Hộ Hoa Trạng Nguyên Tại Hiện Đại (Dịch Full)

Chương 1390 - Chương 1397: Còn Có Thể Coi Trời Bằng Vung Hay Không!

Chương 1397: Còn có thể coi trời bằng vung hay không! Chương 1397: Còn có thể coi trời bằng vung hay không!Chương 1397: Còn có thể coi trời bằng vung hay không!

Mười bốn Tiên nhân cấp bốn tập hợp trong thời gian rất ngắn đồng thời hợp sức công kích. Trong giới tu hành Viêm Hoàng, chỉ sợ rằng cũng chỉ có Hộ Long thế gia mới có được vốn liếng sâu như vậy. Đây tuyệt đối là thực lực vô cùng mạnh mẽ và kinh khủng, hợp lực lại có thể hủy diệt cả Tiên nhân cấp năm...

Chẳng qua kẻ địch của bọn họ lại là Tiêu Dương đang mượn uy lực của kiếm lực của Kiếm Tiên tối cường!

Cho dù mười bảy Tiên nhân không tiến công Tiêu Dương trước thì mục tiêu tiếp theo của hắn cũng là bọn họ.

Một giọt kiếm lực quý giá nếu chỉ dùng giết một gã Tiên nhân cấp năm thì quá lãng phí rồi.

Lúc này Tiêu Dương có gan xông tới Thần Tiên Môn, những lá bài tẩy còn lại có nhiều nữa cũng chẳng để làm gì. Chính thức có thể quyết định cuộc chiến, thay đổi càn khôn là sáu giọt kiếm lực đến từ Kiếm Tiên tối cường trong đan điền của hắn.

Cần phải để sáu giọt kiếm lực phát huy ra tác dụng lớn nhất.

Giọt kiếm lực đầu tiên, mục tiêu là mười tám Tiên nhân.

Bằng Vân đại tiên cấp năm đã chết, tiếp theo là mười bảy Tiên nhân sẽ trở thành vong hồn dưới kiếm.

Hầu như trong nháy mắt, sắc mặt mười bảy người tái đi, cảm thấy yết hầu lạnh như băng lan xuống, trong tích tắc đã tràn ngập đáy lòng, đồng tử mở to hoảng sợ.

Người thanh niên tóc bạc trước mặt này khiến trong đầu bọn họ không tự chủ hiện lên một danh hiệu... Kiếm Tiên tối cường!

Từng tầng phòng ngự bị phá, thế như chẻ tre.

Bọn họ đã đánh giá quá cao lực lượng của bản thân rồi!

Mười bảy tiên nhân đã sớm kết thành một trận pháp phòng ngự rất ăn ý, cương khí hộ thể vô tận bùng lên.

Nhưng lúc này mới nghĩ tới rút lui thì đã trễ một bước rồi.

Đôi mắt Tiêu Dương lạnh như băng, tay cầm Kim Kiếm, giống như sứ giả tới từ Tu La địa ngục, vô tình thu hoạch tính mạng con người. Trên người hắn tràn ngập ra kiếm lực mạnh mẽ mênh mông, bóng dáng vọt tới như tia chớp, vung kiếm đảo qua, kiếm khí như cầu vồng, hóa thành một luồng kiếm quang vô cùng sắc bén.

Đám người hoảng sợ tái mặt, đồng tử lộ vẻ kinh hãi.

Rầm râm rầm!

Như lưỡi hái tử thần.

- Rút luil

- Thừa phong phá lãng hội hữu thì, trực quải vân phàm tể thương hải!

Mãi tới trong tích tắc khi va chạm với một kiếm này, bọn họ mới chính thức cảm nhận được chỗ kinh khủng của nó.

Kiếm thế mênh mông, tràn ngập như mây gió.

Không sai, đúng là Kiếm Tiên tối cường từng dùng một kiếm trấn áp toàn bộ Hộ Long thế gia. Kiếm quang của Tiêu Dương đột nhiên xoay chuyển, Thanh Liên Kiếm Ca bùng lên, tỏa sáng trên bầu trời cùng với ánh bình minh. Trong chớp mắt này kiếm ý Thanh Liêm che phủ các ánh mặt trời. Kiếm ý vô tận diễn hóa thành từng đóa sen xanh trí mạng. Kiếm ý Thanh Liên trải rộng bầu trời bao la, giống như dải ngân hà từ chín tầng trời đổ xuống...

