Hộ Hoa Trạng Nguyên Tại Hiện Đại (Dịch Full)

Chương 1407 - Chương 1414: Kính Diệu Minh Tâm

Chương 1414: Kính diệu minh tâm Chương 1414: Kính diệu minh tâmChương 1414: Kính diệu minh tâm

Thiên Môn Thụy Thú hiện thân?

Bất luận là thật hay giả, sợ rằng Thiên Môn Sơn đã xảy ra biến cố.

Tiêu Dương và tiểu công chúa nhìn nhau, đều nhìn ra được sự lo lắng trong mắt đối phương.

Chiếc xe còn cách cửa vào Thiên Môn Sơn đến gần ngàn thước nhưng đã gặp phải cảnh tượng một đoàn xe nối dài. Tiêu Dương đành xuống xe đi bộ. Dọc đường đi, không ít người hứng trí bừng bừng bàn tán về truyên thuyết có liên quan đến Thiên Môn Thụy Thú. Rất nhiều người còn thêm mắm dặm muối, giống như tận mắt nhìn thấy Thiên Môn Thụy Thú vào đêm hôm qua.

- Anh không biết đâu, tối hôm qua tôi ngủ không được nên đến đây tản bộ, không nghĩ đến lại nhìn thấy trên đỉnh Thiên Môn Sơn, sấm sét đánh xuống như mưa. Tôi nghĩ nhất định là Thiên Môn Thụy Thú hạ phàm.

- Rất nhiều người tối hôm qua cũng nghe được tiếng thần thú gầm gừ. Nghe nói là Thiên Môn Thụy Thú đang hướng thế nhân tuyên bố nó trở vê.

- Thiên Môn Thụy Thú sẽ tiếp tục che chở cho vùng đất này.

Nội dung bàn tán khiến Tiêu Dương càng khó lòng bình tĩnh. Lúc này, du khách rất nhiều, Tiêu Dương không tiện đi quá nhanh, chỉ có thể bước theo sau, dần dần đến khu vực thác nước của Thiên Môn Sơn.

Tiêu Dương giật mình.

Rùng mình, ánh mắt liếc về phía sâu trong thạch động, đó chính là cửa vào Thiên Môn thần trận.

- Có ma khí.

Tiêu Dương lập tức nhận ra một luồng khí tức băng hàn bao trùm đến.

Một khối cự thạch vắt ngang, xuất hiện trên đường, dường như nói rõ cả một đêm qua không yên tĩnh.

- Thiên Môn thần trận dường như đã bị phá vỡ nghiêm trọng.

Làm cho người ta ngoài ý muốn chính là khu vực bên này đã bị phong tỏa.

Khí tức hàn băng biến mất.

Tiêu Dương trịnh trọng bước lên phía trước.

Tối hôm qua, quả thật Thiên Môn Sơn đã xảy ra biến cố. Trên núi có rất nhiều cự thạch rơi xuống, chặn lại đường đi. Hôm nay đang tăng cường xử lý. Để tránh xảy ra tai họa, cho nên đoạn đường bên này đã bị phong tỏa. sau khi tiểu công chúa nói ra thân phận, khám xét người Tiêu Dương và tiểu thần long, cả ba bước qua dải ngăn cách màu vàng, tiếp tục đi về phía trước.

Gương mặt ngưng trọng, đi sâu vào vách núi, thấy chung quanh không có ai, Tiêu Dương đột nhiên nhảy lên, trực tiếp bay lên vách đá, rất nhanh tiến vào thạch động Thiên Môn.

- Chẳng lẽ chúng ta đã đến chậm một bước?

Tiểu thần long hít hít vài cái, lên tiếng nói.

Tiêu Nhu Y nói.

Tiêu Dương không khỏi chớp mắt. Một cái chớp mắt này, hắn có cảm giác giống như có một đôi mắt đang nhìn mình, hơn nữa còn tràn ngập hận ý. Là của Thiên Môn Thụy Thú chăng?

Tiểu thần long lên tiếng. Tiêu Dương thở ra một hơi. Ma Môn vĩnh viễn không thể khinh thường.

Tiểu thần long nghi hoặc nói:

Ba thân ảnh lướt vào, hình ảnh trước mắt liền thay đổi.

Đây là tình huống mà hắn không muốn nhìn thấy nhất.

Tiêu Nhu Y ném ra Thần Nông Đỉnh, ngăn cản mưa đá đánh vào.

Tiêu Dương cau mày.

- Tại sao chúng ta vừa đến, nó lại như không muốn sống mà liêu chết với chúng ta? Rốt cuộc là có chuyện gì xảy ra?

Tiêu Nhu Y lên tiếng:

- Thiên Môn Thụy Thú giống như đã bị đả kích nào đó?

- Đối với Thiên Môn thần trận, nếu không phải là kim tiên thì khó mà toàn thân trở ra, chứ đừng nói chỉ đến phá hủy nó.

