Chương 1408: Băng quan nở hoa
Chương 1408: Băng quan nở hoaChương 1408: Băng quan nở hoa
Tiêu Dương nhìn chằm chằm bên dưới.
Thời gian tam lão sống trong thần binh thông linh của hắn cũng không ngắn. Tiểu Cửu và Tiểu Ngũ đã thành công đoạt xá. Hiện tại cũng chỉ còn lại một mình Tiểu Thất. Hơn nữa, tình cảm giữa Tiêu Dương và Tiểu Thất là sâu nặng nhất. Hôm nay đối tượng mà ông đoạt xá rất mạnh, khó khăn hiển nhiên sẽ rất cao. Điều này khiến Tiêu Dương lo lắng không ít.
Cũng may, quá trình Tiểu Thất đoạt xá lại thuận lợi vô cùng. Có lẽ là vì Thân Tiên Môn đã bị diệt vong, khiến Hành Viễn tiên nhân vô cùng tuyệt vọng, trong lòng đã sớm mất đi dũng khí sinh tôn. Hơn nữa, ông ta bị Hám Đạo Thuật đánh lén, căn bản không dám làm ra phản ứng quá lớn. Vì thế, Tiểu Thất đã thành công đoạt được linh hồn của Hành Viễn tiên nhân, hơn nữa còn dung hợp với trí nhớ của mình.
Mặc dù thực lực bản thân đạt đến cảnh giới kim tiên, nhưng hôm nay đã bị một linh hồn khác khống chế, với thực lực của Tiểu Thất, hiển nhiên không thể sau khi thành công đoạt xá sẽ có được thực lực kim tiên của Hành Viễn tiên nhân. Lúc này, trên đỉnh đầu đối phương đã bay đến kiếp vân màu đen bình thường.
Tam lão Ngũ Thất Cửu đã chịu quá nhiều đau khổ mới đi được đến thành công như ngày hôm nay. Nếu bây giờ còn đưa đến kiếp vân độ kiếp, quả thật mắt ông trời đã bị mù rồi.
Một khắc Tiêu Dương nhìn thấy kiếp vân, cũng thở phào một hơi.
Tiểu Thất tiền bối đã thành công rồi.
Từng đạo kiếp lôi đánh xuống, hữu kinh vô hiểm hoàn thành độ kiếp.
Trận chiến hoàn toàn đại thắng.
- Bắt đầu từ hôm nay, Thân Tiên Môn không còn tồn tại. Các người hãy tự giải tán. Từ nay về sau, hãy làm người bình thường. Nếu ai dám làm ác, chắc chắn sẽ bị Kiếm tông đuổi giết.
Những đệ tử Kiếm tông còn lại nhanh chóng quét dọn chiến trường. Còn đệ tử Thần Tiên Môn tự phế đan điền tập trung lại, ánh mắt hoảng sợ nhìn Tiêu Dương.
Tiêu Dương nhẹ nhàng lắc đầu. Đây chỉ là những đệ tử Thần Tiên Môn bình thường, hơn nữa cũng cam nguyện tự phế đan điền trở thành người bình thường. Tiêu Dương không thể xuống tay giết chết họ được, trực tiếp khoát tay chặn lại:
Tiểu Thất cười hắc hắc. Ông bước đến trước mặt Kỷ Ly tiên nhân, thần sắc không ức chế được sự kích động, quỳ xuống đất dập đầu.
Tiêu Dương vung tay lên, những người này trước sau rời đi.
Gương mặt trước mặt Tiêu Dương, từ lúc bị kiếp lôi đánh xuống đã hoàn toàn mất đi diện mạo của Hành Viễn tiên nhân, thay thế là một người đàn ông trung niên khoảng hơn bốn mươi tuổi. Tiêu Dương phoảng đoán, đây chính là diện mạo vốn có của Tiểu Thất. Đợi kiếp lôi biến mất, Tiêu Dương mỉm cười bước tới, ôm lấy Tiểu Thất tiên bối, nói:
Ánh mắt Tiêu Dương bắn ra sát khí cường đại, ác liệt như điện, đảo qua mọi người bên dưới.
Môi Kỷ Ly tiên nhân run rẩy, ánh mắt thâm tình, không ngừng gật đầu nâng Tiểu Thất dậy.
- Tiểu Thất tiền bối so với Hành Viễn tiên nhân còn đẹp trai hơn nhiều.
Ánh mắt Tiêu Dương từ từ đảo qua một đống hỗn độn bên dưới, máu chảy thành sông, thi thể ngổn ngang, cuối cùng ánh mắt rơi vào đám tù binh. Những người này đang chờ hắn phán xử. Lòng bàn tay Tiêu Dương xuất hiện một ngọn lửa màu xanh tím, độ ấm trong không gian đột nhiên tăng lên mấy lần.