Đại Đạo Trí Giản, Trí Mạng Tam Kiếm thức, Hỏa Vân Kỷ Lãng!

Ánh mắt Tiêu Dương lạnh như băng, tính toán uy lực và thời gian có thể duy trì của giọt kiếm lực này. Chỉ còn khoảng ba nhịp thở.

- Quân vương án kiếm vọng biên sắc, mao đầu dĩ lạc hồ thiên không.

Phụt phụt phụt!

Nơi này là Thần Tiên Môn, là địa bàn của mình, làm sao lại thành chỗ người khác làm chúa tể?

Từng đợt sóng liên tiếp đánh thẳng về phía mười bảy Tiên nhân, hơn nữa còn bao phủ bọn họ trong nháy mắt!

Nhưng hôm nay bọn họ lại bị tàn sát như kiến hôi.

Thực lực của bọn họ ở giới tu hành Viêm Hoàng có thể xưng là đỉnh cao. Đường đường là Tiên nhân cấp bốn, đi tới nơi nào cũng đều là tồn tại khiến người tu hành phải cúng bái.

Đôi mắt ẩn chứa tuyệt vọng, không cam lòng!

Ba gã Tiên nhân trong đó lập tức không đỡ nổi thế công kinh khủng này, phun máu như mưa, ngã xuống †rong vũng máu.

Cả trời cao đều là ánh kiếm, uy thế của kiếm, sự sắc bén của kiếm!

Không có chỗ trốn, không thể ngăn cản.

Khuôn mặt những Tiên nhân còn lại lộ vẻ tuyệt vọng mãnh liệt. Vào tích tắc khi mang theo tức giận lao tới, căn bản bọn họ không ngờ nổi kết cục lại thế này.

Một nhịp thở, cổ tay Tiêu Dương rung mạnh. Ánh kiếm lần lượt thay đổi tung hoàng, đột nhiên lao thẳng tới.

Hai nhịp thở, kiếm ý lại thay đổi, là Thanh Liên Kiếm Ca đẩy tới như nước chảy mây trôi, bộc phát ra lực lượng không gì cản nổi.

Lại ba gã Tiên nhân thấy trước mắt tối sâm, bóng dáng ngã xuống dưới lưỡi kiếm lạnh như băng.

Vù vù vùi

- Không!!!

Yết hầu một gã tiên nhân hầu như muốn phát ra tiếng rít gào không cam lòng nhưng ngay lập tức bị ánh kiếm cắt nát.

Một đòn cuối cùng!

Giữa không trung, Tiêu Dương ấn kiếm, đôi mắt sắc bén như điện, đảo qua phía trước. Tất cả lực lượng còn lại của một giọt kiếm lực này ngưng tụ toàn bộ lại.

- Án kiếm thanh bát cực, quy hàm ca đại phong!

Kiếm ý bốn phương tám hướng bay múa như cuồng phong. Thanh Liên Kiếm Ca trút xuống, câu hồn nhiếp phách, từng chữ đầy sát khí.

Vù vù vùi Giết chóc vô tình khiến tiếng kêu thảm thiết không ngừng vang lên.

Thần Tiên Môn, phía trên một đại diện rách nát, một bộ áo trắng, một thanh Kim Kiếm, một đầu tóc bạc, một đôi mắt đỏ lạnh như băng.

- Người này là ai?

Vẻ mặt Hàn Tiên Tiên Nhân lạnh ngắt, trong lòng cũng lạnh như băng.

Môi Hàn Tiên Tiên Nhân run rẩy, đôi mắt tràn ngập kinh ngạc mãnh liệt, trong lòng càng cảm thấy may mắn vì mình không khinh địch lao ra. Nếu không sợ rằng hôm nay mình đã trở thành một thi thể trong đám Tiên nhân kia rồi.

- Sao hắn lại mạnh tới vậy được...

Lúc này, ở trong một động đá bí ẩn xa xa ngoài Thần Tiên Môn, một bóng người hai chân mềm nhữn, co quắp ngồi trên mặt đất, mồ hôi lạnh chảy ròng ròng.

