Chương 1390: Băng tỉnh ngọc quan
Chương 1390: Băng tỉnh ngọc quanChương 1390: Băng tỉnh ngọc quan
Gió đêm hiu quạnh, giới tu hành chấn động, đêm trên dãy núi Thiên Sơn lại bình tĩnh hiếm thấy.
Bông tuyết đã ngừng rơi, lẳng lặng chìm đắm trong băng sương, ngưng tụ thành thủy tỉnh trong suốt, giống như giọt lệ. Trong thế giới tuyết trắng vô tận, cực kỳ ít có âm thanh hay hình ảnh xuất hiện. Chỉ cần có một tia sinh cơ hiện lên, lập tức sẽ bị bông tuyết ập tới bao phủ.
Bên cạnh Thiên Trì phẳng lặng, có vài con cá Oa Oa hiếm thấy đột nhiên phát ra tiếng kêu chói tai, giống như tiếng khóc của trẻ con trong đêm, khiến kẻ khác rợn người.
Một cục đá rơi xuống cắt đứt sự yên bình của Thiên Trì, tạo thanh từng đợt sóng gợn.
Một bên, một thân hình tóc bạc ôm chặt một người con gái, đôi mắt lộ vẻ yêu thương. Cả vạn sợi tóc đen tung bay trong vùng trời đất băng tuyết này, hận không thể khiến thế gian dừng lại ở thời khắc này. Bởi vì thời gian trôi qua, cô sẽ đi xa dần.
Vẫn không có tin tức gì của Ẩn Vụ Tiên Hoa.
Trời sắp sáng rồi.
Tiêu Dương thả toàn bộ đại quân mãnh thú ra ngoài nhưng núi Thiên Sơn tương đối mênh mông, căn bản không có tác dụng quá lớn.
Tiêu Dương áp chặt má mình lên khuôn mặt Đại tiểu thư. Nhất định cô đang rất lạnh, nhưng mình không thể khiến cô ấm áp hơn.
Cho dù ngàn vạn lần không nỡ, ánh mặt trời ở phương Đông vẫn tới.
Thì thào.
Bông tuyết rơi vào Thiên Trì, không thể ngưng tụ thành băng, hóa thành nước, tan biến mất.
Bàn tay Tiêu Dương vuốt ve khuôn mặt phủ băng sương của Quân Thiết Anh, giọng nói nhẹ nhàng:
Không phát hiện raI
Hắn không từ bỏ.
Ánh sáng vàng rực rỡ trải xuống, phản chiếu ở Thiên Trì, tạo thành một bức tranh tuyết cảnh thánh khiết xinh đẹp.
- Đại tiểu thư, em nhất định không thể rời đi. Em đã nói, em sẽ múa một khúc cho anh trên sân khấu lớn nhất thế giới này. Em không thể nuốt lời.
- Em chờ một chút, chờ anh một chút.
Trên bầu trời lại có tuyết trắng rơi xuống một lần nữa từ bao giờ. Một vùng sông băng này, dường như đã trở thành một thế giới bi thương.
Tin tức của hung thú Ly Lực ở khắp nơi, thậm chí là chim Cù Như và Thỏ tỉnh cũng dẫn đội ra ngoài. Chẳng qua bốn phương tám hướng đều truyền lại tin tức khiến trái tim Tiêu Dương càng lạnh như băng.
Nam nhi không dễ dàng rơi lệ, chỉ là bởi chưa đủ thương tâm.
Thời gian đã không còn nhiều lắm.
Không phát hiện ral
Không phát hiện ral
Thậm chí nếu không chú ý thật kỹ, căn bản không thể nhận thấy hơi thở của cô tồn tại. Từng giây một giống như tiếng chuông chấn động toàn bộ linh hồn Tiêu Dương.
Hai mắt Tiêu Dương đỏ bừng, hơi thở tràn ngập áp lực bộc phát ra. Ngọn núi này dường như sắp bị một quyền của Tiêu Dương biến thành đất bằng!
Tuyệt không thể từ bỏ!
