nghe vậy, Tiêu Dương mở bừng đôi mắt:

Rùa thần Ma Huyền trầm giọng nói:

- Ö? Vu thuật bị cắt đứt rồi?

- Nhưng thế cũng không có nghĩa là cô ấy đã được cứu! Vu thật hẳn đã bị chấm dứt vào một phút trước! Đại bộ phận hàn độc đã tàn phá cơ thể cô ấy, sợ rằng sẽ ăn mòn trái tim cô ấy trong mười phút. Nếu như không có biện pháp khác. .

Hắn cố gắng khiến bản thân tỉnh táo lại:

- Nếu như vu thuật chưa bị cắt đứt thì sợ là hiện giờ cô ấy đã bị hàn độc ăn mòn hoàn toàn mà chết rồi!

Tiêu Dương cảm thấy giống như bị một chiếc búa tạ đập lên người mình.

Tiêu Dương thì thào nói, đôi mắt từ từ đỏ lên, không nén nổi rít gào:

Khóe mắt hắn ươn ướt, hai tay run rẩy ôm lấy Quân Thiết Anh.

Cho dù sớm chặt đứt vu thuật nhưng cũng chỉ có thể giúp Quân Thiết Anh kéo dài tính mạng thêm mười phút đồng hồ.

- Một Kiếm tiên vừa đột phá Kim Tiên, một tiên nhân cấp năm đỉnh cao.

Sắc mặt Tiêu Dương lại tái nhợt đi.

Âm ầm ầmI

- Kỷ Ly, thiên phú của ngươi cũng thật kinh người. Nếu cho ngươi đột phá sớm một chút, nói không chừng thật sự ta không phải là đối thủ của ngươi. Chẳng qua ngươi đột phá quá muộn rồi!

Gia Cát Bân cười tùy ý:

- Tại sao lại có thể như vậy?

Hắn có thể cảm nhận được hàn độc sắp đánh sâu, phá hủy thân thể Quân Thiết Anh thành từng mảnh.

Bốn phía, vẻ mặt mọi người Kiếm Tông thay đổi hẳn, hơi thở thê lương lan tràn ra.

Ở xa xa, Hoa Mãn Lâu và Kỷ Ly tiên nhân hợp lực, chống đỡ công kích của Gia Cát Bân.

- Tại sao lại như vậy! Tại sao! Tại sao ông trời lại đối xử với cô ấy như vậy! Lão trời già! Lão dám nói không!

Môi Tiêu Dương càng run rẩy hơn. Hắn hận không thể khiến thời gian dừng lại, không tiếp tục trôi qua nữal

Thời gian biến mất từng giây một. Sức sống của Quân Thiết Anh cũng trôi qua từng giây một.

Hắn điên cuồng vận khí, cố gắng bù lại sức sống cho Quân Thiết Anh.

Công kích mãnh liệt, từng chiêu từng thức dường như có thể dời núi lấp biển, khiến trời đất tan vỡ, càng ẩn chứa xu thế không gì cản nổi.

Bảy phút, năm phút, ba phút.

Yên tĩnh không tiếng động.

Tính mạng Quân Thiết Anh đã tới thời khắc cuối cùng.

Tiêu Dương ôm thân hình đang run rẩy của cô, nội tâm run sợ mãnh liệt, trong lòng như có sóng to gió lớn, trời đất sụp đổ.

Độc khí chí âm chí hàn tùy ý phá hoại. Ngay lúc này trên người Quân Thiết Anh bỗng bộc phát ra một luồng ý chí vô cùng kiên cường, dùng hết sức từ từ mở to con mắt, con ngươi bao phủ sương tuyết, không nhìn rõ đôi mắt Tiêu Dương:

- Đừng khóc.

Giọng nói vô cùng suy yếu, giống như một ngọn đèn nhỏ chập chờn trong đêm tối cuồng phong, lúc nào cũng có thể bị dập tắt. Hai từ này vừa dứt, đôi mắt Tiêu Dương càng dàn dụa nước mắt, không kìm nổi rơi xuống:

- Ba baIl Ba xem chị xinh đẹp đi!

