Hộ Hoa Trạng Nguyên Tại Hiện Đại (Dịch Full)

Chương 1396 - Chương 1403: Cường Viện Đã Đến

Chương 1403: Cường viện đã đến Chương 1403: Cường viện đã đếnChương 1403: Cường viện đã đến

Ánh sáng kim sắc bùng lên trong tay Tiêu Dương, Kim kiếm đã xuất hiện.

Kiếm khí ác liệt xông thẳng trời cao.

Lúc này, Tiêu Dương vẫn tỏ ra bình tĩnh. Hàn Tiên tiên nhân đã chết, mục đích lớn nhất của hắn hôm nay đã đạt được. Liều chết đánh một trận cũng có sao đâu.

- Kim Kiếm muội muội, có lẽ đây là lân cuối chúng ta sánh vai nhau tác chiến.

Tiêu Dương nói:

- Để cho bọn họ nhìn thấy sự lợi hại của chúng ta.

Nói xong, quang mang trên người kim kiếm lại tăng thêm vài phần, chiếu sáng cả thiên địa.

Bộ bạch y nhiễm đỏ máu của Hàn Tiên tiên nhân, ánh mắt bình tĩnh nhìn phía trước, nhìn thẳng Hành Viễn tiên nhân và Phục Viễn tiên nhân, không khỏi trào phúng:

Roi ảnh đầy trời phóng tới.

Phong tỏa tất cả đường lui của Tiêu Dương, hé ra thiên la địa võng.

- Giết hắn.

Do một tiên nhân tâng năm dẫn đầu, kết hợp với một số tiên nhân tâng ba tầng bốn, tất cả đều toàn lực ứng phó, bộc phát sức mạnh cường đại, giống như một trận cuông phong lao đến.

Nhưng, sau khi nhìn thấy kiếm lực kinh khủng của Tiêu Dương, Phục Viễn tiên nhân làm sao dám tùy tiện phóng ra.

Thanh Liên đầy trời đan vào nhau, phát ra kiếm thế hủy thiên diệt địa.

- Cường giả Kim tiên, có dám chiến một trận với ta không?

Lòng bàn tay của Tiêu Dương đột nhiên xuất hiện một giọt kiếm lực.

Ánh mắt ẩn chứa sát khí, khoát tay ra lệnh:

Trực tiếp khiêu khích.

Trong khoảnh khắc hình thành trận pháp giam chặt Tiêu Dương.

Không có bất cứ điều gì ngoài ý muốn, trận pháp trong thời gian ngắn bị phá vỡ. Kim kiếm trong tay Tiêu Dương cũng đã cắt cổ vài tên tiên nhân. Một khắc này, tên tiên nhân tâng năm lớn tiếng rít gào. Thất tinh ma thai trên người tản ra ánh sáng vô cùng chói mắt, ma khí mãnh liệt thẩm thấu ra, trường tiên trong tay bộc phát sức mạnh cường đại, miễn cưỡng ngăn được một kích của Tiêu Dương.

Bịch!

Một gã tiên nhân tâng bốn rống lên, hai mắt ẩn chứa sát khí điên cuồng màu đỏ, năng lượng trên người trong khoảnh khắc phát ra, nhắm ngay Tiêu Dương.

Đây là lần thứ ba vận dụng giọt kiếm lực.

Âm!

Công kích tự sát của đối phương quả thật có được tác dụng nhất định, nhưng cũng đã hy sinh một số tiên nhân tâng bốn. Rất nhanh, tiên nhân tâng năm đã ngã xuống dưới kiếm của Tiêu Dương.

Vùi Phục Viễn tiên nhân nghiến răng nói:

Chỉ vì muốn hạn chế bước chân giết chóc của Tiêu Dương.

Tiêu Dương nheo mắt:

Đấu pháp tự sát.

Bịch! Bịch!

Tiêu Dương vận lực, tập hợp sức mạnh còn lại của giọt kiếm lực này, trong khoảnh khắc bộc phát một kiếm vô cùng kinh khủng.

- Đến đây đi, ta giết hết.

Tiêu Dương vận khí chặn lại sức mạnh cường đại đối phương đánh vào, đồng thời huy kiếm chém về phía tiên nhân tâng năm.

- Với thực lực của huynh ấy, nhất định có thể ngăn cản được công kích của kiếm lực này.

Sau khi giết chết được đội ngũ cường giả đầu tiên của Thần Tiên Môn, tiêu hao một giọt kiếm lực đến cực hạn, một đội ngũ khác lại vọt lên.

Đội ngũ này có mười người.

Thần kiếm phát ra năng lượng, đại sát tứ phương.

- Nếu có Thiên Viễn sư huynh ở đây thì tốt rồi?

Hai đại tiên nhân Phục Viễn tiên nhân không khỏi đau lòng. Nếu không phải Kiếm lực của Tiêu Dương quá mức kinh khủng, bọn họ cũng không cần dùng hạ sách này.

