Hộ Hoa Trạng Nguyên Tại Hiện Đại (Dịch Full)

Chương 1406 - Chương 1413: Kịch Biến Thiên Môn Sơn

Chương 1413: Kịch biến Thiên Môn Sơn Chương 1413: Kịch biến Thiên Môn SơnChương 1413: Kịch biến Thiên Môn Sơn

Đối với Tuyết Trần đại tiên mà nói, đây chính là tín nghưỡng sụp đổ, bị đánh một gậy vào đầu, cả người hoàn toàn hỗn loạn.

Trong khu rừng, một số thi thể chết không nhắm mắt, ánh mắt trước khi chết vẫn hiện lên sự tham lam.

Thân hình lưng còng với mái tóc dài rơi xuống, phảng phất trong một đêm như già hơn.

Trong đầu, những lời nói của lão đạo trưởng cứ xoay vần.

Thần Tiên Môn, Kiếm Tông, Ma Môn.

Tin tức lấy được từ miệng Thiên Tâm đạo nhân đối với Tuyệt Trần đại tiên là một đả kích rất lớn.

Thánh địa trong lòng ông đã trở thành thế lực của Ma môn, và hôm nay đã bị tiêu diệt.

Đả kích nặng nề khiến Tuyệt Trần đại tiên như muốn nổi điên.

Ánh mắt ông ta lóe lên quang mang lạnh như băng, đột nhiên thân ảnh lóe lên, biến mất trong thiên địa.

Âm!

- Nhưng một sự thật không thể thay đổi chính là Thân Tiên Môn đã bị diệt. Bất luận thế nào, Kiếm Tông cũng phải cho ta một công đạo.

Tiêu Dương và Tiêu Nhu Y còn chưa chạy đến Thiên Môn Sơn, Thiên Môn Sơn đã xảy ra kịch biến.

- Là sự thật sao? Kiếm Tông mà cũng bị diệt? Năm trăm năm qua, giới tu hành rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?

Cả tòa Thiên Môn Sơn giống như bị vây trong một hoàn cảnh vô cùng quỷ dị. Cho dù đang là đêm khuya cũng khiến không ít người chú ý. Nhưng nhiều người cho rằng, đây chỉ là hiện tượng tự nhiên. Hơn nữa, từ trước đến nay, Thiên Môn Sơn cũng phát sinh không ít sự kiện thần bí.

- Trăm năm trước, Kiếm Tông bị diệt.

Cả bầu trời Thiên Môn Sơn, từng đạo tia chớp đánh xuống, giống như muốn nuốt chửng toàn bộ Thiên Môn Sơn.

Tuyệt Trần đại tiên chậm rãi ngẩng đầu, ánh mắt bắn ra hàn băng:

Tuyệt Trần đại tiên thì thào:

Một đêm này cũng không hề yên tĩnh.

- Trời giáng hồng thủy?

Sau khi biết được Kiếm Tông bị diệt, cường giả tuyệt thế đã sớm chất hết, sự kiêng ky trong lòng Tuyệt Trần đại tiên đối với Kiếm Tông cũng giảm đi vài phần.

Rất nhiều người đứng từ xa nhìn sấm chớp đánh điên cuồng trên đỉnh Thiên Môn Sơn, trong đầu không tự chủ được mà toát ra một đống ý niệm.

Chỗ thác nước Thiên Môn Sơn, nước mãnh liệt đổ xuống, phát ra thanh âm đỉnh tai nhức óc.

- Chẳng lẽ là thần tiên hiển linh?

Mệnh lệnh Thu Hàn tiên tử giao cho ông ta chính là tìm Thiên Tuyền Bổ Thiên Thạch.

Hôm nay, tạo thành cảnh tượng kỳ quan này ở Thiên Môn Sơn, cũng không phải hiện tượng tự nhiên, mà chỗ không gian này đang bị một nguồn sức mạnh đánh sâu vào. Vù.

Không gian huyền bí nơi Thiên Môn Thụy Thú ẩn núp.

Trở tay, một luồng thân quang bắn ra.

Chỉ là, không ai đủ dũng khí tiến vào Thiên Môn Sơn, càng thêm không dám đến khu vực thác nước, chứ đừng nói chỉ tiến vào sơn động kỳ dị.

Thiên Môn thần trận không trọn vẹn đã bị khiêu chiến trước nay chưa từng có.

Khí thế hùng hậu lan tràn, cánh tay huy động, búa lớn trong tay đánh ra, liên tiếp mấy tiếng nổ vang, bao gồm cả ngọn núi cũng bị đánh nát.

Tay cầm búa lớn, như Bàn Cổ khai thiên.

Lúc đó, Tiêu Dương và rất nhiều cường giả Ma Môn, cũng bởi vì bị không gian huyền bí này ngăn cản, nên không tìm được Thiên Môn Thụy Thú, chỉ có thể dẹp đường hồi phủ.

