Chương 1401: Thân kiếm róc thịt
Chương 1401: Thân kiếm róc thịtChương 1401: Thân kiếm róc thịt
Nghe xong, sắc mặt Hàn Tiên tiên nhân đột nhiên thay đổi, trở nên co quắp, trán đổ mồ hôi ròng ròng, sắc mặt tái nhợt, môi run run, sau đó nhìn Phục Viễn tiên nhân, ánh mắt mang theo sự tuyệt vọng:
- Nhị thúc...
Hàn Tiên tiên nhân thật sự sợ hãi. Ông ta biết, một khi ra ngoài, vận mệnh của ông ta xem như chấm dứt.
Kiếm lực cường đại của Tiêu Dương, ông ta không thể ngăn cản.
Hiện tại Tiêu Dương sát đến nhà, chuẩn bị lấy đi tính mạng của ông ta.
Hàn Tiên tiên nhân có thể cảm nhận được hận ý lan tràn trên người Tiêu Dương.
Ánh mắt ông ta hiện lên sự hối hận.
Ông ta sớm biết Quân Thiết Anh có địa vị rất nặng trong lòng Tiêu Dương, nhưng ông ta càng thêm tự tin, cho dù ông ta có giết chết Quân Thiết Anh, Tiêu Dương cũng không làm gì được, lại không biết lại đưa đến tai họa ngập trời như thế này. Ngay trên địa bàn Thần Tiên Môn lúc này, Thái thượng trưởng lão cũng không bảo vệ được tính mạng cho ông ta.
Thanh âm tựa như búa tạ oanh kích trên người đệ tử Thần Tiên Môn.
- Hai.
Gương mặt Hành Viễn tiên nhân trâm xuống.
Hương hỏa thạch không thể để mất.
Đứng ở không trung đẳng xa, Tiêu Dương lạnh lùng nhìn Phục Viễn tiên nhân, nói:
Một tiếng rống đinh tai nhức óc.
Lòng bàn chân Hàn Tiên tiên nhân giống như mọc rễ, ánh mắt ngây ngốc nhìn Phục Viễn tiên nhân, lắc đầu như trống bỏi:
Giọng nói Tiêu Dương cao hơn vài phần, vang tận mây xanh.
- Ta đếm đến ba, nhất định phải giao Hàn Tiên lão tặc ra đây.
- Không, Nhị thúc, ta không ra ngoài đâu. Ta không muốn chết.
Ánh mắt Hành Viễn tiên nhân chấn động, thoáng nhìn về phía xa, gương mặt tràn đầy sự lo lắng.
Phục Viên tiên nhân thở dài một hơi, đột nhiên bắt lấy Hàn Tiên tiên nhân, thoáng một cái liền sóng vai với Hành Viễn tiên nhân.
- Ba.
- Không...
Bên cạnh hắn, hung thú cấp bậc tiên nhân cũng bạo phát khí thế ác liệt.
Mặt đất bên trong sơn động run rẩy một chút.
Hàn Tiên tiên nhân đã sớm mất đi uy phong ngày xưa, sắc mặt tái nhợt, không dám nhìn thẳng vào mắt Tiêu Dương.
Nhưng trơ mắt nhìn Hàn Tiên tiên nhân chịu chết, Phục Viễn tiên nhân thật sự không cam lòng.
- Cứu... cứu ta với. Tiêu Dương nhìn thấy, trong khoảnh khắc ánh mắt đỏ bừng, sát ý ngập trời tuôn ra, lan tràn cả thiên địa. Cơ hồ tất cả mọi người đều cảm nhận được, không khí xung quanh cũng trở nên dày đặc hơn.
Cảm ngộ được sát khí phô thiên cái địa, Hàn Tiên tiên nhân vận khí ngăn cản, sau đó quay sang nhìn Tiêu Dương, cầu xin:
Tiếng kêu thê thảm của Hàn Tiên tiên nhân vang lên.
- Ta muốn mạng của ngươi.
Khóe miệng Tiêu Dương nhếch lên:
- Tiêu Dương, ta biết ta sai rồi. Ngươi hãy tha cho ta. Ngươi muốn cái gì, ta cũng có thể cho ngươi.
Sắc mặt Phục Viễn tiên nhân không khỏi trầm xuống. Nhìn ánh mắt của Tiêu Dương, sợ rằng Hàn Tiên tiên nhân đã không còn đường sống.
- Hàn... Tiên... lão tặc.
Lúc này, từ xa vang lên tiếng nghiến răng nghiến lợi của Tiêu Dương.
Như chuông cổ ầm ầm gõ xuống, thân hình Hàn Tiên tiên nhân run lên.
Ánh mắt nheo lại, trong đầu suy nghĩ đối sách.
Trong lòng Hàn Tiên tiên nhân không ngừng la lên, cầu khẩn hai đại Thái thượng trưởng lão:
Chẳng lẽ đây là báo ứng?
