Hộ Hoa Trạng Nguyên Tại Hiện Đại (Dịch Full)

Chương 1384 - Chương 1391: Buông Thả Một Hồi

Chương 1391: Buông thả một hồi Chương 1391: Buông thả một hồiChương 1391: Buông thả một hồi

Mầu nảy trong băng tủy tất nhiên là một hiện tượng thần kỳ vô cùng. Lá mầm xanh biếc như một sinh mệnh nhỏ từ từ thẩm thấu ra, cũng không gây nên bất cứ tiếng vang gì, không hề tỏa ra một chút hơi thở.

Tiêu Dương đang quỳ bên ngoài quan tài băng tinh hoàn toàn không phát hiện ra cảnh tượng thần kỳ vừa xảy ra này.

Nếu như Tiêu Dương chứng kiến mầm xanh này, tuyệt đối sẽ mừng như điên từ trong tuyệt vọng...

Ẩn Vụ Tiên Hoal

Đây chính là lá mầm của Ẩn Vụ Tiên Hoa mà Tiêu Dương đau khổ tìm kiếm hồi lâu.

Trong lúc Tiêu Dương đã hoàn toàn tuyệt vọng, thậm chí một khắc khi Quân Thiết Anh đã mất hết sinh cơ, không ngờ nó lại xuất hiện.

Trong băng tủy mà Tiêu Dương bị đau đớn vô tận, dùng kiếm gọt ra lại ẩn dấu Ẩn Vụ Tiên Hoa. Vị trí nó ẩn dấu thật sự quá bí ẩn, hơn nữa không có bất cứ hơi thở nào. Mặc cho Tiêu Dương đào ba thước đất cũng không cách nào bắt được nó. Mà hiện tại gốc Ẩn Vụ Tiên Hoa này sau khi mọc lá mầm, không ngờ chủ động quấn quanh Quân Thiết Anh...

Một chiếc lá xanh ẩn chứa sức sống khó có thể tưởng tượng nổi, chỉ là không tỏa ra ngoài. Trong tích tắc khi nó đi sát thân thể Quân Thiết Anh, nó tràn vào trong cơ thể cô.

Thời gian tựa như cũng đóng băng bất động rồi.

Âm!

Quá trình này thong thả cực độ, không chút tiếng động. Phía trên quan tài băng tinh đã bị băng tuyết bao phủ. Trái tim Tiêu Dương đang đắm chìm trong bi thương vô tận, căn bản không thể phát hiện linh hồn Quân Thiết Anh đã đi xa kia lại xuất hiện một tia cơ hội xoay chuyển. Hai mắt hắn nhắm chặt, mặc cho bông tuyết phủ kín thân hình. Toàn bộ trái tim hắn cũng như đóng băng theo.

Đột nhiên, trên pho tượng băng kia xuất hiện vết rách. Vết rách từ từ lớn dần, lộ ra một đầu tóc bạc...

Ẩn Vụ Tiên Hoa trong truyền thuyết có khả năng khởi tử hồi sinh, giờ khắc này không ngờ chủ động lựa chọn yên lặng cứu Quân Thiết Anh đã gân như hoàn toàn mất đi tính mạng.

Trong đầu hắn là lời nói đứt quãng vang vọng của Đại tiểu thư...

Một đóa hoa thánh khiết nở rộ bên cạnh môi Quân Thiết Anh.

Cả pho tượng băng vỡ tan. Một thân thể xuất hiện trong thiên địa, khuôn mặt nghiêm nghị, tóc bạc tung bay, môi mím như hàn đao, lông mày như song kiếm, giống một thanh thần kiếm lẳng lặng đứng trên mặt đất. Cánh tay hắn chống lên, đôi mắt đột nhiên mở to, giống như một tia sét phá tan trời đất, chấn động trời cao.

Trong thiên địa, cũng chỉ có Ẩn Vụ Tiên Hoa còn có thể cứu một mạng của Quân Thiết Anh.

Trên cánh hoa, một giọt nước trong suốt rơi xuống, rơi vào trong môi cô...

Rắc...