Thiên Môn thân trận cũng không bị động để Vũ Văn Thương công kích. Lúc này, một cổ khí thế phô thiên cái địa lao đến. Xung quanh Vũ Văn Thương giống như có một ngọn núi thật lớn đè xuống. Uy thế khiến người ta không rét mà run.

- Hừ.

Vũ Văn Thương vẫn đứng thẳng.

Đến từ cường giả siêu cấp của Phủ tông, cấp bậc Kim tiên, Vũ Văn Thương.

Mặc dù không được trọn vẹn, nhưng dù sao cũng là trận pháp Long Thần đại nhân tự mình lưu lại.

Nơi này chính là Thiên Môn thần trận mà tiểu thần long đã nói.

Vũ Văn Thương đã chạy đến Thiên Môn Sơn trước Tiêu Dương, hiện tại đã tiến vào bên trong sơn động, triển khai thủ đoạn cường thế. Chỗ không gian huyền bí này bị Vũ Văn Thương dùng năng lượng mạnh mẽ đánh sâu vào, không ngừng rung động. Thực lực của Vũ Văn Thương được xem là hàng ngũ đỉnh phong nhất địa cầu. Nhưng oanh kích liên tiếp vẫn không làm nó sụp đổ được.

Một khắc ngọn núi vỡ vụn, thiên địa xuất hiện một con rồng nước thật lớn, rít gào lao đến.

- Khai thiên tích địa.

Thân hình Vũ Văn Thương đột nhiên to lên, đạt đến độ cao mấy trăm trượng vắt ngang thiên địa, thân mang lóng lánh phát ra từ búa lớn, trong nháy mắt đánh tan con rồng nước.

Thiên Môn thần trận mãnh liệt lay động, cả thiên địa như sắp sụp đổ.

Thiên Môn Sơn giữa đêm khuya chẳng khác nào một con mãnh thú sắp bừng tỉnh. Sấm sét đánh xuống, nước chảy ào ào bên dưới. Cảnh tượng này vô cùng kích thích tinh thân người khác.

Ánh mắt mọi người đều hiện lên sự hoảng sợ.

Hoàn toàn chưa phát giác ra, nguy cơ đang lan đến bên người bọn họ.

Nếu Thiên Môn thần trận bị phá giải, sợ rằng cả tòa Thiên Môn Sơn sẽ bị sụp theo. Rất nhiều tảng đá lớn rơi xuống, cộng thêm hồng thủy tàn phá, trong phạm vi vài dặm sẽ bị ảnh hưởng. Nhưng lúc này vẫn có một số người gan lớn, tò mò tiến vào xem xét.

Âm!

Quả nhiên, một lát sau, Thiên Môn Thụy Thú đột nhiên nhấc đầu, há miệng phun ra một luồng thần quang. Vũ Văn Thương mỉm cười. Ông ta đang ở bên trong Thiên Môn Thần trận, có thể nói là đã nắm được mệnh mạch của nó, không sợ Thiên Môn Thụy Thú không đi vào quy cũ.

Hai chân Thiên Môn Thụy Thú không ngừng đạp về phía sau, thân hình run rẩy.

Nó chưa từng trải qua tình cảnh nghẹn khuất như lúc này.

Thiên Môn Thụy Thú phát ra tiếng rít gào không cam lòng, ánh mắt chứa đầy hận ý.

Rống.

Trong nháy mắt Thiên Môn Thụy Thú ngã xuống, thân hình liên nhảy dựng lên, ngẩng đầu, hai mắt phẫn nộ không cam, nhìn chằm chằm Vũ Văn Thương.

- Ta biết ngươi chính là Thụy Thú thủ hộ chỗ này.

Vũ Văn Thương chỉ vào Thiên Môn Thụy Thú, lãnh đạm nói:

- Ta không muốn làm khó ngươi. Chỉ cần ngươi giao ra Thiên Tuyên Bổ Thiên Thạch, ta lập tức rời khỏi đây ngay.

Thiên Môn Thụy Thú phát ra tiếng gâm giận dữ.

Vũ Văn Thương cười khẽ:

- Ngươi hẳn là không có lý do để cự tuyệt. Trên thực tế, Thiên Tuyền Bổ Thiên Thạch đối với ngươi không có bất cứ tác dụng gì. Chỉ là một khối bảo thạch xuất thế ở Thiên Môn Sơn mà thôi. Ngươi giao nó cho ta, sẽ bảo vệ được Thiên Môn Sơn. Ngược lại...

Ánh mắt Vũ Văn Thương trở nên lạnh lẽo:

- Ta sẽ san bằng Thiên Môn Sơn này.

Vũ Văn Thương cười khinh miệt, vung búa lớn trong tay, ngăn cản được công kích của Thiên Môn Thụy Thú. Đồng thời âm một tiếng, Thiên Môn Thụy Thú phát ra tiếng rống to, thân hình bị đánh bay ra ngoài. Với thực lực của nó, căn bản không phải là đối thủ của đại kim tiên Vũ Văn Thương.