Đó là kết quả không thể tiếp nhận nổi.

Giọng Tiêu Dương ẩn chứa hận ý ngập trời, chấn động phạm vi vài dặm.

Mục tiêu của hắn từ đầu tới cuối chỉ có một người!

Một lão tặc khiến hắn hận thấu xương!

Giọng nói Tiêu Dương chấn động bầu trời, vang vọng khắp phía trên Thần Tiên Môn. Màng tai mọi người cũng bị chấn động ù ù.

Ngay lúc này, tất cả mọi người Thần Tiên Môn phía dưới đều đã ngây ra.

Đôi mắt còn lại chỉ là kiêng dè vô tận!

Người trước mắt này rốt cục là kẻ địch thế nào!

Giơ tay nhấc chân đã chém giết mười tám Tiên nhân trên cấp bốn! Tiên nhân cấp cao ngã xuống dưới kiếm của Tiêu Dương, ngày thường trong mắt đệ tử Thần Tiên Môn đều là những nhân vật lớn ở tít trên cao. Khi thấy người được mình sùng bái bị kẻ địch di như di kiến, chấn động tận linh hồn này có thể tưởng tượng được...

Khuôn mặt đám người tái mét, đầu óc trống rỗng.

- Lão tặc Hàn Tiên, còn chưa cút ra đây!

Đôi mắt Tiêu Dương lạnh lẽo như băng nhìn về hướng xa xa, trong lòng thâm nhẩm tính kiếm lực sử dụng. Từ khi kích hoạt đến lúc tiêu hao gần hết, tính ra duy trì được khoảng thời gian không tới một phút đồng hồ. Cho nên một khi đã kích hoạt kiếm lực thì phải dùng tốc độ nhanh nhất giết kẻ địch. Giống như vừa rồi vậy.

Đáng giá!

Một giọt kiếm lực chém mười tám tiên.

Mà theo nó biến mất là mười bảy thi thể Tiên nhân cấp bốn rơi xuống. Đương nhiên còn có vị Bằng Vân đại tiên cấp năm đã đi trước một bước.

Kiếm ý trong thiên địa đã hoàn toàn biến mất không còn dấu vất.

Đột nhiên bên trong sơn động có một bóng người mặc trường bào màu sẫm xuất hiện, đôi mắt sâu sắc, vẻ mặt lạnh lùng nhìn Hàn Tiên Tiên Nhân:

- Rốt cục ngươi và hắn có thù oán gì? Nghe vậy, thân thể Hàn Tiên Tiên Nhân chấn động, vội vàng xoay người, vẻ mặt chợt cung kính khom người cúi xuống:

- Bẩm Thái thượng trưởng lão, người này chính là dư nghiệt của Kiếm Tông, tông chủ Kiếm Tông hiện giờ, tên là Tiêu Dương. Thù oán của hắn và ta...

Hàn Tiên Tiên Nhân chần chừ một chút, vẫn kể lại từng chút một.

Người trước mặt Hàn Tiên Tiên Nhân chính là Thái thượng trưởng lão của Thần Tiên Môn. Nghe đồn trong Thần Tiên Môn có ba Thái thượng trưởng lão, thực lực sâu không thể lường, đoạt tạo hóa thiên địa. Ở trên cấp của Hàn Tiên Tiên Nhân nhất định phải là Kim Tiên! Thái thượng trưởng lão này tên là Phục Viễn tiên nhân.

Khi Hàn Tiên Tiên Nhân kể hết mọi chuyện xong Phục Viễn tiên nhân hơi cau mày, trầm ngâm lại...

Chuyện này y cũng không thể chỉ trích Hàn Tiên Tiên Nhân.

Ai có thể ngờ một con kiến hôi yếu ớt tới thổi một hơi cũng chết, không ngờ trong một thời gian ngắn lại dung thế sét đánh không kịp bưng tai trưởng thành, hôm nay bộc phát lực lượng đủ để uy hiếp tới gốc rễ của Thần Tiên Môn rồi!

- Khẩn cầu Thái thượng trưởng lão ra tay diệt dư nghiệt Kiếm Tông coi trời bằng vung này.

Hàn Tiên Tiên Nhân quỳ phịch xuống đất, vẻ mặt vô cùng thành kính.