Tất cả mọi người đều yên lặng.

Ai có có sức xoay chuyển đất trời?

Mười phút vừa rồi rùa thần Ma Huyền nói, sợ rằng chỉ còn lại mấy chục giây.

Bốn phía tĩnh mịch vô cùng.

Tiêu Dương gào lên như điên cuồng.

Trong tích tắc này, nội tâm Tiêu Dương như sụp đổ hoàn toàn!

- ÁII

Một tiếng gào thét như từ tận linh hồn vang lên. Hắn ôm Quân Thiết Anh, ngửa mặt lên trời gâm rút!

Trái tim quặn đau như dao cắt, giống như bị vạn tên xuyên tim!

Vẻ mặt Tiêu Dương dữ tợn, khuôn mặt đẫm nước mắt, rống to ai oán!

Hai tay hắn ôm chặt Quân Thiết Anh!

- Em không sao đâu. Em sẽ không sao đâu!

Tiêu Dương gầm lớn, lắc lắc thân thể Quân Thiết Anh, đồng thời giương mắt gào thét đau đớn với rùa thân Ma Huyền:

- Nghĩ cách đi, mau nghĩ cách đi chứt!

ÂmII

- Anh ơi, xin lỗi, em đã hại con rồi.

Giọng Quân Thiết Anh vô cùng nhỏ:

- Em... Em sợ nếu không nói thì sẽ không còn cơ hội nữa.

Tiêu Dương điên cuồng vận khí, không khắc nào dừng lại nhưng vẫn không làm nên chuyện gì.

- Đại tiểu thư, không phải em nói anh nhất định sẽ bảo vệ tốt em sao! Nhất định anh sẽ làm được!

Bỗng nhiên, Tiểu Thần Long đột nhiên mở miệng, vẻ mặt kinh ngạc, hô lên một tiếng, dường như nghĩ ra điều gì.

Tiêu Dương cúi đầu nhìn vị trí trái tim Quân Thiết Anh. Quần áo bên ngoài đã bị hàn băng bao phủ một tầng sương tuyết. Nhưng giờ khắc này, xuyên qua tâng sương tuyết lại mơ hồ có một tia sáng cực kỳ yếu ớt đang xoay quanh nửa trái tim.

- Nửa trái tim?

Giờ phút này rùa thân Ma Huyền cũng chú ý tới, đồng tử đột nhiên mở lớn, liếc nhìn Tiểu Thần Long, hầu như đồng thời thốt lên:

- Thần Thánh Chi Tâm!

Bóng dáng Tiểu Thần Long nhoáng lên, cầm lấy tay kia của Quân Thiết Anh, vận khí dò xét. Chỉ chốc lát sau, đột nhiên cậu ta đứng phắt dậy, cảm thấy bản thân cũng khó mà tin nổi:

- Ba ba, một nửa kia của Thân Thánh Chi Tâm do Long Thần đại nhân lưu lại không ngờ ở trên người chị xinh đẹp!

Trong tích tắc này, đầu Tiêu Dương cũng trống rỗng! Trong đầu hắn không tự chủ được hiện ra một câu thành ngữ, đạp mòn giầy sắt không tìm thấy, bỗng nhiên có được chẳng tốn công.

Nửa viên Thần Thánh Chi Tâm kia không ngờ lại ở trên người Quân Thiết Anh!

Tiêu Dương cũng cảm thấy khó tin, lắc đầu theo tiềm thức:

- Không có khả năng! Nếu thật sự ở trên người cô ấy thì sau khi tôi trở vê từ Thần Linh Địa, tại sao vẫn không phát hiện ra?

Tiêu Dương kiên trì tin tưởng, hai nửa Thần Thánh Chi Tâm hẳn phải có một sự liên lạc gì đó.

- Đây cũng là chỗ tôi cảm thấy kỳ lạ.

