Chương 1400: Hương Hỏa Thạch!
Chương 1400: Hương Hỏa Thạch!Chương 1400: Hương Hỏa Thạch!
Tiên nhân đỉnh cao cấp bốn!
Với thực lực tổng hợp của Tiêu Dương hiện nay, quả thật khó có thể ứng phó nổi. Huống hồ ba người cùng đánh tới, phát động công kích điên cuồng. Từ khí thế của bọn họ mà thấy, thậm chí bọn họ không tiếc chết chung với mình!
Khuôn mặt Tiêu Dương trâm thấp thêm vài phần, bóng dáng nhanh chóng bay lại phía sau một khoảnh, tránh một đợt công kích này.
Hắn do dự rồi.
Ba cường giả Tiên nhân cấp bốn đỉnh cao, nếu muốn tiêu hao một giọt kiếm lực thì không khỏi quá lãng phí rồi!
Phải biết rằng uy lực một giọt kiếm lực bạo phát ra có thể so với Kim Tiên.
Nhưng ngay lúc này, nếu không sử dụng kiếm lực, tình trạng của Tiêu Dương bị động phi thường, trong thời gian ngắn căn bản khó đối phó được với kẻ địch.
Bịch bịch bịchI
Trong chiếc chén bể nhận chủ, ánh sáng đột nhiên lóe lên.
Tiêu Dương đồng thời triệu hồi ba đồng bọn ác thú cường đại. Man Đại Man Nhị hợp lực có thể kiềm chế một người. Thực lực rùa thần Ma Huyền mỗi ngày đều khôi phục, có thể đối phó với công kích của một người nữa. Áp lực trên người Tiêu Dương chợt hạ thấp, kiếm quang bao trùm tới, một mình tranh tài với người cuối cùng!
Xoạt xoạt...
Man Đại Man Nhị!
Bên trong động, vẻ mặt Hàn Tiên Tiên Nhân mừng như điên.
- Nhị thúc!
Tay Tiêu Dương cầm Kim Kiếm, đối kháng với ba gã Tiên nhân cấp bốn đỉnh cao, đôi mắt lóe lên vẻ lạnh lẽo, vừa suy nghĩ đối sách! Trong thời gian ngắn Tiêu Dương không thể đối phó được với tam đại tiên nhân, nhưng ba người bọn họ cũng không thể lấy được ưu thế áp đảo. Dù sao bọn họ vẫn luôn có kiêng ky và sợ hãi với Tiêu Dương...
Rầm rầm rầm...
Mặt Phục Viễn tiên nhân không chút thay đổi, chắp tay đứng, hai mắt nhìn chằm chằm vào phía trước... Thế cục phát triển tới mức độ này, không cho phép xuất hiện bất cứ một tia mất khống chế nào nữa. Bởi vì chỉ cần biết lệnh của lão vừa bắt ba Tiên nhân ra, người sáng suốt liên nhận ra tam tiên sẽ phải trở thành quỷ chết thay cho Hàn Tiên Tiên Nhân. Nếu vậy mà cuối cùng vẫn không thể bắt được người này thì mình sẽ trở thành tội nhân của Thần Tiên Môn!
- Quả nhiên hắn không dễ dàng vận dụng kiếm lực.
Rùa thần Ma Huyền!
- Câm mồm.
Cổ tay Tiêu Dương vung kiếm, trong nháy mắt liền lắc mình thoát khỏi vòng vây của ba cường giả, phất tay một cái. Một chiếc bát xuất hiện trong lòng bàn tay hắn. Không hiểu sau trái tim Phục Viễn tiên nhân lại hơi xúc động, sẵng giọng quát lớn một tiếng, cau mày nhìn chằm chằm về phía trước. Một gã Tiên nhân cấp năm lão phái ra đang đợi lệnh. Chỉ cần tình huống phía trước có thay đổi, như vậy Tiên nhân cấp năm kia liền lập tức ra tay. Mặc dù loại cục diện này không phải thứ Phục Viễn tiên nhân muốn thấy nhưng vẫn chưa mất đi khống chế... Nhưng tại sao trong lòng mình vẫn luôn cảm thấy không yên.
