Chương 1392: Hàn Tiên, lăn ra đây!
Chương 1392: Hàn Tiên, lăn ra đây!Chương 1392: Hàn Tiên, lăn ra đây!
Trong tích tắc này, dường như Diệp Tang nghĩ tới điều gì, hai tay run lên, suýt nữa làm rơi lệnh bài tông chủ chí tôn.
- Tông chủ, Kỷ Ly...
Môi Diệp Tang run rẩy.
- Chẳng lẽ Tiêu Dương... Anh ấy...
Vùi
Lúc này một bóng người nhanh chóng vọt tới.
Dược Cô Vũ Sơ Dung.
- Xảy ra chuyện gì rồi?
VùiI
- Vâng.
Vũ Sơ Dung lập tức tái mặt.
- Tang Tang, cô đi trước một bước, giao hai thứ này cho Kỷ đại ca.
Vũ Sơ Dung cúi đầu nhìn một cái, sắc mặt liền thay đổi hẳn.
Trong phòng họp tại thế giới thượng cổ hồng hoang, không khí rất nặng nề.
Vũ Sơ Dung thấy vẻ mặt Diệp Tang không ổn, lập tức hỏi.
Diệp Tang vội vàng gật đầu, bóng dáng nhanh chóng bay về hướng lối vào của thế giới Thượng cổ hồng hoang.
- Ý của Tiêu Dương là muốn truyền lại vị trí tông chủ chí tôn cho Kỷ đại ca?
Tay Diệp Tang cầm hòn đá có chữ viết và lệnh bài tông chủ chí tôn đưa cho Vũ Sơ Dung.
Đồng thời, lúc này ánh mắt Vũ Sơ Dung rơi vào chim Cù Như vì bay quá nhanh mà hiện đã bị thương, trong tay lóe lên ánh sáng trắng, rơi lên người chim Cù Như, trị liệu cho nó:
Vẻ mặt ông trâm thấp và nghiêm trọng.
- Hắn muốn làm gì?
Rất lâu sau...
Năm phút sau.
Trước mặt Kỷ Ly tiên nhân đặt hòn đá khắc chữ và lệnh bài tông chủ chí tôn.
Diệp Tang cảm thấy trái tim mình quặn đau, hận không thể lập tức tới bên cạnh Tiêu Dương, bầu bạn với hắn.
Trên ngọn núi vô danh, tất cả mọi người có thể cảm nhận được tình nghĩa của Tiêu Dương đối với Quân Thiết Anh. Nếu thật sự không thể cứu được cô, như vậy có thể nghĩ tới đả kích đối với Tiêu Dương.
- Nếu thật sự Quân cô nương đã gặp không may, tông chủ chí tôn đã lựa chọn như thế này thì việc hắn muốn làm có lẽ có hai việc. Thứ nhất là đi tới một nơi không có ai tìm được, từ nay về sau mai danh ẩn tính, tâm tàn ý lạnh, không hỏi thế sự... Trái lại, thứ hai...
Bạch Phát Ma Tôn than thở khẽ, đánh vỡ sự yên lặng trong phòng họp. - Tuyệt đối Tiêu Dương sẽ lựa chọn báo thùi
- Xem ra đúng là Tiêu Dương không tìm được Ẩn Vụ Tiên Hoa.
- Người gây tổn thương cho Quân Thiết Anh là Hàn Tiên Tiên Nhân.
Nếu Quân Thiết Anh vừa chết, tuyệt đối Tiêu Dương sẽ không lẳng lặng chịu yên. Hắn nhất định sẽ báo thù!
Ông hiểu rất rõ Tiêu Dương!
Ánh mắt mọi người đều toát lên vẻ buồn bã.
Hoa Mãn Lâu hít thật sâu một hơi:
- Hắn sẽ lựa chọn là không để ý tới mọi thứ, báo thù cho Quân cô nương.
Tiếng nói vừa dứt, La Thiên đã lập tức tái mặt:
- Hôm nay nhất định anh ấy đang rất đau khổ rồi...
Mọi người trầm mặc một hồi. Một lúc sau, Hoa Mãn Lâu mới cất tiếng:
Diệp Tang cất tiếng nói.
- Hiện tại Tiêu Dương đang ở đâu?
