Hộ Hoa Trạng Nguyên Tại Hiện Đại (Dịch Full)

Chương 1400 - Chương 1407: Tiêu Diệt Thần Tiên Môn (Hạ)

Chương 1407: Tiêu diệt Thần Tiên Môn (hạ) Chương 1407: Tiêu diệt Thần Tiên Môn (hạ)Chương 1407: Tiêu diệt Thần Tiên Môn (hạ)

Sát khí bốc lên ngập trời.

Đầu tiên là thú vương mãnh thú thượng cổ mạnh mẽ lao ra, trong khoảnh khắc lao vào đám người Thần Tiên Môn, triển khai giết chóc.

Cường giả Kiếm tông như sóng thần xông lên.

Phong mang thần kiếm trực chỉ Hành Viễn tiên nhân. Ông vẫn không quên lời nhắc nhở của Tiêu Dương.

Bắt sống Hành Viễn tiên nhân.

Nhưng kiếm ý của Kỷ Ly tiên nhân vẫn khiến tinh thần người ta phải lạnh lại. Ánh mắt Hành Viễn tiên nhân lộ ra vẻ tuyệt vọng, cố gắng tuôn ra ma khí, đẩy sức mạnh cơ thể lên đến cực hạn. Trường tiên trong tay vung lên đối kháng với Kỷ Ly tiên nhân. Đây là địa bàn của Thần Tiên Môn, hôm nay bị cường địch bao vây, bọn họ căn bản không có hy vọng trốn thoát.

BịchI

Đột nhiên, thân hình Hành Viễn tiên nhân bị đánh bay ra ngoài.

Phục Viễn tiên nhân vừa mới tận mắt nhìn thấy đại sư huynh Thiên Viễn tiên nhân bị bàn tay này của Tiêu tiên nhân hạ sát. Mà thực lực của Thiên Viễn tiên nhân lại là kim tiên trung kỳ.

Vùi

Xuất hiện trước mặt Phục Viễn tiên nhân là một bàn tay màu vàng.

Phục Viễn tiên nhân căn bản không nghĩ qua, bởi vì Hàn Tiên tiên nhân thao túng sinh mạng của một cô gái thế tục, lại dẫn đến họa diệt tông cho Thần Tiên Môn như vậy.

Tình huống này, Hành Viễn tiên nhân giống như một con mãnh thú bị vây trong lồng giam, còn Kỷ Ly tiên nhân là một thợ săn lạnh lùng, ánh mắt gắt gao theo dõi con thú, không giết chết nó, nhưng lại không cho nó bất cứ hy vọng chạy thoát nào. Mà Hành Viễn tiên nhân lại không chấp nhận kết quả này, vẫn ra sức tấn công.

Ánh mắt Phục Viễn tiên nhân toát ra sự hối hận, đột nhiên nhìn Tiêu tiên nhân, dữ tợn quát:

Kỷ Ly tiên nhân ngự kiếm bay đến, rất nhanh khống chế phạm vi hoạt động của Hành Viễn tiên nhân, hơn nữa còn thi triển kiếm ý cường đại.

Kiếm ý lan tràn xung quanh, xu thế đánh đâu thắng đó thoáng qua trước mắt Phục Viễn tiên nhân. Điều này đồng nghĩa với việc đệ tử Thần Tiên Môn đã ngã xuống trước mặt ông ta.

Ánh mắt của Phục Viễn tiên nhân giờ phút này lại càng tuyệt vọng.

Để có thể giúp cho Tiểu Thất thành công đoạt xá, Kỷ Ly tiên nhân nhất định phải tiêu hao sức lực của Hành Viễn tiên nhân. Có như vậy, khi tiểu Thất chính thức đoạt xá, xác suất thành công mới tăng lên gấp bội.

Áp lực cường đại khiến Thiên Viễn tiên nhân có cảm giác không thở nổi. Đạt đến cấp bậc kim tiên nhiều năm, lần đầu tiên ông ta gặp phải cường địch mạnh như vậy. Đồng thời cũng là lần đầu tiên trải nghiệm cảm giác đối diện sinh tử như thế này. Lúc này đây, Phục Viễn tiên nhân không nhìn thấy bất cứ một hy vọng sống sót nào, ánh mắt nhìn sang người thanh niên đang huy động kim kiếm chém giết cường giả Thần Tiên Môn. Đột nhiên, Phục Viễn tiên nhân cảm thấy hối hận. Sớm biết vậy thì đã giao Hàn Tiên tiên nhân cho hắn, để hắn rời đi, có lẽ chuyện sẽ không phát sinh đến tình trạng như vầy. Vùi

Tiêu tiên nhân.

Thân hình bành trướng lên, sức mạnh ẩn chứa trên trường tiên, trong khoảnh khắc triển khai thế công vô cùng ác liệt.

Thần Tiên Môn nhất định sẽ bị tiêu diệt trong ngày hôm nay.