Kịch chiến lập tức chia ra, thế cục cũng từ từ trở nên thăng bằng. Tiêu Dương đã nghiêng cán cân thắng lợi vê phía mình.
Hàn Tiên Tiên Nhân lại nóng nảy.
Ly Lực thúi
Con thỏ tinhI
Hét thảm một tiếng, phòng ngự trên người Tiên nhân kia bị thượng cổ Tam Hung Trận phá tan hơn phân nửa.
Rống!!!
Một cái đầu lâu bay lên.
Ánh mắt Phục Viễn tiên nhân nhìn về một phương hướng bí ẩn trong Thần Tiên Môn, lông mày nhíu chặt. Mặc dù đại trận hộ tông bị phá, sư đệ Hành Viễn có lẽ bị chút thương nhẹ nhưng vết thương này phải không đáng kể, sao sư đệ Hành Viễn vẫn chưa ra?
Tam tiên chết!
Ánh mắt Tiêu Dương ác liệt, nhanh chóng ra lệnh. Thượng cổ Tam Hung Trận nhanh chóng tiến qua, ầm ầm nghiền áp tới, trong thời gian ngắn liền khiến hai tên Tiên nhân khác ngã trong vũng máu.
- Giết!
Trong nháy mắt khi Phục Viễn tiên nhân hơi mất tập trung, Tiêu Dương đã lại bộc phát ra sát khí ác liệt!
Trên bầu trời có một đóa sen xanh bay tới.
Thanh Liên Kiếm Ca xuất hiện...
Vù vù vùi
Chim Cù Như!
- AI
Không ngờ rằng Tam Hung Trận đột nhiên bộc phát, Tiên nhân kia bất ngờ không kịp đề phong, một cánh tay lập tức bị con thỏ xé rớt, máu tươi tung bay.
Tam đại vương giả mãnh thú xuất hiện, ngay lập tức tập hợp thành Thượng Cổ Tam Hung Trận. Tiêu Dương vung tay lên, Tam Hung Trận đột ngột phủ xuống, miệng như bồn máu mở ra, đánh về phía gã Tiên nhân cấp bốn đang kịch chiến với Tiêu Dương. Gã Tiên nhân này vẫn luôn chú ý ứng phó với công kích của Tiêu Dương, trái tim từ đầu đã ôm ý nghĩ tuyệt vọng, đến lúc trước lại dâng lên chút hy vọng... Tiêu Dương không thể vận dụng kiếm lực, khiến gã nhận ra mình vẫn có một con đường sống.
Tiêu Dương thở dài một hơi, đôi mắt lạnh lùng nhìn về dãy núi non trùng điệp phía xa xa, vận khí, quát lạnh một tiếng:
- Thần Tiên Môn! Tôi khuyên các người đừng khiêu khích sự nhẫn nại của tôi!
Đôi mắt Tiêu Dương bùng lên vẻ đỏ như máu điên cuồng, nhìn thoáng về đóa mây lành bảy màu đang đứng yên, bên trên là quan tài ngọc băng tinh. Toàn thân Tiêu Dương như sắp rơi vào trạng thái giết chóc điên cuồng. Thậm chí trong lòng hắn đã dâng lên xúc động dùng toàn bộ lực lượng có được trước mắt, sang bằng tất cải
Không tiếc kiếm lực!
Nếu như vậy thì lão tặc Hàn Tiên có thể trốn chạy mất!
Tam tiên chết quá đột ngột, Phục Viễn tiên nhân còn chưa kịp hạ lệnh tiếp theo. Lúc này ở một nơi bí ẩn của Thần Tiên Môn đột nhiên truyền tới một loạt tiếng rống phẫn nộ.
- Súc sinh kia! Buông tay!!!
Là giọng của Hành Viễn tiên nhân.
Trong vẻ tức giận còn ẩn chứa sát khí mãnh liệt.
Với thân phận một người vừa lên cấp Tiên nhân, nói với một Kim Tiên như vậy, cho dù kẻ nào nghe thấy cũng cảm thấy hoang đường buồn cười vô cùng. Nhưng giờ khắc này Hành Viễn tiên nhân không cười nổi, chỉ thấy như bị nước lạnh dội thẳng từ đầu xuống chân, lạnh thấu xương như băng. Bóng dáng lão chợt dừng lại theo tiêm thức...