Đột nhiên Kỷ Ly tiên nhân đứng bật dậy, đồng tử trợn to như muốn nứt, cao giọng nói:
- Chẳng lẽ... Tiêu Dương muốn giết tới Thần Tiên Môn?
Nghe vậy, đầu óc mọi người đều chấn động âm một tiếng.
Giết thẳng tới sơn môn tổng bộ của Thần Tiên Môn!
Đây là hành động điên cuồng tới đâu chứ!
Thậm chí có cảm giác như thiêu thân lao vào lửa vậy...
Thực lực của Thân Tiên Môn trong Hộ Long thế gia cũng cao trên trung bình, sơn môn tổng bộ càng giống như con quái vật lớn nằm vắt ngang rừng núi, chứa rất nhiều trận pháp mạnh mẽ, nhiều cường giả tọa trấn. Bất cứ thế lực nào muốn tới khiêu khích cũng phải suy nghĩ tới thực lực của bản thân trước. Nhưng hôm nay xem ra hiển nhiên Tiêu Dương không muốn Kiếm Tông cùng điên cuồng với mình, lựa chọn đơn độc đi tới...
- Quả thật Tiêu Dương đã tới Thần Tiên Môn rồi.
Lúc này Vũ Sơ Dung cất bước đi đến, vẻ mặt trịnh trọng, trâm giọng nói:
- Vạn Bảo Nữ Hoàng, Thánh Long Vương, Thái Cực Vương còn chưa về. La Thiên, cậu phụ trách thông báo cho bọn họ, lập tức bằng cách nhanh nhất, chạy tới Thần Tiên Môn!
Vẻ mặt Hoa Mãn Lâu vô cùng lạnh lẽo.
- Có lẽ chúng ta cũng có thể cho Thần Tiên Môn mùi vị một đêm bị diệt.
- Tiêu Dương chưa bao giờ vứt bỏ Kiếm Tông. Hôm nay hắn gặp nạn, làm sao Kiếm Tông có thể không để ý tới hắn cho được! Ý của ta là... Nếu Tiêu Dương muốn tiến công Thần Tiên Môn, vậy thì đơn giản chúng ta tập hợp toàn bộ lực lượng, bộc phát toàn bộ, trùng kích Thần Tiên Môn! Cho dù không thể một lần diệt sạch Thần Tiên Môn thì cũng phải để Tiêu Dương trở ra toàn thân!
Kỷ Ly tiên nhân từ tốn nói:
- Không có Tiêu Dương, làm sao có Kiếm Tông chúng ta hôm nay? Vẻ mặt Diệp Tang lạnh lùng:
- Tôi biết ở đâu.
- Tốt, chúng ta lập tức xuất phát! Có thể lão đại sắp tới rồi!
Hòa thượng Giát Giát không thể chờ đợi được thêm, nói ngay.
- Chậm đã.
Kỷ Ly tiên nhân phất tay ngăn lại, trâm giọng nói:
- Các con không thể cứ đi qua như vậy được.
Vẻ mặt Diệp Tang biến đổi, vội la lên:
- Kỷ gia gia, chẳng lẽ chúng ta chỉ trơ mắt nhìn Tiêu Dương đi vào nguy hiểm sao? Lúc này anh ấy tới Thần Tiên Môn, nhất định đã ôm tâm lý phải chết!
Tên nhóc Bạch Húc Húc cũng không rời đi, giờ lập tức đứng ngay dậy.
- Còn có tôi.
Hòa thượng Giát Giát đứng lên, vẻ mặt kiên quyết.
- Ổ của Thần Tiên Môn ở đâu? Cho dù thế nào tôi cũng đồng sinh cộng tử với lão đại!
Nhận được đáp án khẳng định xong, sắc mặt mọi người đều không nén nổi thay đổi vài lần.
- Tôi vừa mới tìm hiểu xong. Hắn ra lệnh cho chim Cù Như ba ngày sau mới được mang lệnh bài tới Kiếm Tông. Nhưng chim Cù Như lo lắng cứu chủ, liêu mạng mang tin tức này tới Kiếm Tông sớm...
Kỷ Ly tiên nhân cao giọng nói:
- Những người còn lại tập hợp xong cũng nhanh chóng xuất phát! Tiêu Dương có thần long là vật cưỡi, sợ rằng hiện giờ đã sắp tới Thần Tiên Môn rồi. Chúng ta phải tăng tốc lên mới được.