Rùa thần Ma Huyền cau mày:

- Nếu như nửa viên Thần Thánh Chi Tâm khác của Long Thần đại nhân ở trên người cô ấy, sao hàn độc có thể xâm lấn được?

- Con biết nguyên nhân rồi.

Sắc mặt Tiểu Thần Long hơi phức tạp nhìn Tiêu Dương:

- Ba ba, tại Tuyết Thân Cung trong Thần Linh Cảnh Địa, người độ kiếp suýt bỏ mình. Lúc đó có một luồng thân quang từ ngoài bầu trời tới cứu người. Đó chính là nửa viên Thần Thánh Chi Tâm còn lại, ở trên người chị xinh đẹp đấy! Nửa viên Thần Thánh Chi Tâm này khi ba ba lấy được nửa viên Thần Thánh Chi Tâm còn lại đã tự động kích hoạt rồi. Nhưng ba ba còn chưa trở về, nó cũng bị rơi vào trạng thái khô kiệt, hiển nhiên không thể bảo vệ cho chị ấy.

Đầu Tiêu Dương chấn động ầm một tiếng!

Nội tâm hắn càng thấy có trách nhiệm, càng đau đớn!

Vì mình nên Quân Thiết Anh mới gặp phải tình trạng ngày hôm nay.

- Nếu ngày đó không phải Diệp Tang thu được Thần Thánh Chi Tâm.

Tiêu Dương thì thào nói:

- Nếu như vậy thì anh cũng như em, có thể vì em mà vứt bỏ tính mạng!

Trong tích tắc này, Tiêu Dương ngồi thẳng, đối diện với Quân Thiết Anh, hai tay đặt lên hai huyệt vị trên hai Quân Thiết Anh. Trong phút chốc, Tiêu Dương thúc dục Thần Thánh Chi Tâm!

Ánh sáng chói mắt bao phủ cả ngọn núi vô danhl

Trong khoảnh khắc này, mấy người ở gần Tiêu Dương như Tiểu Thần Long bị đẩy lùi vài mét.

Giữa Tiêu Dương và Quân Thiết Anh đều có nửa viên Thần Thánh Chi Tâm, lúc này tỏa ra ánh sáng chói lòa, chiếu rọi lẫn nhaul

- Ba bat Không được đâu!

Trong nháy mắt Tiểu Thần Long đã nhận ra ý đồ của Tiêu Dương, sắc mặt tái mét, cất tiếng hô lớn:

- Hiện tại chị xinh đẹp sắp không ổn rồi. Thần Thánh Chi Tâm của chị ấy mới có thể phát ra tia sáng yếu ớt cuối cùng, tìm kiếm chủ nhân tiếp theo của nó! Người truyền sức sống mạnh mẽ tới, tỷ lệ có thể cứu được chị xinh đẹp không tới một phần trăm, ngược lại có khiến sức sống của người hao hết! Ba ba! Mau dừng lại đi! Mau đi!

Tiểu Thần Long gầm to.

Nhưng mặc cho cậu ta kêu gọi thế nào, Tiêu Dương cũng không dừng lại. Đối với Tiêu Dương mà nói, đừng nói là chỉ một phần trăm, cho dù chỉ một tia cơ hội, hắn cũng sẽ thử.

- Anh đã hứa với Đại tiểu thư, nhất định anh sẽ bảo vệ em rồi. Không thể không hoàn thành.

Tiêu Dương cắn chặt răng, truyền sức sống từ khối Thần Thánh Chi Tâm của mình ra không chút keo kiệt. Sức sống đó như thủy triều tràn vê hướng Quân Thiết Anh.

Vốn Quân Thiết Anh đã cận kề cái chết, đúng như lời Tiểu Thần Long nói, Thần Thánh Chi Tâm muốn tìm kiếm chủ nhân mới. Khi Tiêu Dương truyên sức sống vào thân thể cô, Thần Thánh Chi Tâm trong cơ thể Quân Thiết Anh cũng tỏa ra từng luồng sáng.
Bình Luận (0)
Comment