Giọng nói bình tính mang theo sát khí lạnh lão.
- Lão dám bước lên một bước, tôi sẽ cho lão chết.
Ánh mắt Tiêu Dương lạnh lùng nhìn thoáng quá Hành Viễn tiên nhân, lạnh nhạt nói:
Tiểu Thần Long hô to oa oa.
- Ba ba cứu mạng!
Và...
Một bóng đen bị đánh bay thẳng lên trời, lóe lên ánh vảy bảy màu.
Mặc dù Tiểu Thần Long cố hết sức né tránh, cũng né được một đòn chứa phẫn nộ của Hành Viễn tiên nhân nhưng cuối cùng Hành Viễn tiên nhân cũng là cấp bậc Kim Tiên, chưởng phong ác liệt thân thể Tiểu Thần Long bị quảng thẳng ra ngoài. Chẳng qua Hành Viễn tiên nhân cũng đánh giá thấp năng lực chịu đòn của tên nhóc mập này. Cậu ta thuận thế bay ra, hạ xuống cách Tiêu Dương không tới năm mươi mét, hai tay cầm một hòn đá ngăm đen không chút ánh sáng.
Xoạt...
Trong nháy mắt khi chứng kiến hòn đá Tiểu Thần Long đang cầm, sắc mặt Phục Viễn tiên nhân cũng hoàn toàn thay đổi.
Trong nháy mắt, lão đã hiểu tại sao sư đệ Hành Viễn lại phẫn nộ như vậy!
Đồng tử trợn to, không thể tin được vào hai mắt mình, sắc mặt càng trắng bệch đi...
- Đây là đồ chơi gì?
Tiêu Dương thấy Tiểu Thần Long sau khi mất tích lại ôm một hòn đá ngăm đen chạy tới, không nén nổi nghi hoặc hỏi. Ngay lúc này, phía sau Tiểu Thần Long, một luồng khí thế tràn ngập ra. Một lão già mang theo lửa giận ngập trời lao tới, toàn thân tỏa ra hơi thở phẫn hận vô cùng!
Đúng là giọng của Tiểu Thần Long vừa mất tích!
Tiêu Dương cũng không nén nổi ngẩng đầu nhìn tới...
Một tiếng nói trong trẻo vang lên.
- Úi chà! Một tiếng nổ vang vọng.
Âm!
Chẳng ai có gan hoài nghỉ lực lượng của kiếm lực kinh khủng trên người Tiêu Dương.
Lúc trước Hành Viễn tiên nhân mở đại trận hộ tông ra, lão càng cảm nhận rõ ràng được lực lượng kinh khủng kia.
Cho dù đôi mắt lóe lên vẻ không cam lòng cực độ nhưng Hành Viễn tiên nhân vẫn không tự chủ được, ngừng chân lại.
- Ha ha, ba ba thật sự uy phong mài
Tiểu Thần Long chỉ sợ thiên hạ không loạn, khen ngợi một hồi, tâm mắt nhìn về phía Hành Viễn tiên nhân tràn ngập ý châm chọc, khiến lão gân như muốn phát cuồng.
Tiêu Dương nhận hòn đá Tiểu Thần Long vứt tới. Trong tích tắc vừa chạm vào lòng bàn tay, trong lòng Tiêu Dương bỗng sinh ra một cảm giác kỳ dị. Bên trong tảng đá này dường như ẩn chứa một không gian. Chẳng qua không gian này có rất nhiều tầng giam cầm, trong thời gian ngắn hắn không thể mở được, nhất thời đôi mắt mang theo nghi hoặc nhìn Tiểu Thần Long. .
Từ ánh mắt Hành Viễn tiên nhân nhìn tên nhóc mập, vẻ mặt hận thấu xương giống như có thù sâu như biển với tên nhóc mập vậy.
Là bởi tảng đá này à?
- Đây là bảo bối gì?
