Chương 1415: Nhổ răng cọp
Chương 1415: Nhổ răng cọpChương 1415: Nhổ răng cọp
Mặt nước chuyển động, bọt nước văng khắp nơi. Phía trên chính giữa hồ nước, Thiên Môn Thụy Thú ngửa đầu rít gào, thân hình kịch liệt đong đưa, in xuống mặt hồ. Quang mang phát ra từ chiếc sừng cứ quanh quẩn, hai mắt lạnh như băng ẩn chứa ý chí điên cuồng.
Một cột sáng từ trên trời lao xuống, chiếu ngay đỉnh đầu Thiên Môn Thụy Thú.
Phía trên bầu trời, một vòng gương sáng chiếu sáng cả vùng trời.
Cột sáng đủ để thấu triệt linh hồn.
Đến từ Côn Luân Thiên Cơ Kính, một thượng cổ thần binh đã từng nhấc lên gió tanh mưa máu thời viễn cổ, một lần nữa xuất hiện trên thế giới, tản ra ánh sáng thuộc về nó.
Không gian ba động mãnh liệt.
Tiêu Dương căng thẳng, nhìn chăm chú cảnh tượng trước mặt.
Trong đầu Thiên Môn Thụy Thú đang có một sức mạnh thần bí ăn mòn. Không biết nó có thể thành công thức tỉnh trí nhớ vốn có của Thiên Môn Thụy Thú hay không?
Lúc này, ánh sáng phát ra từ Côn Luân Thiên Cơ Kính càng lúc càng mạnh.
Thời gian trôi qua từng phút một.
- Sức mạnh quỷ dị ăn mòn trong cơ thể Thiên Môn Thụy Thú đang bị trục xuất ra ngoài.
Thân hình Thiên Môn Thụy Thú mãnh liệt chấn động. Thiên Môn thần trận cũng kịch liệt run rẩy. Hai mắt Thiên Môn Thụy Thú ẩn chứa sát khí, thân hình màu đỏ lượn lờ một tầng khói đen.
Côn Luân Thiên Cơ Kính bắn cột sáng xuống đầu Thiên Môn Thụy Thú, tuôn xuống hai mắt. Dần dần, một khí tức lạnh như băng từ trên người Thiên Môn Thụy Thú tràn ra.
Quang mang màu đỏ chợt lóe, nương theo một tiếng rít gào.
Hết thảy hy vọng đều ký thác trên người Côn Luân Thiên Cơ Kính, ký thác trên người Tiêu Nhu Y.
Thiên Môn Thụy Thú giãy giụa càng lúc càng yếu, hai mắt đang lạnh lẽo đột nhiên phóng ra thần mang, trong khoảnh khắc xông thẳng lên trời.
Tiêu Dương mở to mắt.
Một khi thất bại, phải chờ sau khi hắn tiếp nhận truyền thừa Long Thần mới có thể thử thức tỉnh Thiên Môn Thụy Thú lần nữa. Nhưng đến lúc đó không biết sẽ phát sinh biến cố gì. Tiêu Dương không tự chủ được mà nắm chặt tay, nhìn chằm chằm phía trước.
Một luồng năng lực tinh thân hùng hậu dũng mãnh tiến vào, thông qua hai mắt Thiên Môn Thụy Thú thẩm thấu vào trong.
Thần thú thủ hộ chính thức, Thiên Môn Thụy Thú đã trở về.
Tiểu thần long đột nhiên lên tiếng.
Ngửa đầu rống to, tản ra sức mạnh hùng hậu.
Toàn bộ Thiên Môn thần trận tràn ngập hơi thở khác thường.
Ánh mắt Tiêu Dương sáng lên.
Hai người Tiêu Dương nhìn nhau. Mặt hồ giống như đang sôi trào. Thân hình nặng nề của Thiên Môn Thụy Thú rơi xuống, tạo thành bọt nước thật lớn.
Tiêu Dương nhìn vào mặt hồ đã khôi phục sự yên tĩnh.
Âm.
Cô gái trước mắt là Thiên Môn Thụy Thú vừa nấy?
Thiên địa chấn động.
Cô đương nhiên biết bản thân có thể khôi phục được thần trí là nhờ đám người trước mặt.
- Đa tạ mọi người.
