Chương 1402: Hòn đá thấp kém
Chương 1402: Hòn đá thấp kémChương 1402: Hòn đá thấp kém
Hôm nay Tiêu Dương đến là để báo thù. Nhưng sau hôm nay, cừu hận của hai bên nhất định sẽ gấp bội. Lúc này, Phục Viễn tiên nhân hận không thể ra tay giết chết Hàn Tiên tiên nhân. Có như vậy mới có thể giảm bớt sự thống khổ mà Hàn Tiên tiên nhân phải chịu. Nhưng ông không thể không kiêng ky tông chủ chí tôn của Kiếm tông. Hương hỏa thạch của Thần Tiên Môn vẫn còn nằm trong tay hắn.
Ông ta nhịn.
Trên bầu trời tràn ngập tiếng kêu thảm thiết của Hàn Tiên tiên nhân. Từng miếng thịt nhỏ như đồng tiền bị Thiên Hoàng kiếm róc đi, tung bay trong thiên địa, làm đỏ ánh mắt mọi người. Đệ tử Thần Tiên Môn nổi cả da gà, cơ thể không tự chủ được mà run rẩy. Nếu hình ảnh tàn nhẫn đó xuất hiện trên người mình, họ có thể chịu đựng được không? Dù sao, tiếng kêu thảm thiết của Hàn Tiên tiên nhân đã sắp hỏng mất rồi.
Hàn Tiên tiên nhân rất muốn hôn mê, thậm chí tự mình kết liễu mạng sống của mình, nhưng ông ta làm không được.
Cơ thể của ông ta đã bị Tiêu Dương khống chế.
Với một người hiểu rõ cấu tạo cơ thể người như Tiêu Dương, hắn có thể khiến cho Hàn Tiên tiên nhân sau khi bị một ngàn thanh kiếm róc thịt vẫn duy trì được cảm giác đau nhức.
Trước khi Hàn Tiên tiên nhân rời khỏi Kiếm tông, đã để lại cho Tiêu Dương một câu, ông ta muốn Tiêu Dương sống không bằng chết.
Hiện tại, sống không bằng chết chính là Hàn Tiên tiên nhân.
Cảnh tượng này cứ quanh quẩn trong đầu bọn họ.
Tiêu Dương lạnh lùng nhìn thoáng qua. Ánh mắt đầy máu tanh của hắn khiến Hành Viễn tiên nhân hơi run lên, lời muốn nói cũng không nói nên lời.
Có một số đệ tử Thần Tiên Môn chịu không được, cúi đầu nôn mửa.
Rốt cuộc, Hành Viễn tiên nhân không kêm chế được, phẫn nộ quát một tiếng.
Bất luận người nào cũng có thể nhìn thấy cảnh tượng máu tanh này.
- Đại tiểu thư, em có nhìn thấy không, đây chính là người đã tổn thương em.
- AI AI
Hàn Tiên tiên nhân rơi xuống mặt đất.
- Ual
Tiếng kêu vô cùng bi thảm.
- Tiêu Dương, đủ rồi.
- Tại sao ngươi lại bắt một cô gái nhỏ gánh chịu chí độc âm hàn của ngươi làm cho tê liệt mất mười năm?
Sắc mặt tái nhợt, trong lòng phát lạnh.
- Tại sao ngươi lại chọn cô ấy làm lô đỉnh?
Tiêu Dương chậm rãi ngửa đầu, nhìn quan tài bằng ngọc đằng xa, khóe mắt nhỏ xuống một giọt nước mắt, thì thào:
Sự phẫn nộ trong lòng Tiêu Dương vẫn không hề giảm bớt, quay sang nhìn Hàn Tiên tiên nhân, yết hầu gầm rú lên, ngự kiếm lao đến Hàn Tiên tiên nhân.
Còn bây giờ là bầm thây vạn đoạn, chết không chỗ chôn.
Mỗi một chữ, trảm một kiếm.
Tiểu thần long xông lên, lôi Tiêu Dương trở lại, thần sắc lo lắng, sợ trên người Tiêu Dương sẽ phát sinh biến cố tẩu hỏa nhập ma.
- Tại sao?
Tiêu Dương chưa bao giờ giết người một cách tàn nhẫn như vậy.
- Tại sao ngươi lại muốn hại cô ấy?
Tiêu Dương nhẹ nhàng lên tiếng, tiểu thần long lúc này mới thở phào một hơi.
- Ta không sao.
Hôm nay phá lệ cũng chỉ một lần.
Tiêu Dương điên lên, thần kiếm không hề ẩn chứa bất cứ nội lực nào, chỉ một kiếm thuần túy bổ xuống, cắt bỏ xương cốt.
Cũng may là, sau khi Tiêu Dương lui lại, thân sắc điên cuồng từ từ rút đi, mặc dù ánh mắt vẫn lạnh như trước, nhưng đã khôi phục lại hàn mang, ánh mắt lạnh lùng nhìn phía trước.