Một số đệ tử Kiếm tông bị thương đang được Dược cô và Tiêu Nhu Y chữa trị, rất nhanh xử lý vết thương. Sau khi uống đan dược vào, sức khỏe nhanh chóng khôi phục.
Bốn phía hoàn toàn yên tĩnh.
Mọi người đều chấn động, không ngừng quỳ xuống dập đầu với Tiêu Dương.
Đệ tử Kiếm tông không lộn xộn mà lui lại.
Hỏa quang tận trời, đốt cháy hết thảy.
Ngọn lửa màu xanh tím xẹt qua bầu trời, tạo thành một cung độ xinh đẹp, rơi xuống cửa chính Thần Tiên Môn.
Người Kiếm tông đều tỏ ra kích động nhưng không ai cảm thấy vui sướng.
Tiêu Dương ngẩng đầu nhìn quan tài bằng băng phía trên, ánh mắt không hề có chút vui sướng khi thắng lợi. Đối với hắn mà nói, cho dù có giết sạch Thần Tiên Môn, cũng không lấy lại được tính mạng của đại tiểu thư.
Ánh mắt Tiêu Dương cũng không tự chủ được mà cảm thấy ươn ướt. Hắn nhắm mắt lại, ngực phập phồng, hít một hơi thật sâu rồi chậm rãi mở mắt ra:
Ánh mắt mọi người đều rơi vào người Tiêu Dương.
Tâm trạng Tiêu Nhu Y cũng cảm thấy nặng nề vô cùng, ánh mắt đảo qua, bỗng nhiên đồng tử co rụt lại, quát to lên:
Người Kiếm tông liền nhìn nhau một cái.
- Mọi người về trước đi, để tôi tiễn đại tiểu thư.
- Đại tiểu thư, hãy để Thần Tiên Môn tiễn em đi.
Bởi vì chính giữa ngọn lửa là một quan tài băng tinh, tản ra áp lực vô hình, đốt cháy tinh thần người khác.
Diệp Tang bước đến bên cạnh Tiêu Dương, nhìn quan tài bằng băng tinh, yết hầu nghẹn ngào, nhẹ cắn môi:
- Mạng của Thiết Anh thật khổ.
Lửa trong cuộc chiến đã bị dập tắt, một lần nữa lại thiêu đốt lên. Lúc này, ngọn lửa cắn nuốt toàn bộ ngóc ngách của Thần Tiên Môn.
Ngọn lửa chiếu sáng những gương mặt lặng yên.
Lúc này, đám đệ tử Thần Tiên Môn đã trở thành người bình thường đều quay đầu nhìn lại, liền nhìn thấy biển lửa, ánh mắt hiện lên sự hoảng sợ và may mắn, sau đó phát ra tiếng cảm thán, rồi xoay người biến mất khỏi khu rừng. Từ nay về sau, trong giới tu hành Viêm Hoàng sẽ không còn Thần Tiên Môn nữa.
Thần Tiên Môn đã hoàn toàn hóa thành tro bụi.
- Tiêu Dương, anh nhìn kìa.
Tiêu Dương theo hướng tay của Tiêu Nhu Y, định nhãn nhìn lại, ánh mắt liên chấn động.
Dưới ngọn lửa thiêu đốt, quan tài băng tinh từ từ hòa tan. Bên trên xuất hiện một chiếc lá màu xanh.
Chiếc lá chập chờn, trong phút chốc tản ra sức mạnh cường đại, lan tràn khắp thiên địa.
Mọi người không khỏi ngây ra. Ngừng hô hấp, nhìn cảnh tượng thần kỳ trước mắt.
Theo nước đá hòa tan, một chiếc lá lại từ bên trong quan tài xông ra, tràn ngập khí tức sinh mệnh.
- Đây là...
Tiêu Nhu Y giật mình, quay sang nhìn Tiêu tiên nhân.
Thiên địa trong nháy mắt giống như ngừng lại.
Bốn mắt nhìn nhau.
Cô ngồi dậy, lập tức nhìn thấy một bộ bạch y đang lao đến.
Bên trong quan tài bằng băng tỉnh, cô gái mở mắt, ánh mắt giống như đã trải qua thời gian mấy trăm năm.
Đóa hoa run rẩy, từng chiếc lá va vào nhau soàn soạt.
Hốc mắt Tiêu Dương đã ướt hoàn toàn, không ức chế được mà vọt đến, giống như một cơn gió đuổi theo trăng sáng.