Lúc này, ông ta đã thật sự nếm được tư vị của tử vong. Trong đầu ông ta không khỏi nhớ đến hình ảnh của những người bị ông ta chọn trúng làm lô đỉnh. Một khắc bị ông ta đưa lên tế đàn, ánh mắt của họ vô cùng tuyệt vọng. Và giờ phút này ông ta đang cảm nhận được.
Tiêu Dương vung tay lên, một ngân châm phá không mà đi.
Thân ảnh Hàn Tiên tiên nhân lóe lên, tránh được một kích này của Tiêu Dương.
Tiêu Dương nhìn Hàn Tiên tiên nhân, giơ cao Hương hỏa thạch trong tay, lắc đầu:
- Ta không thích có người phản kháng.
Nói xong, sắc mặt Hàn Tiên tiên nhân chợt biến đổi, tay chân trong khoảnh khắc lạnh lại.
Ánh mắt hiện lên sự không cam lòng, nghẹn khuất, tuyệt vọng.
Nơi này là Thân Tiên Môn, là địa bàn của ông ta.
Nhưng hôm nay, ông ta chỉ có thể để tùy ý đối phương bài bố. Thậm chí lúc này Tiêu Dương còn nói ông ta căn bản không thể tránh né được công kích của hắn.
Thân hình Hàn Tiên tiên nhân run rẩy, ánh mắt dữ tợn:
Nghe vậy, Tiêu Dương lạnh lùng chém về phía Hương hỏa thạch.
- Ta liều mạng với ngươi.
Một khắc này, Hàn Tiên tiên nhân tản ra sát khí mãnh liệt, gầm nhẹ:
Dù sao cũng phải chết, vậy thì tuyệt đối không thể ngồi chờ chết.
Nửa ngày sau, ánh mắt đột nhiên nhìn Tiêu Dương. Nếu không phản kháng, ông ta nhất định sẽ chết.
Thân hình Hàn Tiên tiên nhân chấn động thật mạnh, ánh mắt tràn ngập sự tuyệt vọng mãnh liệt.
Phục Viễn tiên nhân nhìn sang, trâm giọng nói: - Làm việc phải lưu lại một đường, ngày sau còn gặp lại. Ngươi làm gì phải gây sự như thế?
Tiêu Dương cười khẩy:
- Tại sao ông không hỏi Hàn Tiên lão tặc, tại sao lại không lưu lại một đường cho người mà ta yêu mến? Ta không cần nói nhảm. Hôm nay ta chỉ muốn lấy mạng Hàn Tiên lão tặc mà thôi.
Hai mắt đỏ bừng nhìn chằm chằm Hàn Tiên tiên nhân.
Phục Viễn tiên nhân giật mình, nửa ngày sau nhìn Hành Viễn tiên nhân. Hành Viễn tiên nhân nhẹ nhàng gật đầu.
Hai người vốn thừa dịp bất ngờ đoạt lại Hương hỏa thạch, nhưng Tiêu Dương vẫn duy trì cảnh giác cực cao, căn bản không để lại cho ông ta bất cứ hy vọng gì.
Nắm chặt nắm đấm, ngực Phục Viễn tiên nhân có chút phập phồng, một lúc sau, nói:
- Hàn Tiên, ngươi không được phản kháng.
- Tiêu Dương.
Khóe miệng Tiêu Dương vểnh lên, tiểu thân long trộm được Hương hỏa thạch quá mức kịp thời, thoáng cái nắm được thóp của Thần Tiên Môn. Vốn Tiêu Dương còn định hao phí một giọt kiếm lực trên người Hàn Tiên tiên nhân. Bây giờ xem ra đã không cần nữa rồi.
Nghe xong, sắc mặt hai người Phục Viễn tiên nhân nhất thời biến đổi, ánh mắt âm trầm.
- Ta cũng muốn nhìn xem, tốc độ của ta khi hủy diệt Hương hỏa thạch nhanh hay là Hàn Tiên lão tặc phản công nhanh?
Tiêu Dương lắc đầu, ánh mắt nhìn Phục Viễn tiên nhân và Hành Viễn tiên nhân đằng xa, lạnh lùng nói:
- Tiêu Dương, ngươi đừng bức ta.
- Dừng tay.
Hành Viễn tiên nhân hét lên, trong nháy mắt nhảy ra, bắt lấy Hàn Tiên tiên nhân, hung ác vỗ xuống.
Đan điền Hàn Tiên tiên nhân lập tức bị hủy.
Hét thảm một tiếng.
Hành Viễn tiên nhân có chút không đành lòng, nhưng hôm nay Hàn Tiên tiên nhân nhất định phải chết. Nếu để ông ta nổi điên, làm hại Thần Tiên Môn mất đi Hương hỏa thạch, tuyệt đối không đáng.
- Giao y cho ngươi, ngươi hãy giao Hương hỏa thạch cho ta.
Hàng Viễn tiên nhân nhìn chằm chằm Tiêu Dương, cố gắng áp chế sát khí trong lòng.