Ánh mắt cô lộ vẻ tiếc nuối mãnh liệt. Không phải cô tiếc nuối cho bản thân mình mà trách ông trời sao không cho mình nhiều thời gian hơn, để mình sinh cho Tiêu Dương đứa bé này.

Từ giữa trưa tới hoàng hôn.

Toàn thân Tiêu Dương tỏa ra luồng hơi thở âm hàn tới tận cùng. Ánh sáng lạnh hiện lên xong, hai mắt là màu đỏ vô tận, không thể rút đi.

Thậm chí cô còn chưa kịp nói hết lời.

Tiêu Dương thì thào lẩm bẩm:

Phía sau, đôi mắt Tiểu Thân Long đột nhiên bùng lên ánh sáng lạnh lão. Cậu bé không trả lời bởi trong lòng Tiêu Dương đã có đáp án.

Đôi mắt ẩn chứa sát khí mãnh liệt, hận thù trộn lẫn với dịu dàng, thậm chí còn có cả chết chóc.

Tiêu Dương đưa tay vuốt ve khẽ quan tài băng tinh, chỉ chốc lát sau, giọng nói khàn khàn vang lên:

- Chẳng lẽ ba ba muốn đơn thương độc mã giết về hướng Thần Tiên Môn?

Sát ý tràn ngập không thể khống chế, tỏa ra lại càng lộ vẻ kinh khủng.

Tiêu Dương muốn buông thả một hồi!

Mặc dù trong nháy mắt Tiểu Thần Long khiếp sợ, trong lòng lại không có chút ý lùi bước. Trái ngược, đôi mắt cậu tràn ngập chiến ý.

Thần Tiên Môn thuộc về cấp độ trung, cao trong các Hoàng Tứ Lang, vốn liếng nhất định không thể khinh thường! Huống hôm hôm nay chúng đã trở thành nanh vuốt dưới trướng Ma môn.

- Anh có thể... Buông thả một hồi không.

Tiêu Dương từ từ quay mặt đi, nhìn ngắm bầu trời cao xa xa...

Nơi đó là hướng của Thần Tiên Môn!

Giờ khắc này, tựa như Tiểu Thần Long cũng đã hiểu rõ ý nghĩ của Tiêu Dương, nhất thời không nén nổi mở to mắt vài phần, đồng thời trống ngực cũng tăng vọt lên vài phần...

- Anh đã vi phạm lời hứa... Không bảo vệ tốt cho em.

Thần kiếm trong tay Tiêu Dương vung lên, trong khoảnh khắc liên chém ra kiếm ý sắc bén, chém vỡ đỉnh một ngọn núi xa xa.

Vùi

- Hiện tại, Đại tiểu thư, nhất định em phải nhìn anh... Đòi lại tất cả cho em! Lão giặc già khiến em bị đau đớn vô tận hành hạ, nhất định... Chết không yên thân!

Trong lòng hắn thậm chí rõ ràng phi thường cái giá đắt của lần buông thả này!

Khuôn mặt bình tĩnh không có chút gợn sóng. Tiêu Dương vung kiếm, vẽ lên tảng đá vài chữ.

- Tông chủ, Kỷ Ly!

Giờ khắc này, tâm cảnh Tiêu Dương bình tĩnh tới cực hạn, giống như đã hoàn toàn tĩnh mịch rồi.

Cổ tay lật lên, là một khối lệnh bài.

Lệnh bài tông chủ chí tôn của Kiếm Tông!

Dụng ý của Tiêu Dương rất rõ ràng. Lần này đi hắn ôm lòng đánh chết Hàn Tiên Tiên Nhân, có lẽ một đi không thể trở về. Trước khi đi, hắn đơn giản để lại vị trí tông chủ cho Kỷ Ly tiên nhân! Với địa vị, thân phận của Kỷ Ly tiên nhân tại Kiếm Tông cũng đủ để đảm nhiệm chức vụ này.

Buộc chặt lệnh bài cùng hòn đá, tâm niệm Tiêu Dương máy động. Chim Cù Như giương cánh bay tới từ phía xa xa.

- Ngươi rời đi, ba ngày sau đem vật này tới Kiếm Tông tại Vân Nam. Bốn phương tám hướng, từng luông sáng chợt lóe lên.