Vẻ mặt Tiêu Dương dữ tợn, chỉ lên trời cao:
Tiêu Dương cắn chặt môi, không để tâm tình mình mất khống chế. Cánh tay hắn vung mạnh lên. Cả đội ngũ tìm kiếm lại xuất phát về nơi sâu trong dãy Thiên Sơn!
- Hàn Tiên lão tặc! Cho dù lão có trốn tới chân trời góc biển, không giết được lão, tôi thê không làm người!
Đôi mắt Tiêu Dương bùng lên sát khí ngập trời, gần từng chữ về hướng xa xôi, hận ý bùng lên:
- Lão giặc trời! Nếu ngươi có giỏi thì tìm tới Tiêu Dương ta đi! Tới đây! Tiêu Dương ta thề! Cho dù cuối cùng Đại tiểu thư ra sao, kẻ tổn thương tới một sợi tóc của cô ấy sẽ bị ta nghiền ra thành tro, bầm thây vạn đoạn!
Chẳng qua Tiêu Tiên Nhân tìm tòi nửa năm cũng không thấy tung tích Ẩn Vụ Tiên Hoa, sao trong vòng một ngày nó xuất hiện trước mặt mình đây? Mặc dù Tiêu Tiên Nhân nói mình là người có đại cơ duyên nhưng cơ duyên thật sự quá mơ hồ. Tiêu Dương chỉ biết là theo thời gian trôi qua, trái tim mình càng nặng nê hơn.
- Tại saol Tại sao! Tại saol
Hai mắt Tiêu Dương đỏ bừng, giương mắt nhìn chằm chằm bầu trời. Cả bầu trời cao ánh tuyết trắng vang vọng tiếng rít gào rống giận, trách hận ông trời của Tiêu Dương!
- Tại sao lại khiến cả đời cô đau khổi Cô ấy có làm gì sai?
Hơi thở tính mạng trên người Quân Thiết Anh đã cực kỳ yếu ớt rồi.
Tóc bay xõa tung trong cuồng phong, vô cùng chói mắt.
Rốt cục Tiêu Dương không thể khống chế được nữa, một quyền nện mạnh lên một ngọn núi. Trong khoảnh khắc đá núi vỡ tung, âm ầm bộc phát. Cả ngọn núi giống như sắp tan vỡ dưới một quyền của Tiêu Dương! Bông tuyết run rẩy rơi xuống, đất rung núi chuyển như có một Ma thần tay cầm búa lớn đang hung hăng đánh xuống!
ÂmII
Âm ầm ầm!
Từng quyền của Tiêu Dương nện lên ngọn núi. Từng cái hố lớn xuất hiện. Tảng đá xung quanh bay toán loạn, nện lên đỉnh núi bốn phía, tạo nên những tiếng ầm vang vọng không ngừng. Giống như có từng khối thuốc nổ chôn trong dãy núi Thiên Sơn đang bị dẫn nổ vậy.
Gió lớn thổi tới, tóc bạc chói mắt. Ánh sáng màu đỏ từ từ bình tĩnh lại. Trong lòng có muôn vàn hận ý, lửa giận thiêu đốt nhưng cũng chỉ có thể cố nén thu lại. Hắn muốn đi tìm kỳ tích trong thời gian còn lại. Bóng dáng Tiêu Dương vọt tới một đỉnh núi, ôm chặt Quân Thiết Anh, lại bay vút về phía trước.
Đại quân mãnh thú như muốn lật tung cả dãy Thiên Sơn. Nhưng Ẩn Vụ Tiên Hoa lại vẫn như đang đùa cợt Tiêu Dương, ẩn nấp thân hình, khiến hắn không thể tìm kiếm được.
Tin tức lần lượt đưa về khiến Tiêu Dương cảm thấy tuyệt vọng.
Ánh mặt trời rực rỡ giữa trưa đã chiếu thẳng xuống mặt đất. Sóng nước Thiên Trì lấp lánh, phản chiếu ánh mặt trời chói chang. Tuyết đọng ngàn năm không hề có dấu hiệu tan chảy.