Một cơn gió thổi qua.
Huyết vụ biến mất, trên bầu trời, thân ảnh của Hàn Tiên tiên nhân cũng không còn, chỉ còn lại một đống máu trên mặt đất và từng khối thịt bị róc ra.
Nếu như lúc trước là thiên đao vạn quả, lăng trì xử tử.
- Baba.
Bị cắt thành tám khói, không, là tám mươi khối, tám trăm khối. Không người nào nhận ra được rõ ràng, bởi vì giữa không trung, kiếm quang bao phủ Tiêu Dương dâng lên một mảnh huyết vụ.
Hàn Tiên tiên nhân đã chết.
Từ xa, Phục Viễn tiên nhân chậm rải mở mắt, hướng về phía thân ảnh Hàn Tiên tiên nhân biến mất, sắc mặt biến đổi, hai mắt tuôn ra lửa giận, nhìn thẳng Tiêu Dương, cố gắng áp chế sự tức giận trong lòng, thở ra mấy hơi, tận lực khiến cho ngữ khí của mình bình tĩnh lại.
- Hàn Tiên cũng đã bị ngươi xử lý rồi. Bây giờ ngươi cũng nên giao lại Hương hỏa thạch.
Ánh mắt Tiêu Dương mang theo vài phần tán thành nhìn thoáng qua tiểu thần long. Trận đánh hôm nay, cũng may mà tiểu thần long trộm được Hương hỏa thạch, mới giúp cho hắn nắm giữ quyền chủ động trong tay. Hiện tại đại cừu được báo, Tiêu Dương cũng không muốn liều mạng với cả Hàn Tiên Môn. Nhờ vào Hương hỏa thạch, hắn vẫn còn có cơ hội thoát thân.
Mặc dù hắn ôm tâm lý liều chết đến đây, nhưng đại cừu được báo, lại còn đường thoát, ai lại muốn chết chứ?
Thần thức Tiêu Dương tiến vào chén bể nhận chủ, chuẩn bị lấy Hương hỏa thạch ra.
- Cái gì?
Ánh mắt Tiêu Dương mở to vài phần. Hương hỏa thạch bây giờ chỉ là hòn đá to bằng nắm tay.
Thu nhỏ lại một cách kỳ lạ.
Tình huống phát sinh của Luân Hồi thạch bên trong chén bể nhận chủ hôm nay lại xuất hiện lần nữa, hơn nữa còn phát sinh trên Hương hỏa thạch của Thần Tiên Môn. Phải biết rằng, lúc trước tiểu thần long phải ôm Hương hỏa thạch đi ra, nhưng bây giờ hương hỏa thạch chỉ còn to bằng nắm tay.
- Tảng đá này không phải đã tốt hơn rồi sao?
Tiêu Dương cười lạnh:
- Ngươi đây là lấy bụng tiểu nhân để đo lòng quân tử đấy.
Phục Viễn tiên nhân liếc mắt một cái liền nhận ra, hòn đá trong tay Tiêu Dương đích thật có khí tức của Hương hỏa thạch. Trong điển tịch tông tộc ghi lại, Hương hỏa thạch có lai lịch thân bí, không ai biết nó được chế tạo từ nguyên liệu gì, chỉ biết bên trong nó ẩn chứa một không gian. Dần dà trở thành nơi an táng cường giả Thần Tiên Môn.
- Rốt cuộc là ngươi đã động tay chân gì vào Hương hỏa thạch rồi?
Ánh mắt đám người Phục Viễn tiên nhân liền thay đổi, nhìn thẳng vào khối Hương hỏa thạch:
Tiểu thần long trộm tổ phần của Thần Tiên Môn, bây giờ lại xảy ra biến cố như vậy. Tiêu Dương cảm nhận một chút, thấy cấm cố bên trong Hương hỏa thạch vẫn còn, hẳn không gian bên trong vẫn chưa bị phá hư. Suy nghĩ một chút, Tiêu Dương lấy khối Hương hỏa thạch ra.
- Baba, đây không phải Hương hỏa thạch chứ?
Ánh mắt tiểu thần long mở to vài phần, nhìn hòn đá trong tay Tiêu Dương, ánh mắt dò xét. Tiêu Dương gật đầu, mặt không chút thay đổi:
- Vốn Hương hỏa thạch nặng quá, ta giúp bọn họ cải tạo một chút.
- Baba thật là tốt.
Tiểu thần long không khỏi cảm thán, chỉ vào hai tiên nhân đằng xa:
- Các người thấy không? Bây giờ Hương hỏa thạch trở nên nhỏ gọn như vậy, dễ dàng cho các người mang theo. Các người hẳn nên cảm ơn ba ba mới đúng. Bằng không, tảng đá nặng kia rất dễ cho người ta lấy cắp.