Cánh tay Tiêu Dương vung lên, bước tranh xuất hiện...

Tiêu Dương quát một tiếng, Tiểu Thần Long liền biến thành bổn tôn. Con rồng thần hơn trăm thước nằm trên đỉnh núi tuyết, vắt ngang thiên địa, khí thế mênh mông, che phủ bầu trời.

- Thần long!

- Được! Đã như vậy, như vậy... Thì khiến Thân Tiên Môn biết sự lợi hại của đại quân mãnh thú chúng ta!

Tiêu Dương trầm mặc một hồi lâu, từ từ gật đầu, hít sâu một hơi:

Chim Cù Như mặt người ba chân cũng mở to đôi mắt nhìn Tiêu Dương.

Những mãnh thú này đi theo Tiêu Dương sớm nhất, cảm tình hiển nhiên sâu nhất. Bọn họ sóng vai tác chiến vô số lần rồi, đều sẵn sàng hy sinh tính mạng cho đối phương.

Kiếm đạo của Tiêu Dương đột phá Kiếm Tiên, Xi Vưu luyện thể đột phá tâng thứ mười một, thực lực đại quân mãnh thú dưới tay cũng tăng vọt theo! Các vương giả trong đám mãnh thú cũng đã có lực lượng cấp Tiên nhân! Bốn con thú vương mãnh thú đi theo Tiêu Dương thời gian dài nhất, thậm chí đã có thực lực tiên nhân cấp hai!

- Các ngươi...

Tiêu Dương vừa định mở miệng, thân hình con thỏ tinh đã nhanh chóng thu nhỏ lại, nhảy lên bả vai Tiêu Dương như trước, túm tóc hắn không buông.

Đồng thời chim Cù Như cũng thu nhỏ thân hình, đứng trên bả vai khác của Tiêu Dương.

Con hổ vương vẫn vện và thú vương Ly Lực đều nằm phục xuống dưới chân Tiêu Dương...

- Chủ nhân, chúng ta cùng nhau chiến đấu.

Giọng con thủ tinh vang lên bên tai Tiêu Dương.

Thú vương Ly Lực giống như heo rừng.

Con hổ vương văn vện.

Con thỏ tỉnh được sáng tạo ra đầu tiên.

Lúc này, giống như cảm nhận được hơi thở bất thường, bên người Tiêu Dương, từng con vương giả mãnh thú quen thuộc xuất hiện.

Vù vù vùi

Con chim Cù Như này kêu trầm thấp một tiếng, giương cánh bay lên trời cao.

Đội quân mãnh thú bị Tiêu Dương thả ra được thu thập trở về toàn bộ, kể cả đám thú vương mãnh thú như Nam Hải hồ điệp. Bốn luồng sáng cuối cùng đột nhiên lóe lên. Bốn vương giả mãnh thú bên cạnh Tiêu Dương cũng biến mất không còn bóng dáng tăm hơi.

Cả thiên địa chỉ còn lại một con chim Cù Như, xoay tròn trên trời cao cực xa, quan sát tất cả phía dưới...

Ánh mắt Tiêu Dương rơi vào quan tài băng tinh, đôi mắt màu đỏ lạnh lẽo lóe lên một tia dịu dàng, cất bước tiến lên, giơ tay nâng quan tài băng tỉnh lên, đặt trên bả vai. Mũi chân hắn điểm một cái, thân thể như gió, nhảy lên trên lưng thần long.

Gió lớn thổi vù vù qua.

Mái tóc bạc tán loạn trong gió lạnh, mặt như kết thành băng xương, mặt không chút thay đổi, tay ôm quan tài băng tinh, thân thể dong dỏng trong gió tỏa ra hơi thở lạnh lùng. Rống!

Thần long ngửa đầu rống lớn, bóng dáng như sấm sét, năm trảo vung lên trong không trung, trong phút chốc đã bay vọt sâu vào tâm mây...

Xuất phát!

Thần Tiên Môn!

Đây là một hành động điên cuồng tới tận cùng chứ không còn nghi ngờ gì nữa!