Ba người có cảm giác mình đang ở bên trong một khu vực băng sương. Trên đỉnh đâu, mưa đá điên cuồng rơi xuống. Khí thế kinh khủng nhấc lên.

Tiêu Dương biến sắc, không nghĩ đến khi tiến vào Thiên Môn thần trận lại gặp phải oanh kích còn mạnh hơn lần trước. Thiên Môn Thụy Thú há cái miệng máu chờ hắn đến, trong nháy mắt phát động tấn công cường thế.

Bịch.

- Chẳng lẽ hộ long thế gia phái kim tiên đến, hơn nữa còn không phải cường giả kim tiên bình thường. Tại sao bọn họ lại biết được bí mật Thiên Môn thần trận?

Thiên Môn Thụy Thú vẫn còn ở bên trong, chứng tỏ Thiên Tuyên Bổ Thiên Thạch vẫn chưa rơi vào tay Ma Môn.

Trong lòng Tiêu Dương vẫn ôm một tia hy vọng. Dù sao, trong chớp mắt vừa rồi, hắn đã nhận ra khí tức của Thiên Môn Thụy Thú.

- Vào bên trong xem trước đi.

- Loài người ti tiện, tìm chết đi.

Lúc này, trong thiên địa vang lên thanh âm rống giận của Thiên Môn Thụy Thú. Mưa đá càng thêm mạnh hơn xen lẫn cuồng phong mưa rào, ầm ầm đánh xuống, đánh thẳng vào Thần Nông Đỉnh. Thần vân chớp động trên Thần Nông Đỉnh, tràn ngập khí tức cường đại, ngăn cản công kích của Thiên Môn Thụy Thú.

- Cẩn thận bên dưới.

Tiểu thần long lên tiếng, khoát tay chặn lại, bố trí một tâng phòng ngự trên mặt đất.

Bịch.

Trong thời gian ngắn, tâng phòng ngự này cũng bị phá hủy, phát ra tiếng xé gió.

Cường công đến từ trên trời dưới đất.

Thần sắc Tiêu Dương trầm xuống:

- Rốt cuộc đêm qua đã xảy ra chuyện gì?

- Thiên Môn Thụy Thú ẩn núp bên dưới hồ nước. Tiểu thần long nói. Ba người nhảy lên, từ trên một ngọn núi khác quan sát xuống. Mặt nước bên dưới vẫn bình tính như gương.

- Đây là mắt trận của thần trận thượng cổ, nơi ẩn thân của Thiên Môn Thụy Thú.

Thân ảnh nhanh như gió, lao thẳng về đoạn đường phía trước, xuyên qua từng tầng chướng ngại, rất nhanh trước mắt xuất hiện một ngọn núi nguy nga.

- Theo ta.

Tiểu thần long dứt khoát nói:

Tiêu Dương gật đầu.

Thần kiếm rút ra khỏi vỏ, hàn mang từ Thiên Hoàng thần kiếm trong nháy mắt đánh nát công kích của mưa đá.

Tiêu Nhu Y thuận thế thu hồi Thần Nông đỉnh. Tiêu Dương huy kiếm chém vỡ mưa đá đầy trời.

Rất nhanh đã trấn áp được tất cả công kích của Thiên Môn thần trận.

Trải qua một đêm bị Vũ Văn Thương công kích, Thiên Môn thần trận còn chưa kịp khôi phục. Hiện tại lại bị Tiêu Dương phản kích, rất nhanh không gian của ba người Tiêu Dương đột nhiên bình tĩnh trở lại.

Yên tĩnh không một tiếng động.

Hết thảy công kích đã biến mất không thấy tăm hơi, thiên địa khôi phục lại sự yên tĩnh.

- Nó đã đi rồi sao?

Tiêu Nhu Y nghi hoặc quay sang nhìn tiểu thần long. Chỉ có tiểu thần long mới hiểu rõ Thiên Môn thần trận.

- Bây giờ chỉ có thể chế phục nó, sau đó dùng Côn Luân Thiên Cơ Kính để thức tỉnh trí nhớ của nó, khi đó mới làm cho nó bình tĩnh lại, giao ra Thiên Tuyên Bổ Thiên Thạch cho chúng ta.

Tiêu Nhu Y nhanh chóng truyền âm cho Tiêu Dương:

- Tiêu Dương, hãy nghĩ biện pháp chế phục nó.

Tối hôm qua, khẳng định là cường giả của Ma Môn đã đến, hơn nữa còn dùng thủ đoạn gì đó với Thiên Môn Thụy Thú. Cho nên nó mới phẫn nộ như vậy.

Loài người ti tiện?

Tiêu Dương mơ hồ cảm giác được, sự điên cuồng của Thiên Môn Thụy Thú nhất định có liên quan đến biến cố tối hôm qua.

Tiêu Dương đã nhận ra được khí tức của Thiên Môn Thụy Thú.