Thương vong thảm thiết như vậy chưa từng xuất hiện qua trong lịch sử của Thần Tiên Môn.

Một vài tên tiên nhân ngã xuống dưới kiếm. Một tiên nhân tâng năm rất nhanh lui về phía sau, khó khăn lắm mới tránh được một kích.

Kiếm quang đầy trời, bức lui đám người Thần Tiên Môn vây công Tiêu Dương đến gần trăm thước.

- Baba, ta cũng muốn đánh một trận.

Bên trong chén bể nhận chủ, tiểu thần long lắc mình hiện ra, ánh mắt kiên quyết, nói:

- Chúng ta đồng sinh đồng tử.

Tiêu Dương nhướng mày.

Lúc này, một tiếng thét dài từ đằng xa vọng đến.

- Tông chủ chí tôn, ta đến trợ giúp ngươi.

Tiêu Dương giật mình, vô cùng kinh ngạc.

Lại một thân ảnh cả người tản ra ánh sáng tôn quý chạy đến, đứng bên cạnh Tiêu Dương. Chính là Nữ hoàng Vạn Bảo La Nãi Đình.

- Khẩu khí thật lớn! Chẳng lẽ gần đây Thần Tiên Môn ăn thuốc nổ để sống sao?

- Giỏi cho đám dư nghiệt của Kiếm tông. Đến đây đi, hôm nay Kiếm tông các ngươi đến bao nhiêu người, chúng ta giết bấy nhiêu người.

Phục Viễn tiên nhân cười lạnh:

Ánh mắt Tiêu Dương hiện lên sự lo lắng. Thế cục trước mắt, cho dù Thánh Long Vương và Thái Cực Vương có chạy đến, cũng rất khó thay đổi càn khôn. Chỉ là Tiêu Dương lại cảm thấy nghi hoặc. Hắn rõ ràng đã hạ lệnh cho chim Cù Như ba ngày sau mới chạy đến Kiếm tông truyền lệnh. Tại sao...

Từ xa, Phục Viễn tiên nhân cười lạnh lên:

- Ngươi cũng đi tìm chết sao?

- Người tìm chết chính là các người đấy.

Thánh Long Vương bật cười, ánh mắt nhìn chung quanh:

- Thật không hổ là tông chủ chí tôn, lại có thể biến Thân Tiên Môn thành bộ dạng như vậy.

- Ta nhổiI Lão Long Vương ngươi lại nhanh hơn ta?

Lúc này, lại một thân ảnh như điện từ xa vọt đến.

Thái Cực Vương.

Cường viện Kiếm tông đã đến.

- Thánh Long Vương?

- Tình huống náo nhiệt như vậy, làm sao mà thiếu Kiều mỗ ta được?

Chính là Thánh Long Vương đang chạy như bay đến, xuất hiện trước mặt Tiêu Dương, cười nói:

Tiêu Dương quay đầu lại.

Tại sao ông ấy lại đến đây?

Thánh Long Vương?

- Haha, các người đến thật là tốt.

Tiểu thần long phá lên cười:

- Baba, hãy gọi Ma Huyền ra luôn đi. Chúng ta tập trung lực lượng, chưa chắc không thể chiến với bọn họ một trận.

Toàn lực đánh một trận.

Ánh mắt Tiêu Dương xẹt qua chiến ý mãnh liệt, liếc nhìn đám người Phục Viễn tiên nhân rồi đột nhiên vung tay lên. Trong phút chốc, Ma Huyền thần quy và Hỏa Tê thú vương trước sau xuất hiện. Đồng thời, thỏ Tử Tinh, chim Cù Như, Nam Hải hồ điệp... các loại mãnh thú thượng cổ cấp bậc tiên nhân đồng xuất hiện, tản ra sát khí vô tận.

Mặt trận bên cạnh Tiêu Dương đột nhiên trở nên cường đại.

Tiêu Dương đã tính, nếu trên người hắn vẫn còn ba giọt kiếm lực, trận chiến này có thể liều chết với Thân Tiên Môn.

Đến bao nhiêu người, giết bấy nhiêu người.

Gương mặt Phục Viễn tiên nhân trở nên âm trầm. Ông ta không nghĩ đến bên cạnh Tiêu Dương lại tập hợp được nhiều cường giả như vậy. Điều này khiến cho kế hoạch của ông ta bị rối loạn. Nếu đội ngũ này phát động công kích trước, hoàn toàn không cần Tiêu Dương ra tay. Thực lực của Thánh Long Vương là tiên nhân tâng năm gần đỉnh phong. Còn thực lực của đám người La Nãi Đình thì không thể khinh thường.

Nếu tập trung tất cả tiên nhân tâng năm cùng nhau tấn công, rất dễ bị Tiêu Dương trực tiếp vận dụng kiếm lực diệt sát.