Tiêu Dương không thể tin vào lỗ tai của mình, thanh âm run rẩy, e sợ hình ảnh xinh đẹp trước mắt sẽ bị mất đi. Sau khi Tiêu tiên nhân nói xong, phía trên quan tài bằng ngọc lại càng có nhiều chiếc lá mọc ra, tản ra quang hoa thánh khiết.
- Tại sao Ẩn Vụ Tiên Hoa lại chạy vào quan tài băng tinh của mình?
Tiêu Dương thì thào, ánh mắt hiện lên quang mang.
- Đại tiểu thư được cứu rồi? Có phải hay không?
Tiêu Dương đột nhiên nắm lấy cánh tay Tiêu Nhu Y, giống như bắt được cọng cỏ cứu mạng cuối cùng.
Hai tay Tiêu Nhu Y truyền đến cảm giác đau nhức. Lúc này, ánh mắt tràn đầy sự phấn chấn và kích động:
- Không sai. Đây chính là Ẩn Vụ Tiên Hoa, nói rõ chị Thiết Anh nhất định có phúc trách thật dày. Tiêu Dương, chẳng lẽ anh không cảm nhận được hơi thở của chị Thiết Anh sao?
Hai tay Tiêu Dương run rẩy, buông lỏng cánh tay Tiêu Nhu Y, một lần nữa tập trung vào quan tài băng tinh.
Hơi thở của đại tiểu thư, không sai, là hơi thở của đại tiểu thư.
- Ẩn Vụ Tiên Hoa?
Ánh mắt Tiêu Dương mở to, thân hình run lên. Tâm trạng vốn đang tuyệt vọng trong nháy mắt dâng lên một tia hy vọng.
Thanh âm như sấm rền bên tai, trong khoảnh khắc đánh xuống đầu mọi người.
Ẩn Vụ Tiên Hoa.
- Là Ẩn Vụ Tiên Hoa.
Tiêu tiên nhân hoàn toàn bị cảnh tượng kỳ lạ hấp dẫn, gương mặt vốn luôn lạnh nhạt, thần sắc kích động:
Hai người đồng thời rơi lệ.
Giọt nước mắt hạnh phúc.
Hai cơ thể gắt gao ôm chặt, thật lâu cũng không muốn buông ra.
Cảm giác mất rồi lại được vô cùng quý báu. Huống chị, trong lòng Tiêu Dương, hắn đã từng trải nghiệm cảm giác người thân mất đi. Loại cảm giác này, Tiêu Dương suốt đời không quên.
Ôm nhau mà khóc.
Lúc này, không ít đệ tử Kiếm tông cũng âm thầm lau nước mắt.
Biển lửa bên dưới cũng chứng kiến thời khắc hạnh phúc này.
Yên lặng hồi lâu, cuối cùng phải cần có người đánh vỡ sự yên lặng.
- Chúc mừng ba ba, chúc mừng tỷ tỷ xinh đẹp, xinh đẹp...
Tiểu thần long nhảy ra chúc mừng, nhưng dường như đang nhớ đến người nào đó.
Giữa không trung, mười ngón tay đan chặt, gương mặt Quân Thiết Anh hiện lên sự hạnh phúc.
Tiêu Dương trừng mắt nhìn tiểu thần long, nhưng chính bản thân cũng không nhịn được mà cười.
- Chúc mừng lão đại, chúc mừng đại tẩu.
Giát Giát tiếp cận náo nhiệt.
- Chúc mừng bán sư phụ, chúc mừng bán sư mẫu.
Tiêu Nhu Y cười hì hì.
Diệp Tang lắc mình bước đến, nhìn Tiêu Dương và Quân Thiết Anh, sắc mặt ửng đỏ thấp giọng chúc một tiếng:
- Chúc mừng Tiêu lang, chúc mừng chi.
Lúc này, đệ tử Kiếm tông đều chắp tay, thanh âm vang vọng cả không gian:
- Chúc mừng tông chủ chí tôn, chúc mừng phu nhân chí tôn.
Sau đó, trong đống đổ nát của Thần Tiên Môn vang lên tiếng cười to.
Cho đến giờ phút này, mọi người đều không có bất kỳ tiếc nuối nào, thống khoái cười ha hả. Chiến dịch này đã toàn thắng.
Mọi người đều chờ mong, sau khi tin tức Thân Tiên Môn bị diệt truyền ra, hộ long thế gia, thế lực Ma Môn, ánh mắt bọn họ sẽ đặc sắc ra sao?
Tiêu Dương ôm lấy Quân Thiết Anh, quan sát bên dưới, mỉm cười.