Trên một ngọn núi tuyết, hai gối Tiêu Dương quỳ xuống đất. Trước mặt hắn là thân thể hình tựa như đã hóa thành tượng băng đang nằm yên tĩnh, hơi thở tính mạng yếu ớt tới cực độ.
Một tia hy vọng cuối cùng biến thành tuyệt vọng rồi.
Giống như có lực lượng vạn cân gõ chấn động đầu óc, rung động linh hồn, làm tan nát trái tim Tiêu Dương!
Giọng nói yếu ớt dần, hai mắt từ từ nhắm lại, môi cũng chỉ còn mấp máy, không nói lên lời nữa. Bàn tay đang nắm rơi bịch xuống đất.
- Em sẽ nhớ kỹ mùi vị này để tới kiếp sau...
Quân Thiết Anh gian nan giơ tay lên, lau nước mắt cho Tiêu Dương. Giọt lệ trong suốt rơi lên đầu ngón tay cô. Quân Thiết Anh miết nhẹ, đôi mắt nhìn Tiêu Dương si ngốc. Đôi mắt cô như mang theo ngàn vạn lần không ngỡ, nắm chặt nước mắt Tiêu Dương, muốn nói dung nhập vào sâu trong linh hồn mình.
- Đừng khóc.
Nhưng giờ khắc này nội tâm Tiêu Dương như bị dao cắt, nước mắt không ngừng chảy xuống. Bởi vì đây là hiện tượng hồi quang phản chiếu.
Gió lạnh hiu quạnh.
Trong đầu Tiêu Dương vẫn vang vọng hàng loạt tiếng nói.
- Không phát hiện ra. Không phát hiện ra. Không phát hiện ra.
Thời gian còn lại cho Quân Thiết Anh đã không còn nhiều lắm.
Tính mạng sắp tới thời khắc cuối cùng.
Nước mắt Tiêu Dương rơi xuống mặt tuyết, dung hợp với giọt nước mắt Quân Thiết Anh vừa rơi, tiến sâu vào bên trong tuyết địa.
- Không, không, không.
Tiêu Dương lắc đầu thì thào, mở miệng nói.
Trên người Quân Thiết Anh, một luồng sáng quỷ dị hiện lên, lông mi run lên, nhẹ nhàng mở mắt.
Không biết từ bao giờ, khóe mắt Quân Thiết Anh đang ngủ say cũng lặng yên rơi xuống một giọt nước mắt, nhỏ xuống mặt đất phủ tuyết phía dưới.
Tiêu Dương nhẹ nhàng nói từng chữ một, khuôn mặt đã hiện lên hai hàng nước mắt từ bao giờ, tí tách rơi xuống. Hai tay hắn chống lên mặt đất, hai bàn tay run rẩy.
- Lúc ấy anh còn đi tìm bồn cầu khắp nơi trong nhà vệ sinh.
Tiêu Dương thì thào lẩm bẩm:
- Đại tiểu thư, còn nhớ lần đầu chúng ta gặp mặt không?
Tại thời khắc cuối cùng, Tiêu Dương không muốn rời Quân Thiết Anh nửa bước, hắn quỳ gối bên cạnh cô, nhẹ nhàng nói chuyện. Tiếng gió núi ù ù mang đi vài phần hơi thở bi thương.
Trong chốc lát này, đồng tử của Tiêu Dương mở to.
- Đại tiểu thư, Đại tiểu thư!
Tiêu Dương lắc mạnh thân thể Quân Thiết Anh nhưng ngay lúc này, chút sinh cơ trên người Quân Thiết Anh cũng đã biến mất.
Mặc cho Tiêu Dương kêu la đến tan nát trái tim, cô cũng không còn bất cứ phản ứng gì nữa.
- AaaallIl
Hai tay Tiêu Dương ôm lấy Quân Thiết Anh, ngửa đầu gào thét, mái tóc bạc bay toán loạn, mở to hai mắt, chảy xuống hai dòng lệ máu.
Bốn phương tám hướng trong dãy núi tuyết phủ, giờ khắc này chấn động ầm âm! Trong khoảnh khắc, đất sụp núi đổ, thiên địa lay động, rung chuyển tận trời.