- Hoàn cảnh bên dưới hồ nước rất phức tạp, nhưng lại là mắt trận của Thiên Môn thần trận. Nếu ở đây bộc phát chiến đấu, rất dễ dàng hủy đi cả Thiên Môn thần trận. Một khi Thiên Môn thần trận bị phá hủy. Như vậy, Thiên Môn Sơn sẽ có khả năng bị sụp đổ.

Tiểu thần long nói:

- Tốt nhất nên để Thiên Môn Thụy Thú tự mình chạy ra.

Tiêu Dương trầm ngâm một hồi, đảo mắt nhìn Tiêu Nhu Y:

- Tiểu công chúa, phải nhờ vào em rồi.

Tiêu Nhu Y gật đầu, chậm rãi bước lên, quan sát mặt hồ yên tĩnh bên dưới, sau đó vung tay lên. Thân vân ba động trên Thân Nông đỉnh lập tức lóe ra. Khí tức hùng hậu từ chí bảo tràn ngập bên trong Thiên Môn thân trận. Tiêu Nhu Y nhảy lên, lướt ngang hồ nước, lăng không khoanh chân mà ngồi.

Một góc trên Thần Nông Đỉnh, thân quang chớp động.

Cầm Phục Hy xuất hiện trong tay Tiêu Nhu Y.

Ngón tay mảnh khảnh đảo qua, thần vân Phục Hy cầm ba động. Một chuỗi âm phù phát ra từ Phục Hy cầm, quanh quẩn trên đỉnh đầu Tiêu Nhu Y.

Cánh tay vung lên.

Thanh âm tựa như lưỡi mác.

Thần vân âm phù hóa thành từng đạo lưu quang, âm ầm đánh về phía hồ nước.

BịchI

Âm ba cường thế lao thẳng xuống, trong phút chốc nổi lên từng tầng sóng to gió lớn, phát ra tiếng xé gió.

Chỗ sắc bén nhất của âm phù thần vân chính là lực xuyên thấu vô hình.

Trực tiếp xuyên qua hồ nước, thẩm thấu vào bên trong.

Một con Thụy Thú thân hình đỏ bừng với một sừng hình cung trồi lên, ánh mắt lạnh như băng mang theo sự phẫn nộ và hoảng sợ. Nó vạn lần không nghĩ đến, loài người ti tiện lại có thể nhanh chóng tìm được mắt trận nhanh như vậy. Một khi nơi này bị phá hủy, Thiên Môn thần trận cũng sẽ bị phá hủy.

Trong đầu Thiên Môn Thụy Thú đang bị một sức mạnh quỷ dị ăn mòn, linh hôn không có nhưng vẫn luôn có một tín niệm không bao giờ mất, chính là thủ hộ Thiên Môn Sơn.

Nó vốn muốn ẩn núp trong trận để tu dưỡng, giúp cho Thiên Môn thần trận khôi phục nguyên khí, sau đó chậm rãi nghĩ biện pháp để đối phó với loài người xông vào. Nhưng bây giờ...

Thiên Môn Thụy Thú phát ra một tiếng cuồng nộ, giống như hổ bay thẳng lên.

Một tầng sóng nổi lên trên mặt hồ.

- Nó sắp ra ngoài rồi.

Tiêu Dương nhắc nhở một câu.

Tiêu Nhu Y ở trên cao quan sát mặt hồ bên dưới.

Rầm.

Thiên Môn Thụy Thú với thân hình thật lớn xuất hiện, giương nanh múa vuốt, nhanh chóng vọt lên, năng lượng cường đại phóng ra ngoài, hai mắt đỏ bừng tựa hai viên bảo thạch, tản mát hàn băng, rít gào đánh sâu vào.

Leng keng.

Cánh tay Tiêu Nhu Y đột nhiên dao động, Phục Hy cầm càng phát ra ánh sáng nhiều hơn, lập tức trấn áp Thiên Môn Thụy Thú đang bay lên.

Một khắc này, gương màu đồng từ Thần Nông Đỉnh được dựng lên.

Côn Luân Thiên Cơ Kính.

Tiêu Nhu Y xuất hiện một bên, thân quang trong tay chớp động, từng đạo tử quang bay về phía Côn Luân Thiên Cơ Kính.

- Kính diệu minh tâm. Trong khoảnh khắc, quang mang phát ra từ Côn Luân Thiên Cơ Kính rất nhiều.

Một khắc này, Thiên Môn Thụy Thú cũng phá giải được sự trói buộc của Phục Hy cầm, vọt mạnh về phía trước.

Côn Luân Thiên Cơ Kính giống như mặt trời phóng ra ánh sáng, trong khoảnh khắc chui vào hai mắt Thiên Môn Thụy Thú.

Cơ thể cao lớn của Thiên Môn Thụy Thú đột nhiên dừng lại.

Quang mang phát ra từ trong hai mắt màu đỏ, không tự chủ được mà phát ra một tiếng rít gào điên cuồng.

Thân hình mãnh liệt chấn động.
Bình Luận (0)
Comment