- Ta liều mạng với ngươi.

Sau khi Tiêu Dương giết chết một cường giả tiên nhân của Thần Tiên Môn, hoành kiếm bức ra, từ trên cao quan sát chiến trường bên dưới.

Chưởng lực cường thế trấn áp xuống. Âm một tiếng, Phục Viễn tiên nhân phun ra một ngụm máu, thân hình bay ra một khoảng cách.

Tiểu công chúa Tiêu Nhu Y không gia nhập vào cuộc chiến, xuất hiện bên cạnh Tiêu Dương, nhẹ giọng nói:

Nhưng đối mặt với Tiêu tiên nhân, ông ta chỉ còn một con đường.

Tiêu Dương lạnh lùng nói:

Người chết giãy giụa quả thật có thể bộc phát sức chiến đấu vô cùng mạnh mẽ.

- Dược Cốc chúng tôi nhất định sẽ trợ giúp cho anh.

Tiêu Nhu Y có thể cảm nhận được quyết tâm trong lời nói của Tiêu Dương, trầm giọng đáp:

- Tôi tin rằng Thần Tiên Môn chỉ là một sự khởi đầu.

Không còn lựa chọn nào khác.

- Có lẽ đây chính là báo ứng.

Báo ứng.

Hồi báo tội ác mà bọn họ đã gây ra trăm năm trước.

Lúc này, cục diện đã bị Kiếm tông khống chế. Tiêu tiên nhân mang theo cường giả của Tiêu gia đầu nhập vào cuộc chiến. Chiến lực này khiến kẻ khác phải rúng động.

- Hộ long thế gia truyền thừa nhiều năm đã sắp hóa thành một đống đổ nát.

Hành Viễn tiên nhân vẫn đang điên cuồng rít gào. Phục Viễn tiên nhân đã bước một chân vào Quỷ Môn Quan. Những cường giả còn lại đang bị Hoa Mãn Lâu và Thánh Long Vương liên kết tiêu diệt. Từng thân ảnh ngã xuống trong vũng máu.

Thần Tiên Môn bị diệt đã thành kết cục đã định.

Nghe xong, Tiêu Dương bừng tỉnh, nhìn thoáng qua Tiêu Nhu Y:

- Tiểu công chúa, em giấu diếm tôi không ít chuyện đấy. Tiêu gia chính là Dược Cốc biến mất nhiều năm. Thế mà hôm nay mới nói cho tôi biết.

- Tôi còn có nhiều chuyện bị sư phụ giấu diếm

Tiêu Nhu Y bất đắc dĩ nói:

- Trước kia tôi cũng không biết sư phụ lợi hại như vậy. Người vẫn luôn che giấu thực lực. Việc này tôi cũng vừa mới biết.

Tiêu Nhu Y nhìn Tiêu Dương, cười hì hì: - Đợi sau khi chuyện này kết thúc, hãy để sư phụ tự mình nói với anh.

Tiêu Dương sửng sốt một chút, trong lòng không khỏi dâng lên sự tò mò và nghi hoặc. Nhưng thấy Tiểu công chúa không có ý định nói tiếp, Tiêu Dương cũng đành thôi. Một tiếng kêu thảm thiết khiến Tiêu Dương quay đầu lại. Trên bầu trời, một ngụm máu nhiễm đỏ trời cao, một thân hình rơi xuống, không còn hơi thở, chính là Phục Viễn tiên nhân.

Trong tam đại Thái thượng trưởng lão cấp bậc kim tiên Thần Tiên Môn, hai người đã chết trong tay Tiêu tiên nhân.

Cũng có một số đệ tử Thần Tiên Môn rít gào, trợn mắt đến muốn nứt ra:

- Sĩ có thể sát nhưng không thể nhục.

Không ít đệ tử Thần Tiên Môn vứt bỏ trường tiên trong tay, đánh một chưởng vào đan điền của mình, phun ra một ngụm máu, thân hình co quắp trên mặt đất.

BịchI

Thanh âm đệ tử Kiếm tông chấn triệt hẳn lên.

- Người tự phế đan điền thì không giết.

Sức mạnh cường giả của Thần Tiên Môn bị đánh nát.

Khi Kiếm tông đã vững vàng khống chế được cục diện, Tiêu Dương đột nhiên bay lên, hàn mang kim kiếm chợt lóe, xuyên thẳng tận trời, trong phút chốc tản ra sắc thái chói mắt.

Kiếm ý mạnh mẽ, thân hình thẳng tắp, ánh mắt trầm tĩnh hữu thần quan sát xuống.

- Thần Tiên Môn nghe lệnh.

Thanh âm Tiêu Dương vang vọng bát phương:

- Ai tự phế đan điền thì không giết.

Thú vương mãnh thú phát ra tiếng rít gào, giống như thiên địa đang nằm trong lòng bàn tay.