Cục diện như vậy khiến cho Phục Viễn tiên nhân lâm vào tình huống tiến thoái lưỡng nan. Ánh mắt nhìn chằm chằm Tiêu Dương.

Điêu mà ông ta không biết là trên người Tiêu Dương rốt cuộc còn lại bao nhiêu giọt kiếm lực.

Uy hiếp thần bí này khiến người khác phải kiêng ky.

Nhưng Phục Viễn tiên nhân không cần do dự quá lâu. Biến cố mới lại xuất hiện.

Chân trời truyên đến kiếm quang lợi hại.

- Ai dám tổn thương tông chủ chí tôn của Kiếm tông ta?

Một tiếng quát lạnh.

Một thân ảnh ngự kiếm mà đến.

Một khắc này, Phục Viễn tiên nhân và Hành Viễn tiên nhân đều biến sắc.

Khí tức kim tiên.

Người đến chính là kiếm tiên kim tiên, Kỷ Ly.

Trên người ông ẩn chứa kiếm ý kinh khủng, khiến kẻ khác phải rúng động.

Giây tiếp theo, thân ảnh của ông đã xuất hiện bên cạnh Tiêu Dương, hai mắt như kiếm, tập trung vào hai người Phục Viễn tiên nhân.

Khí tức ngưng tụ.

Cường viện của Kiếm tông đã có mặt đầy đủ.

Vùi

Sau khi Kỷ Ly tiên nhân xuất hiện, Hoa Mãn Lâu cũng đến luôn, trên người tràn ngập khí tức kim tiên khiến Tiêu Dương vừa mừng lẫn sợ. Ngoại trừ những người này, cường giả còn lại của Kiếm tông như Diệt Ma đại tiên, Khốn Ma lão nhân, Dược cô Vũ Sơ Dung đều đã đến.

Kiếm tông cũng đã dốc toàn bộ lực lượng.

Từng đạo thân ảnh xuất hiện trước mặt Tiêu Dương.

La Thiên Tôn Tọa, hòa thượng Giát Giát, Bạch Húc Húc, Diệp Tang, Dịch Hàn.

Ngay cả chim Cù Như phụ trách đưa tin cũng xoay quanh đầu Tiêu Dương, phát ra thanh âm nho nhỏ.

Tiêu Dương liền hiểu ra, tiểu tử kia đã sớm lộ ra tin tức hắn đến Thần Tiên Môn.

- Mọi người...

Ánh mắt Tiêu Dương hiện lên sự cảm động.

Kiếm tông và Thân Tiên Môn không nằm gần nhau, nhưng mọi người đã trong một đêm chạy đến Thần Tiên Môn.

Trong lòng bọn họ, tính mạng của Tiêu Dương còn quan trọng hơn tính mạng của họ.

Tiêu Dương im lặng.

Đại tiểu thư chết đi làm cho hắn gần như mất đi lý trí, không để ý mọi việc mà chạy đến Thần Tiên Môn báo thù. Thậm chí còn giao lại lệnh bài tông chủ chí tôn. Nhưng hôm nay, mọi người vẫn dùng tốc độ nhanh nhất chạy đến cứu viện cho hắn, hoàn toàn không để ý đến thực lực cường đại của hộ long thế gia.

Cho dù vận dụng ba giọt kiếm lực cuối cùng, cũng nhất định không để kẻ nào thương tổn người của Kiếm tông.

Tiêu Dương âm thầm mặc niệm trong lòng. Lúc này, Diệp Tang đứng bên cạnh Tiêu Dương, liếc nhìn quan tài bảy màu trên không trung, trong lòng run lên. Cô hiểu được tâm trạng của Tiêu Dương lúc này, nhẹ nhàng nắm tay hắn:

- Nếu em là anh, em cũng sẽ lựa chọn như vậy.

Tiêu Dương quay sang nhìn Diệp Tang, kiên định gật đầu:

- Thù của Thiết Anh, Kiếm tông chúng ta cùng nhau báo.

- Không sai, lão đại, anh vĩnh viễn không bao giờ cô độc.

Giát Giát nói, ánh mắt hung hăng nhìn đám cường giả của Thần Tiên Môn, lạnh lùng nói:

- Muốn giết lão đại của ta, trước tiên phải bước qua cửa của ta.

- Phục Viễn.

Kỷ Ly tiên nhân nhìn chăm chú Phục Viễn tiên nhân ở đằng xa, ánh mắt tràn ngập hận ý:

- Nếu như ta nhớ không lầm, trận chiến trăm năm trước, ngươi cũng có mặt.

Phục Viễn tiên nhân hơi giật mình, sau đó cười lạnh:

- Thế thì thế nào?

- Trăm năm trước, ngươi nhìn thấy Kiếm tông bị diệt. Bây giờ ngươi cũng sẽ tận mắt nhìn thấy, Thần Tiên Môn sẽ diệt vong.

Sát ý trải rộng trên bầu trời bao la.
Bình Luận (0)
Comment