Lần lượt tin tức được truyền ra!
Một ngày vừa êm đẹp, gió lốc đột nhiên lại nổi lên.
Lúc này là Kiếm Tông chủ động xuất kích, mục tiêu là quái vật lớn như Thần Tiên Môn!
Không ít đệ tử Tâm Lôi Kiếp của Kiếm Tông đều đã nhận được mệnh lệnh, tay đám người cầm kiếm, chuẩn bị đợi lệnh.
Trong thế giới thượng cổ hồng hoang, thái tử Dịch Hàn xuất hiện trước mặt Đại sư tỷ Văn Nhân Lan, vẻ mặt bình tính mà kiên định:
- Tôi cũng phải tham gia một trận chiến này.
Văn Nhân Lan ngẩn ra, sau đó từ từ gật đầu.
Mọi người còn lại của Dịch gia đều đang dưỡng thương trong thế giới thượng cổ hồng hoang. Mà sau khi Tiêu Dương rời khỏi ngọn núi vô danh không lâu, Tiêu Tiên Nhân và Tiêu Tịnh Y của Tiêu gia đã cáo từ rời đi. Mục đích của bọn họ là núi Thiên Môn, tìm kiếm Thiên Môn Thụy Thú đã biến mất, tìm lại Thất Tinh Bổ Thiên, hiện giờ còn đang trên đường đi. Điện thoại của Tiêu Tịnh Y đột nhiên rung lên, rút ra nhìn thoáng qua, sắc mặt đột nhiên tái đi, cao giọng nói:
- Không hay rồi! Không ngờ Tiêu Dương một mình giết vê hướng Thần Tiên Môn!
Tiếng nói vừa dứt, Tiêu Tiên Nhân cau mày lại, vẻ mặt nặng nề:
- Xem ra hắn không tìm được Ẩn Vụ Tiên Hoa... - Sư phụ, hiện giờ chúng ta phải làm sao?
Tiêu Tịnh Y lo lắng hỏi.
Vẻ mặt Tiêu Tiên Nhân lóe lên vẻ sắc bén, trâm tư một hồi liên chậm rãi nói:
- Hiện tại cũng nên tới lúc lật bài rồi! Hãy dùng chuyện Thần Tiên Môn bị diệt để tuyên bố Dược Cốc chúng ta đã trở lại!
Đôi mắt Tiêu Tiên Nhân bùng lên sát khí.
xkkkx
Một đêm này không hề yên tĩnh.
Tổng bộ của Thần Tiên Môn ẩn bên trong núi non trùng điệp. Một tòa đại trận hộ sơn che phủ bóng dáng của nó. Đại trận hộ sơn truyền lại qua vô số năm tháng này cũng không phải lúc nào đều khởi động hoàn toàn, chỉ duy trì duy nhất Mê ảo trận trong đó. Từ bên trên nhìn xuống, nơi này là một dãy núi nguy nga trùng điệp chạy dài, hoàn toàn không thể nhận ra bên dưới có một tòa đại điện vàng son huy hoàng, sừng sững nhiều năm!
Tòa đại điện này tượng trưng cho vinh dự của Thần Tiên Môn.
Cho dù đêm đã khuya, vẫn có không ít đệ tử Thần Tiên Môn đang khổ tu tại luyện võ trường trong đại điện. Dưới hoàn cảnh của Hộ Long thế gia, muốn trở nên nổi bật, trừ thiên phú ra thì càng cần phải nỗ lực hơn người khác thật nhiêu! Cường giả chân chính của Thần Tiên Môn cũng không ở bên trong đại điện mà ở trong dãy núi vây quanh đại điện, mở ra vô số động phủ, bế quan ẩn cư tu hành, thu nạp tinh hoa thiên địaI
Vì trong núi không năm tháng, một số động phru thậm chí mấy trăm năm cũng chưa xuất hiện một tia động tĩnh, không biết tiền bối bên trong sống hay chết.
Không chỉ có Thần Tiên Môn, hầu như đại bộ phận gia tộc tông phái trong giới tu hành cũng đều như vậy.
Trong một động phủ, mùi máu tanh lan ra dày đặc...
Khóe miệng của Hàn Tiên Tiên Nhân tràn vết máu, khuôn mặt hiện nụ cười nanh ác. Trước mặt lão rõ ràng là một cái thây khô.