Đầu có một sừng hình cung, thân màu đỏ, giống như một con cọp to lớn, hai mắt mở to, nhìn chằm chằm Vũ Văn Thương, sau đó rít gào xông lên. Chiếc sừng hình cung bắn ra quang mang mãnh liệt, lao thẳng về phía Vũ Văn Thương.

Một bóng màu đỏ lao ra.

Bỗng nhiên, một tiếng gầm gừ giận dữ vang lên.

Thiên Môn thần trận không được trọn vẹn sắp không chống đỡ nổi.

Thiên Môn thần trận phát ra tiếng nổ xé gió.

Một đài sen xuất hiện.

Bên trên đài sen là một hòn đá.

Ánh mắt Vũ Văn Thương trong khoảnh khắc nóng lên.

- Thiên Tuyền Bổ Thiên Thạch.

Cánh tay duỗi về phía Thiên Tuyền Bổ Thiên Thạch.

Thần mang bên trên đài sen bùng lên, ngăn cản động tác của Vũ Văn Thương.

Vũ Văn Thương cười lạnh, đánh xuống một búa, ẩn chứa năng lượng hủy thiên diệt địa. Trong nháy mắt, cả tòa đài sen vỡ tung. Thiên Tuyền Bổ Thiên Thạch rơi vào lòng bàn tay Vũ Văn Thương.

Cảm nhận được năng lượng ba động từ hòn đá truyền đến, Vũ Văn Thương mỉm cười.

Ngửa mặt lên trời cười to.

Một lát sau, Vũ Văn Thương vung tay lên, nhìn Thiên Môn Thụy Thú:

- Tương truyền ngươi chính là thân thú do đích thân Long Thần đại nhân chọn ra, tọa trấn Thiên Môn Sơn. Chỉ tiếc, không ai biết trên người ngươi xảy ra biến cố gì khiến cho thực lực lại suy yếu như vậy. Ta để ngươi lại, tiếp tục trông coi Thiên Môn Sơn. Hahah...

Vũ Văn Thương nói, sau đó xoay người rời khỏi.

Đêm khuya, sấm sét, cuồng phong trên đỉnh Thiên Môn Sơn rốt cuộc cũng dừng lại.

Bốn phía khôi phục sự yên tĩnh.

Tại một cửa động, một thân hình xuất hiện, ánh mắt nhìn ra xa, sau đó biến mất.

Không ai biết Thiên Môn Sơn đã xảy ra biến cố gì. Hiện tượng tự nhiên đến quỷ dị mà đi cũng quỷ dị. Một số người nhìn lên đỉnh Thiên Môn Sơn, không tự chủ được mà xoa hai mắt, tưởng rằng mình bị ảo giác.

Rống.

Bỗng nhiên, một tiếng mãnh hổ rít gào vang lên, chỉ trong mấy giây ngắn ngủi không thấy tăm hơi.

Sáng sớm hôm sau, chuyến bay từ Vân Nam đến Thiên Môn đang từ từ hạ cánh.

Tiêu Dương và Tiêu Nhu Y bước ra ngoài, tạm thời đón một chiếc xe.

- Tài xế, đến Thiên Môn Sơn.

Tiêu Dương nói.

- Được.

Tài xế sáng sớm đã đón được khách, tâm trạng cũng vui sướng, mỉm cười nói.

Chiếc xe rất nhanh đến khu vực Thiên Môn Sơn.

- Ô, hôm nay ngày mấy? Tại sao sáng sớm lại có nhiều xe đến Thiên Môn Sơn như vậy?

Tiêu Nhu Y ló đầu ra cửa sổ xe, không khỏi tò mò hỏi.

- Hhaah, tôi còn tưởng các người nghe tiếng mà đến đây chứ.

Tài xế nói. Phía trước là đèn đỏ, chiếc xe liền dừng lại. Tài xế quay đầu, ra vẻ thần bí:

- Các người vừa xuống máy bay nên không biết, tối ngày hôm qua, trên Thiên Môn Sơn đã xảy ra một chuyện rất thần kỳ.

- Chuyện thần kỳ?

Tiêu Dương và tiểu công chúa nhìn nhau, trong lòng không khỏi cảm thấy bất an:

- Chuyện gì vậy?

- Nghe nói Thiên Môn Thụy Thú trong truyền thuyết hiển linh. Đêm qua đã hiện ra chân thân, rất nhiều người đã tận mắt nhìn thấy.

Tài xế đáp:

- Cho nên hôm nay mới có nhiều người đến Thiên Môn Sơn cầu phúc.

Nghe vậy, tâm trạng Tiêu Dương không khỏi chùng xuống.
Bình Luận (0)
Comment