Phục Viễn tiên nhân hừ lạnh một tiếng:

- Ngươi đã biết hậu quả của việc đùa với lửa chưa? Ta đã từng cảnh báo ngươi không biết bao nhiêu lần rồi. Cho dù kẻ địch nhỏ yếu nhất cũng phải nhổ cỏ tận gốc, không được để lại hậu hoạn!

Hàn Tiên Tiên Nhân chính là đệ tử thân truyền của Phục Viễn tiên nhân. Cũng bởi tâng quan hệ này nên Phục Viễn tiên nhân mới lựa chọn xuất hiện ở đây.

Sắc mặt Hàn Tiên Tiên Nhân khó coi, đôi mắt cũng lóe lên một tia hối hận.

- Người này đại khai sát giới không kiêng nể gì ở thánh địa Thần Tiên Môn chúng ta, coi tông môn chúng ta như chỗ không người, nhất định phải giết! Chẳng qua...

Đôi mắt Phục Viễn tiên nhân lóe lên vẻ kiêng dè mãnh liệt:

- Phần lực lượng hắn bùng nổ ra kia, ngay cả tôi cũng không chắc ngăn cản được...

- Cái gì?

Khuôn mặt Hàn Tiên Tiên Nhân hoảng sợ chấn động, toát ra vẻ khó tin mãnh liệt. Lão không thể ngờ Tiêu Dương lại có phúc duyên nghịch thiên tới vậy.

- Sao hắn lại đạt được lực lượng kinh khủng tới vậy chứ...

- Là kiếm lực.

Đôi mắt Phục Viễn tiên nhân lóe lên vẻ kiêng dè rất sâu.

- Người này sử dụng là Thanh Liên Kiếm Ca, là người thừa kế của Kiếm Tiên tối cường! Trên người hắn nhất định có kiếm lực mà Kiếm Tiên tối cường lưu lại!

- Kiếm Tiên tối cường!

Hàn Tiên Tiên Nhân hít sâu một hơi.

- Chẳng lẽ chúng ta để mặc hắn hành động sao?

- Đương nhiên là không. Đôi mắt Phục Viễn tiên nhân lóe lên vẻ tàn nhẫn, cao giọng nói:

- Kiếm lực Kiếm Tiên tối cường để lại dù cường đại nhưng tuyệt đối không phải vô cùng vô tận! Mỗi một giọt kiếm lực hắn tiêu hao đi là lại ít đi một giọt. Chỉ cân nghĩ biện pháp tiêu hao hoàn toàn kiếm lực trên người hắn thì với thực lực bản thân hắn, căn bản chẳng gây nên được chút sóng gió gì

Hàn Tiên Tiên Nhân thấy một tia hy vọng, tinh thần lập tức rung lên:

- Có biện pháp sao?

- Sư đệ Hành Viễn đã tới bí địa tông tộc, chuẩn bị mở đại trận hộ tông.

Phục Viễn tiên nhân chậm rãi nói.

- Chỉ cần mở hoàn toàn đại trận hộ tông, ta nghĩ kiếm lực không còn lại mấy trên người kẻ này nhất định sẽ bị tiêu hao rất nhanh... Thần Tiên Môn tôi không phải là chỗ mà loại kẻ đời sau nhỏ yếu thế có thể trêu chọc!

Đôi mắt y bùng lên sát khí ác liệt.

Ngay lúc này, trái tim bị bóp chặt của Hàn Tiên Tiên Nhân rốt cục cũng buông lỏng, khóe miệng lộ vẻ tươi cười... Sư đệ Hành Viễn trong miệng Phục Viễn tiên nhân chính là một vị Thái thượng trưởng lão khác của Thần Tiên Môn.

Tối nay Tiêu Dương giết chóc điên cuồng đã đánh động tới Thái thượng trưởng lão đạt cấp bậc Kim Tiên của Thần Tiên Môn.

- Tao muốn xem mày còn có thể coi trời bằng vung không!

Mặt mũi Hàn Tiên Tiên Nhân dữ tợn, nghĩ tới vừa rồi mình bị dọa tới hai chân mềm nhữn ngã ra đất, hận không thể tự bạt tai mình!
Bình Luận (0)
Comment