Mặt Tiểu Thần Long lộ nụ cười ôn hòa:
- Bên trong không gian của hòn đá này là một phần mội
Tiêu Dương mở to hai mắt.
- Khụl
Tiểu Thần Long bổ sung một tiếng:
- Đây là Hương Hỏa Thạch của Thần Tiên Môn. Mỗi đời Thần Tiên Môn, phàm là tiền bối tổ tiên có công huân đều được mai táng trong Hương Hỏa Thạch...
Tiêu Dương bừng tỉnh hiểu ra!
Thảo nào Hành Viễn tiên nhân lại nhìn Tiểu Thần Long giống như có thù giết cha vậy. Tên nhãi này thần không biết quỷ không hay đi đào mộ tổ nhà người tôi. Loại hành động vô sỉ này, thật sự là quá... Quá đáng khen rồi!
Tay Tiêu Dương cầm một hòn đá, trong lòng liên có ý định.
Ánh mắt rơi vào Hành Viễn tiên nhân phía xa xa, giọng nói lạnh như băng:
- Bảo lão tặc Hàn Tiên lăn ra đây cho tôi, nếu không...
Tiêu Dương sẵng giọng nở nụ cười nanh ác:
- Chắc ông tin tôi có bản lĩnh phá khối đá nát này chứ!
- Cậu dám!
Trong nháy mắt này, Hành Viễn tiên nhân vừa lo vừa giận, quát lớn, đôi mắt lộ ánh sáng phân hận vô cùng. Tiêu Dương cười lạnh, một tay nâng hòn đá, một tay khác chém Kim Kiếm ra. Ánh kiếm sắc bén cắt qua bầu trời bao la, xẹt qua mi mắt của Hành Viễn tiên nhân.
Ánh kiếm hạ xuống rất nhanh, chém về phía Hương Hỏa Thạch!
Trong khoảnh khắc, Hành Viễn tiên nhân cực kỳ hoảng sợ:
- Không...
- Dừng tay! Ta đồng ý với cậu!
Hành Viễn tiên nhân vội vàng hô to.
Tiêu Dương dừng tay.
Hành Viễn tiên nhân mới thoáng thả lỏng trái tim, không biết rằng sau lưng đã ướt đẫm mồ hôi lạnh...
Hương Hỏa Thạch mặc dù không phải là thần binh chí bảo, bí tịch tuyệt thế nhưng đó là trụ cột linh hồn của Thần Tiên Môn! Tổ tiên cường giả các đời của Thần Tiên Môn đều được an táng ở đó! Không phải chí bảo thần binh, nhưng trong mắt đệ tử Thần Tiên Môn lại quý giá hơn cả trăm lần bất cứ chí bảo thần binh nào!
Nếu Hương Hỏa Thạch bị hủy, như vậy tương đương với truyền thừa vô số năm tháng tới nay của Thần Tiên Môn cũng bị hủy!
Tội danh này, bất cứ kẻ nào trong Thần Tiên Môn đều không gánh nổi!
Ánh mắt Hành Viễn tiên nhân nhìn Tiểu Thần Long không nén nổi hận nộ vô tận! Hương Hỏa Thạch đặt trong bí địa của Thân Tiên Môn, chưa từng tiết lộ với ai. Mà tên nhóc mập này không ngờ không động tới bất cứ cơ quan trận pháp nào, im lìm lẻn vào trong bí địa, lại còn thừa dịp mình bị trận pháp cắn trả bị thương, trộm đi Hương Hỏa Thạch đặt cách mình không xa...
Cho dù là Phục Viễn tiên nhân, lúc này trong não cũng trống rỗng... Dưới tình huống này, Hàn Tiên Tiên Nhân và Hương Hỏa Thạch, bên nào nặng bên nào nhẹ?
Khuôn mặt Phục Viễn tiên nhân thoáng cái âm trầm tới cực hạn.
Giờ phút này dù lão có muốn bảo vệ Hàn Tiên Tiên Nhân, sợ rằng cả Thần Tiên Môn đều không đồng ý.
Hít sâu một hơi, giọng Phục Viễn tiên nhân gian nan, chậm rãi hạ xuống:
- Hàn Tiên, ngươi đi ra ngoài đi.