Trong vô số năm tháng tới nay, trừ Kiếm Tông một đêm bị diệt ra, những Hộ Long thế gia khác tọa trấn hàng ngàn hàng vạn năm, chưa từng có gia tộc tông phái nào dám tới khiêu chiến.

Một mình Tiêu Dương mang theo quan tài, đứng trên thần long, mang theo đồng bọn mãnh thú trung thành của hắn, xuất phát không nghĩ tới chuyện trở về!

Buông thả một hồi!

Lúc này đây thậm chí có thể nói Tiêu Dương xuất phát bất kể giá đắt nào.

Thần long chui vào đám mây, cũng không nóng lòng đẩy nhanh tốc độ, chỉ bay nhanh về phía trước. Bởi cậu muốn bảo trì lực lượng để lại bộc phát sau khi tới Thần Tiên Môn!

Tiêu Dương lẳng lặng đứng, bên tai truyền tới tiếng gió thổi vù vù.

Vẫn không nhúc nhích.

Ở cao trên ngọn núi Thiên Sơn, con chim chim Cù Như kia bay tại chỗ vòng quanh, cuối cùng không ngờ đột ngột đập cánh, bay vê một hướng như tia chớp - Kiếm Tông!

Dựa theo lệnh của Tiêu Dương, ba ngày sau nó mới có thể xuất phát.

Nhưng lúc này nó đã vi phạm lệnh của chủ nhân, không để ý tới, thậm chí không tiếc thiêu đốt sức sống của mình, điên cuồng lao về hướng Kiếm Tông... Bởi nó cảm nhận được tử chí trong lòng chủ nhân lúc rời đi. Lòng hộ chủ khiến nó dứt khoát quyết định.

Xuất phát từ dãy núi Thiên Sơn, đi tới Thần Tiên Môn và Kiếm Tông là hai hướng khác nhau.

Trái tim Tiêu Dương chết lặng, cũng không nhận thấy hành động bất thường của chim Cù Như.

Thần long xuyên qua tâng mây, từng bước tới gần Thần Tiên Môn.

Tới đêm khuya.

Trong thung lũng của Kiếm Tông, trên một đài luyện kiếm, áo xanh như ngọc, dáng người múa kiếm, hơi thở ngũ hành từ từ tản ra, nhưng lại để lộ vẻ rối loạn bất an khắp nơi.

Tâm không thể tĩnh.

Bóng dáng ngừng lại, bóng kiếm cũng biến mất theo.

Khuôn mặt tuyệt mỹ lộ ra, khóe mắt đầy vẻ lo lắng...

- Đã qua một ngày rồi, Thiết Anh thế nào rồi... Anh ấy sao rồi...

Tối nay, trái tim Diệp Tang không thể yên ổn nổi. Hoặc nói là kể từ sau khi Tiêu Dương ôm Quân Thiết Anh rời đi, trái tim cô không có khắc nào an bình được. Cô vẫn hy vọng có thể thấy khuôn mặt tươi cười quen thuộc xuất hiện trước mặt mình.

Bầu trời trong đêm đột nhiên phát ra tiếng kêu trâm thấp.

Vụt! Diệp Tang đột nhiên ngẩng đầu, liếc về phía xa xa. Một bóng đen rơi từ trên trời xuống...

- Đó là...

Đôi mắt Diệp Tang tràn ngập kinh ngạc:

- Chim Cù Như của Tiêu Dương!

Bóng dáng Diệp Tang lao đi như tia chớp. Tại một bãi đất trống trước mặt, chim Cù Như như đã kiệt lực, sinh mạng cũng cực kỳ yếu ớt. Khi nó nhìn thấy Diệp Tang, móng vuốt buông ra, tảng đá buộc lệnh bài rơi xuống.

Diệp Tang đi lên nhìn lại...

- Tông chủ, Kỷ Ly!

Nét chữ quen thuộc, ẩn chứa một hơi thở đậm đặc.

Diệp Tang cầm tấm lệnh bài có dấu hiệu của tông chủ chí tôn trên tay, đồng tử trong mắt cực kỳ hoảng sợ, sắc mặt trở nên trắng bệch.
Bình Luận (0)
Comment