Tiêu Dương từ khí tức trên người cô gái có thể phán đoán ra, đây chính là bộ dạng sau khi Thiên Môn Thụy Thú biến hóa. Lúc này, Thiên Môn Thụy Thú giống như bệnh nặng vừa khỏi, năng lượng trên người còn nồng đậm hơn lúc trước. Thực lực được tăng trên diện rộng. Khi lên đến bờ, ánh mắt của cô rơi xuống người Tiêu Dương đầu tiên, sau đó nói:
Côn Luân Thiên Cơ Kính đột nhiên bị đánh bay, ngay cả Tiêu Nhu Y cũng bị đánh bay một khoảng cách, vội vàng nuốt vào một viên linh đan. Một luồng ánh sáng màu tím bao phủ, thu hồi Côn Luân Thiên Cơ Kính vào Thần Nông Đỉnh. Sau đó hạ xuống bên cạnh Tiêu Dương, đưa mắt nhìn lại.
Mặt hồ đột nhiên nổi lên ba động.
Một cô gái mặc quân áo màu đỏ nhảy lên khỏi mặt nước, trên trán có vẽ một ấn ký huyền bí. Mái tóc dài màu đỏ rớt xuống vai, cả người tràn ngập một hơi thở cường đại.
Tiêu Dương nheo mắt.
Dần dần mặt hồ bình tĩnh lại. Thân ảnh Thiên Môn Thụy Thú cũng biến mất không thấy.
- Chờ một chút sẽ biết.
Tiêu Nhu Y cũng không dám khẳng định.
- Thành công rồi sao?
- Người mà ngươi cần đa tạ chính là chủ nhân.
Tiểu thần long cười nói:
- Có phải ngươi cảm giác được trên người hắn có một khí tức rất quen thuộc không?
Thiên Môn Thụy Thú ngẩn ra, ánh mắt một lần nữa đánh giá Tiêu Dương. Quả thật như vậy.
- Mạn Hồng, rốt cuộc ngươi cũng đã thức tỉnh rồi.
Một thân ảnh chợt lóe, Ma Huyền thần quy xuất hiện.
Thiên Môn Thụy Thú, năm đó được Long Thần đại nhân ban thưởng cái tên Mạn Hồng.
Xưng hô này giống như đã rời xa vô số năm tháng.
Mạn Hồng nhìn Ma Huyền thần quy, đột nhiên cả kinh, vội vàng quỳ xuống:
Mạn Hồng ngẩn ra, nhìn tiểu thần long, có chút nghỉ hoặc.
- Mạn Hồng tỷ tỷ, hãy đưa Thiên Tuyên Bổ Thiên Thạch cho ba ba đi.
Tiểu thần long cười nói:
- Bây giờ không có việc gì là tốt rồi.
- Ta cũng không nhớ được bao nhiêu. Năm đó, khi ta còn trấn thủ Thiên Môn Sơn, phong ấn thông đạo xuất hiện một vết rách. Một tà ma thiên ngoại muốn xâm nhập địa cầu. Ta và người đó đã đại chiến với nhau. Cuối cùng cũng đánh bại được y. Hơn nữa còn tu bổ vết rách phong ấn. Nhưng, sức mạnh phản chấn của người đó quá mạnh. Linh hồn của ta bị thương, sau đó bị cắn nuốt rồi mất đi thần trí. Nhiều năm trôi qua, cũng may Long Thần đại nhân đã lưu lại ấn ký trong linh hồn ta, khiến cho ta vẫn theo tiêm thức mà tiếp tục thủ hộ Thiên Môn Sơn. Nhưng thực lực của ta không bằng ngày xưa. Nếu như không có mọi người xuất hiện, qua một trăm năm nữa, sợ rằng linh hồn của ta sẽ bị ăn mòn hoàn toàn, trở thành mãnh thú tà ma.
Mạn Hồng trầm tư, giống như đang nhớ lại:
Ánh mắt Mạn Hồng vẫn không tự chủ được nhìn thoáng qua Ma Huyền.
Ma Huyền hiểu suy nghĩ của Mạn Hồng, thở dài một tiếng:
- Long Thần đại nhân đã đi rồi. Nhưng ngài có lưu lại Thân Thánh Chi Tâm, đã được dung hợp với chủ nhân của chúng ta.
Ánh mắt Mạn Hồng toát ra thần sắc bi thương nhìn về phía xa, sau đó trịnh trọng tam bái chín khấu, giống như đang tế điện cho Long Thần đại nhân.
Cô vốn chỉ là một thú vương bình thường.
Long Thần đại nhân không những cho cô đi theo, còn ban cho cô một cái tên, cho cô sức mạnh cường đại, để cô trấn thủ quê hương của Long Thần đại nhân.
Đối với cô mà nói, đó chính là vinh quang vô thượng.
- Mạn Hồng, tại sao ngươi lại mất đi thần trí vậy? Cũng may là không gây ra đại họa gì.
Ma Huyền hỏi.
- Mạn Hồng bái kiến chủ nhân.