Tiểu thần long oai phong lẫm liệt nói. Trên thực tế, rất nhiều năm trôi qua, cũng chỉ có nó mới dám trộm Hương hỏa thạch.
- Ngươi...
Khóe miệng Tiêu Dương vểnh lên.
- Ai thèm lấy phần mộ tổ tiên nhà ngươi.
Tiểu thần long quát lại:
- Quát tháo cái gì?
- Còn không mau giao ra Hương hỏa thạch?
Phục Viễn tiên nhân vẫn nhìn chăm chú vào Tiêu Dương, liền nhận thấy có điểm không ổn, thân sắc không khỏi trâm xuống, quát lạnh:
Dứt lời, đồng tử Tiêu Dương không khỏi mở to vài phần.
Hương hỏa thạch trong tay hắn đột nhiên vỡ tan.
Cấm cố bên trong trong nháy mắt biến mất không còn.
Một trận gió thổi qua, Hương hỏa thạch trong tay Tiêu Dương hóa thành bột phấn mà biến mất.
Thiên địa hoàn toàn yên tĩnh. Tất cả mọi người đều không nghĩ đến sẽ phát sinh cảnh tượng này.
Hương hỏa thạch đã hoàn toàn bị phá hủy.
- Đại khái là đã tồn tại lâu quá rồi, nên mới bị phong hóa.
Thanh âm tiểu thần long vang lên, ngẩng đầu nhìn chằm chằm đám người Phục Viễn tiên nhân:
- Hòn đá thấp kém như vậy mà các người cũng dùng làm tổ phần? Đúng là muốn lừa chúng tôi mà.
Một khắc này, đám người Phục Viễn tiên nhân đã hoàn toàn bùng nổ.
Đây chính là gái đĩ già mồm.
Thần Tiên Môn nhẫn nhịn, thậm chí trơ mắt nhìn Hàn Tiên tiên nhân bị Tiêu Dương hành hạ đến chất là vì sao? Chính là để bảo toàn Hương hỏa thạch.
Bây giờ Hương hỏa thạch lại biến thành bột phấn, biến mất không thấy tăm hơi.
Phong hóa?
Đám người Phục Viễn tiên nhân dĩ nhiên là không thể nào tin vào lý do mà ma quỷ cũng không thèm tin của tiểu thần long. Hương hỏa thạch đặt ở Thần Tiên Môn biết bao nhiêu năm cũng không phát sinh bất cứ biến cố nào. Hôm nay lọt vào tay đối phương, chưa đầy một nén nhang đã bị hủy.
Yên lặng trôi qua, sát khí ngập trời.
- Tiêu Dương, ta muốn ngươi chết còn thống khổ hơn Hàn Tiên gấp trăm lần.
Thanh âm Phục Viễn tiên nhân vang lên, vang vọng cả bầu trời.
Một khắc này, bầu trời tràn ngập khí tức tiên chi đạo.
- Cẩn thận.
Tiêu Dương lập tức đề phòng, đồng thời thu hồi đội ngũ mãnh thú, bao gồm cả tiểu thần long. Chuyện đã đến nước này, ngoại trừ còn bốn giọt kiếm lực thừa lại, Tiêu Dương không còn lựa chọn nào khác.
- Đệ tử Thần Tiên.
Thanh âm Phục Viễn tiên nhân vang vọng lên. Lúc này, ông ta vẫn chưa mất đi lý trí, cùng với Hành Viễn tiên nhân lui vê phía sau mấy trăm thước.
Vùi
Tất cả cường giả của Thần Tiên Môn lao ra.
Đám cường giả xuất hiện trước mặt Tiêu Dương có cấp bậc tiên nhân khác nhau, hình thành một vòng vây, cách nhau một khoảng cách, người nào cũng bắn ra sát khí.
Hương hỏa thạch bị hủy, trụ cột linh hôn của Thần Tiên Môn đã bị sụp đổ, điều này đã hoàn toàn kích thích đệ tử Thần Tiên Môn.
Đám người phân thành từng phương vị một, mỗi một đội ngũ đều có một tiên nhân ngũ giai suất lĩnh. Tiên nhân tâng năm của Thần Tiên Môn vượt quá mười người, tầng bốn lại càng nhiều hơn.
Đây là toàn bộ lực lượng kim tiên của tổng bộ Thần Tiên Môn.
Tam đại cường giả kim tiên, Phục Viễn tiên nhân và Hành Viễn tiên nhân tọa trấn đằng sau.
Tiêu Dương chỉ đến một mình nhưng lại dẫn đến toàn bộ lực lượng của Thần Tiên Môn. Nếu truyền ra ngoài, danh tiếng của Tiêu Dương sẽ vang dội đến cỡ nào.
Từng khí tức cường đại bao phủ đến. Thần sắc Tiêu Dương cũng trở nên ngưng trọng. Trận thế trước mắt mạnh vô cùng, mà hắn chỉ còn lại bốn giọt kiếm lực. Hoàn toàn không đủ.