Đối với không ít đệ tử đang bị tuyệt vọng của Thần Tiên Môn, đây chính là một sự ban ơn.

Sau khi tự phế đan điền, bọn họ không thể gia nhập vào giới tu hành, càng không thể lấy thân phận Thần Tiên Môn của hộ long thế gia. Bọn họ lựa chọn hoặc thoái ẩn núi rừng, hoặc trở thành một người bình thường. Nhưng chung quy vẫn còn tốt hơn so với việc mất đi tính mạng. Hôm nay Thần Tiên Môn đã máu chảy thành sông, gió tanh tràn ngập khắp bâu trời.

Tiên nhân tâng năm bị tiêu diệt, tiên nhân tâng bốn bị diệt vong.

Tiêu Dương có thể nhìn thấy đám cường giả của Thần Tiên Môn đang suy sụp.

Phục Viễn tiên nhân vừa chết, tốc độ đánh bại Thần Tiên Môn càng nhanh hơn.

Nhưng càng làm cho Tiêu Dương nghi hoặc chính là, sức mạnh của Dược Cốc hoàn toàn không thua kém Kiếm tông, nhưng Tiêu tiên nhân lại cúi đầu xưng thần trước hắn, suất lĩnh Dược Cốc gia nhập Kiếm tông.

Năm đó có lời đồn Dược Cốc rất mạnh, thực lực không hề thua kém hộ long thế gia. Sợ rằng điều này không phải là giả.

Có thể tưởng tượng Tiêu tiên nhân cường đại đến cỡ nào.

- Trở thành một phế nhân, chi bằng liều mạng với bọn chúng.

- Giết! Thần Tiên Môn miễn cưỡng phát ra phản kích cuối cùng.

Tiêu Dương đứng ở trên cao, lạnh lùng quan sát bên dưới. Những người ngoan cố thì chỉ có một con đường chết.

Thần kiếm Kiếm tông hiển nhiên không cần lưu tình.

Đây là một cuộc chiến sinh tử ta sống ngươi chết.

Toàn bộ Thần Tiên Môn đều trở thành địa ngục.

Thanh âm phản kích dần dần yếu lại. Sau khi một gã phán kháng cuối cùng bị giết chết, cả Thần Tiên Môn hôm nay, người duy nhất còn lại chính là Hành Viễn tiên nhân.

Ánh mắt Hành Viễn tiên nhân đã hiện lên sự tuyệt vọng. Khi ông ta nhìn xuống, vừa lúc nhìn thấy tấm bảng sừng sững ở Thần Tiên Môn vô số năm đã bị một kiếm của La Thiên Tôn Tọa đánh nát. Thần Tiên Môn truyền thừa vô số năm tháng, bắt đầu từ giờ phút này đã biến mất trong lịch sử hộ long thế gia.

Tuyệt vọng, không cam lòng, phẫn nộ, cừu hận lóe lên trong mắt Hành Viễn tiên nhân, ánh mắt ông ta trở nên đỏ bừng, điên cuồng nhìn chằm chằm Kỷ Ly tiên nhân đằng trước:

- Muốn chết thì cùng chết.

Lúc này, Hành Viễn tiên nhân có ý tự bạo.

Nhưng Kỷ Ly tiên nhân lại cười lạnh. Ông đã sớm dự liệu đối phương sẽ giống như con chó bị dồn vào góc tường, lựa chọn phương thức tự vận. Thần kiếm đột nhiên đâm thẳng, đâm trúng một huyệt vị của Hành Viễn tiên nhân. Lúc này, tiên linh khí bị Hành Viễn tiên nhân phát ra bị ép tiêu tán.

Không đợi ông ta kịp phản ứng, Kỷ Ly tiên nhân đánh ra một chưởng, đánh bay Hành Viễn tiên nhân ra ngoài.

Hướng mà Hành Viễn tiên nhân bay chính là chỗ của Tiêu Dương.

Ánh mắt Tiêu Dương như đao, nhìn thẳng Hành Viễn tiên nhân.

- Tiểu Thất tiền bối, chuẩn bị cho tốt.

Tiêu Dương thầm nói. Đợi Hành Viễn tiên nhân cách hắn chưa đến mười thước, hư kiếm trong đầu đột nhiên chấn động.

Dùng Hám Đạo Thuật mở đường cho Tiểu Thất tiền bối.

Băng thiên diệt hồn.

Lực công kích vô hình của Hám Đạo Thuật dũng mãnh tiến vào đầu Hành Viễn tiên nhân. Một khắc này, Hành Viễn tiên nhân phát ra một tiếng kêu thảm thiết.

Mi tâm của Tiêu Dương, một Tiên Thần Tâm chợt lóe lên, như lưu tinh chui vào mi tâm Hành Viễn tiên nhân.

Thân hình Hành Viễn tiên nhân bị định lại giữa không trung.

Đoạt xá bắt đầu.
Bình Luận (0)
Comment