Tiêu Dương tùy ý đại náo Thần Tiên Môn. Dưới cục diện này, mỗi một đệ tử Thần Tiên Môn đều hận không thể bằm Tiêu Dương ra thành thịt vụn.
Chỉ là, người bị thiên đao vạn quả đầu tiên chính là Hàn Tiên tiên nhân.
- Đừng nóng vội, Hàn Tiên tiên nhân vẫn còn chưa chết mà.
Tiêu Dương cười lạnh, phất tay một cái, một ngân châm đâm vào cơ thể Hàn Tiên tiên nhân. Nhất thời, Hàn Tiên tiên nhân cảm thấy một cơn đau cắt da cắt thịt truyền đến, liên phát ra tiếng kêu thê thảm, chấn triệt hồn người.
Khắp thiên địa, ngoại trừ tiếng kêu thảm của Hàn Tiên tiên nhân thì hoàn toàn yên tĩnh.
Tiêu Dương cất Hương hỏa thạch vào chén bể nhận thủ. Cảnh tượng này khiến cho đám người Phục Viễn tiên nhân biến sắc. Trước khi Tiêu Dương xuất ra Hương hỏa thạch, bọn họ không dám vọng động. Thân hình Hàn Tiên tiên nhân dừng lại giữa không trung, cách Tiêu Dương chưa đến mười thước.
Mười thước này, đối với Hàn Tiên tiên nhân mà nói, chính là ác mộng trọn đời khó quên.
Tiếng kêu thảm thiết kích thích linh hồn người.
- Hãy giết ta đi, hãy giết ta đi.
Ánh mắt Hàn Tiên tiên nhân mang theo sự cầu khẩn. Lúc này, so với sự thống khổ vô tận dày vò, ông ta lại càng muốn chết hơn.
- Một kiếm giết chết ngươi chẳng phải quá tiện nghi cho ngươi rồi sao?
Tiêu Dương cười nói. Trong mắt Ma Môn lúc này, Tiêu Dương lại càng giống tà ma hơn.
Mỗi một chữ của hắn khiến cho Hàn Tiên tiên nhân sợ hãi.
Đồng thời, người của Thần Tiên Môn cũng cảm thấy nổi da gà, không dám thở mạnh. Hai đại trưởng lão cũng không có bất cứ chỉ thị nào. Ai cũng không dám vọng động.
Cây ngân châm chạy trong huyết mạch của Hàn Tiên tiên nhân. Sự đau đớn khiến cho Hàn Tiên tiên nhân có cảm giác giống như đã xuống A Tỳ địa ngục, thừa nhận sự trừng phạt của mười tám tầng địa ngục.
Đau đến mức muốn mất đi linh hồn.
Giọng nói lạnh lùng của Tiêu Dương vang lên:
- Sự thống khổ này so sánh với việc ngươi khiến Quân Thiết Anh đau khổ mười mấy năm qua vẫn còn nhẹ lắm.
Tiêu Dương thu hồi kim kiếm, song chưởng thi triển, trong phút chốc, Thiên Hoàng thần kiếm hiện ra.
Quang mang Thiên Hoàng thần kiếm xoay quanh trên đỉnh đầu Tiêu Dương.
- Ta sẽ giúp cho ngươi cảm thấy thống khoái.
Tiêu Dương nhẹ giọng nói:
- Điều kiện tiên quyết là ta phải để một ngàn thanh thần kiếm của ta róc của ngươi một miếng thịt.
Ngữ khí bình tĩnh khiến cho những người xung quanh cảm thấy nổi da gà.
Thiên đao vạn quả, lăng trì xử tử.
Ánh mắt Hàn Tiên tiên nhân toát ra sự cầu khẩn.
Một thanh thần kiếm mang theo hận ý lao thẳng đến.
Một bên ngực của Hàn Tiên tiên nhân bị róc xuống một miếng thịt nhỏ bằng đồng tiên.
- AI
Tiếng kêu thảm thiết vang lên.
- Kiếm thứ nhất.
Tiêu Dương lạnh lùng vung tay lên, lại một đạo thần kiếm bắn ra, để lại một lỗ máu thứ hai trên người Hàn Tiên tiên nhân:
- Kiếm thứ hai.
Trên bầu trời không ngừng quanh quẩn tiếng kêu thảm thiết của Hàn Tiên tiên nhân.
Phục Viễn tiên nhân nhắm mắt lại, thân hình run rẩy, hai tay nắm chặt, nhẫn nại áp chế sát ý.
Ông ta chưa từng nghĩ đến, ở Thần Tiên Môn lại nhìn thấy đệ tử mà mình coi trọng nhất bị lăng trì xử tử. - Hàn Tiên, Nhị thúc nhất định sẽ báo thù cho con. Phục Viễn tiên nhân âm thầm ghi nhớ, hai mắt nhắm chặt. Cảnh tượng máu tanh như vậy, ông ta căn bản không thể xem tiếp.