Tiếng gió ù ù bị đánh tan. Mãnh thú trong cả dãy núi Thiên Sơn lúc này cũng đều quỳ xuống hướng về phía này, phát ra tiếng kêu rên trâm thấp.
Hai gối Tiêu Dương quỳ xuống đất, ngửa đầu thét dài đau đớn, nội tâm giống như đang phải chịu chấn động như sóng to gió lớn!
Tiếng nổ vang lên điếc tai không ngừng.
Rất lâu sau đó.
Đợi tới khi trời đất lại yên tĩnh, bỗng nhiên một luông kiếm quang cắt lên tận trời cao, bay đi như tia chớp.
Vù vù vùi
Mũi thần kiếm giống như muốn hoàn toàn cắt bằng ngọn núi tuyết trước mắt!
Ánh kiếm sắc bén.
Ở sâu trong ngọn núi xuất hiện một khối Hàn Băng Ngọc Tủy thật lớn, màu xanh biếc thuần bí, không chứa một chút tạp chất nào.
Mặt Tiêu Dương không chút thay đổi, giơ kiếm, kiếm thế phủ xuống. Toàn bộ khối Hàn Băng Ngọc Tủy bị đẩy hẳn ra.
Ánh kiếm lóe lên liên tục, Hàn Băng Ngọc Tủy từ từ nhỏ đi, cuối cùng vào một khắc khi ầm ầm rơi xuống liền trở hành một khối quan tài ngọc từ băng tinh.
Tiêu Dương thu kiếm.
Tiếng bước chân nặng nề vang lên. Hắn đi tới phía trước ôm lấy thân thể lạnh như băng của Quân Thiết Anh. Trong tích tắc này, hai hàng lệ không kìm được rơi xuống trên mặt hắn. Động tác của hắn êm ái giống như sợ thương tổn tới thân thể Quân Thiết Anh, nhẹ nhàng đặt cô vào bên trong quan tài băng tỉnh kia. Tiêu Dương nhìn khuôn mặt còn mang theo vệt nước mắt kia, trái tim không ngừng đau thắt lại.
Tiêu Dương quỳ gối nặng nề bên cạnh quan tài băng tỉnh, tay phất lên. Mùi rượu bốc thẳng lên tận trời cao.
- Nhất túy giải thiên sâu?
Tiêu Dương nhìn vò rượu, đột nhiên vung tay, đồng thời phóng ra một luồng kiếm khí, đánh nát luôn vò rượu này. Rượu rơi trên mặt đất phủ tuyết, hơi men dày đặc hơn bốc lên.
- Trong lòng tôi trừ đau xót chỉ có hận thù vô tận!
Đôi mắt Tiêu Dương bùng lên màu đỏ bi thương!
Một chưởng vù vù đánh sang một bên, âm ầm nát bấy một ngọn núi. Trên ngọn núi hiện rõ một chữ to nhìn mà giật mình, Thùi Tuyết rơi.
Hắn quỳ gối trước quan tài ngọc, vẫn không nhúc nhích.
Tuyết lớn đổ xuống, bóng người trong quan tài ngọc cũng từ từ bị băng bao phủ. Mà thân hình Tiêu Dương cũng giống như trở thành một bức tượng băng.
Tiểu Thần Long quỳ gối yên lặng phía sau Tiêu Dương, cũng không di động chút nào, đôi mắt mang theo đau khổ, còn có sự kiên định chờ đợi Tiêu Dương gọi tới.
Lúc này cũng đang đợi lệnh!
Cả vùng trời đất này, ngoài bông tuyết đang tung bay ra thì chỉ có sự yên lặng như chết.
Thậm chí bản thân Tiêu Dương cũng đều quên đi tiếng trống ngực của mình.
Chẳng ai hay biết, khi Tiêu Dương gọt Hàn Băng Ngọc Tủy, điêu khắc thành một chiếc quan tài ngọc, ở sâu trong quan tài có một chiếc lá màu xanh biếc lặng lẽ nảy mầm.