Âm!
Đột nhiên Hàn Tiên Tiên Nhân phát lực, vứt thây khô này vê một phía vách tường, phát ra tiếng cười lạnh lùng.
- Mùi vị không tồi. Mùi vị nguyên âm của lô đình này nồng đậm hơn hẳn mấy cái trước... Làm không tồi.
Tiếng nói vừa dứt, rất nhiều đệ tử phía sau Hàn Tiên Tiên Nhân vội vàng quỳ xuống:
- Đa tạ tiên tổ khích lệ.
- Ha ha...
Hai tay Hàn Tiên Tiên Nhân đột nhiên rung lên. Lực lượng hùng hậu mênh mông tràn lên tận trời cao!
Trong thiên địa vang vọng tiếng cười điên cuồng của lão.
- Dựa theo tốc độ này, trong một tháng nhất định ta sẽ thành tựu Kim Tiên.
Đôi mắt Hàn Tiên Tiên Nhân bắn ra ánh sáng lạnh tự tin.
Lúc này trong đầu lão không tự chủ được hiện lên một thân thể...
- Chỉ tiếc... Lô đỉnh bổn tiên coi trọng nhất không ngờ đã bị phá hủy. Hàn Tiên Tiên Nhân hạ giọng than thở một tiếng, đôi mắt lóe lên vẻ nuối tiếc. Lão hiểu rất rõ ràng lô đỉnh kia không tâm thường, nếu có thể hấp thu thành công, không chỉ là Kim Tiên, thậm chí bản thân còn có cơ hội đạt tới cảnh giới càng cao hơn!
- Tiêu Dương, vì sao mày lại không biết điều như vậy... Đợi ngày bổn tiên thành Kim Tiên sẽ cho mày chất.
Hàn Tiên Tiên Nhân cười lạnh lùng, chợt ngồi xuống khoanh chân, tĩnh tâm tiềm tu.
Căn bản lão không ngờ được cái tên không biết điều kia hôm nay đã bước gân tới Thần Tiên Môn...
Ánh sáng sao trời như ngọc, chiếu tận trời cao, gió to nổi lên ào ào.
Áo trắng tóc bạc, đứng tận trời cao, một tay khiêng quan tài ngọc băng tinh, đôi mắt nhìn về phía trước.
Thời gian trôi qua.
Thân thể con rồng dài hơn trăm thước rẽ gió bay đi, vảy trên người lấp lóe ánh sáng thần thánh, tỏa ra hơi thở vô cùng tôn quý.
Gần tới! Gần tới rồi!
Khi khoảng cách tới Thần Tiên Môn càng ngày càng gần, trái tim Tiêu Dương càng lạnh như băng, tràn ngập hận thù và giận dữ, giống như sắp không nén nổi mà bùng phát...
Hai mắt hắn quan sát, xuyên thấu qua tâng mây, tỏa ra ánh sáng lạnh lẽo mà đỏ như lửa.
- Đại tiểu thư, lại nhìn anh chiến đấu một hồi.
Trong lòng Tiêu Dương âm thầm mặc niệm.
Vù vù vùi
Tiểu Thần Long lại tăng tốc!
Còn chưa tới một nghìn mét đã tới tông môn của Thần Tiên Môn.
Rồng lượn trời cao, đột nhiên đáp xuống.
Lúc này đã sắp đến bình minh, trời đất u ám một vùng.
Tiếng gió vù vù bỗng nhiên nổi lên, tạo thành một trận cuồng phong không giống bình thường.
Tiêu Dương vung tay phải lên. Một đóa mây lành bảy màu xuất hiện, đồng thời giương tay trái, đặt quan tài băng tinh lên đám mây bảy màu.
Đôi mắt ác liệt, bóng dáng rơi khỏi lưng thần long, kiếm quang đảo qua như cầu vồng, chặt ngang một ngọn núi ở phía xa xa.
Vùi
Bóng dáng Tiêu Dương vọt tới, hai tay như thần, nâng thẳng một ngọn núi kia lên tới tận bầu trời, đột nhiên phát lực, nện mạnh ngọn núi đó xuống...
Đồng thời, một tiếng gầm giận dữ vang lên!
- Hàn Tiên, lăn ra đây!