Mạn Hồng cũng không chần chừ, lập tức hành lễ với Tiêu Dương:
Ma Huyền chỉ về phía Tiêu Dương.
- Hắn chính là tân chủ nhân của chúng ta.
Ma Huyền thần quy có được địa vị khá nặng bên cạnh Long Thần đại nhân, còn Thiên Môn Thụy Thú bất quá chỉ là một thần thú thủ hộ do Long Thần đại nhân chỉ định. Địa vị hai bên cách nhau quá xa.
- Mạn Hồng bái kiến Ma Huyền đại nhân.
- Nó chính là hậu đại của Thần Long đại ca.
Ma Huyền nói.
Mạn Hồng kinh hãi, đang muốn quỳ xuống, tiểu thân long đã ngăn lại:
- Không cần hành lễ, Thiên Tuyền Bổ Thiên Thạch vẫn quan trọng hơn.
- Thiên Tuyền Bổ Thiên Thạch?
Mạn Hồng lẩm bẩm:
- Là khối bảo thạch thần bí xuất hiện ở Thiên Môn Sơn thời gian trước sao?
- Đúng.
Tiểu thần long vội vàng lên tiếng.
Bịch. Mạn Hồng đột nhiên quỳ xuống trước mặt Tiêu Dương:
- Xin chủ nhân trách phạt.
Tiêu Dương giật mình, vội vàng nói:
- Đứng lên rồi nói.
- Đêm qua, một cường giả kim tiên hậu kỳ của Phủ tông xuất hiện, dùng Thiên Môn Sơn uy hiếp thuộc hạ, bức thuộc hạ giao ra Thiên Tuyên Bổ Thiên Thạch.
Mạn Hồng áy náy nói:
- Lúc đó thuộc hạ đã giao Thiên Tuyên Bổ Thiên Thạch cho ông ta.
- Kim tiên hậu kỳ?
Tiêu Nhu Y biến sắc:
- Đây tuyệt đối là cường giả đỉnh phong của Phủ tông.
Tiêu Dương trầm xuống. Đúng là vẫn đến chậm một bước.
Hôm nay, Thiên Tuyên Bổ Thiên Thạch đã rơi vào tay Ma Môn.
Kim tiên hậu kỳ.
Cho dù hắn vận dụng ba giọt kiếm lực cuối cùng, với thực lực của hắn hôm nay, cũng không có cách phát huy sức mạnh kim tiên hậu kỳ.
Tiêu Dương vạn lần không nghĩ đến, Phủ tông lại phái cường giả đỉnh phong đến Thiên Môn Sơn cướp lấy Thiên Tuyền Bổ Thiên Thạch.
Phải biết rằng, cường giả mạnh nhất của Thần Tiên Môn chỉ mới là kim tiên trung kỳ.
Trong số hộ long thế gia ở địa cầu, chỉ sợ cũng chỉ có hộ long thế gia trong top 5 mới có được kim tiên hậu kỳ.
Lại bị hắn gặp được.
Trong lòng dâng lên sự bất đắc dĩ.
Xem như đã lỡ Thiên Tuyên Bổ Thiên Thạch.
Ánh mắt Tiêu Dương hiện lên sự không cam lòng.
Thiên Tuyền Bổ Thiên Thạch là bảo thạch mà hắn hy vọng đoạt được nhất. Nếu như ngay cả Thiên Tuyền Bổ Thiên Thạch cũng không chiếm được, như vậy, thậm chí Ma Môn tập trung đủ bảy khối thiên thạch khi nào hắn cũng không biết. Nói không chừng, khi biết được thì đại quân Ma Môn đã phủ xuống.
Lực lượng tu hành của Thần Minh tuyệt đối không phải địa cầu có thể đối kháng.
- Thật đáng tiếc.
Tiểu thần long cũng thở dài:
- Xem ra, chúng ta chỉ có thể lưu ý khối thiên thạch còn lại.
- Tất cả đều do ta.
Ánh mắt Mạn Hồng hiện lên sự áy náy.
Tiêu Dương đang chuẩn bị lên tiếng, đột nhiên Mạn Hồng lại lên tiếng:
- Có lẽ chúng ta vẫn còn có cơ hội. Nghe xong, Tiêu Dương giật mình, vội vàng chờ Mạn Hồng nói tiếp.
- Khi cường giả Phủ tông bức thuộc hạ giao ra Thiên Tuyền Bổ Thiên Thạch, thuộc hạ không cam lòng, đã âm thầm hạ một cấm cố lên Thiên Tuyên Bổ Thiên Thạch. Đây là một không gian truyền tống hơi yếu.
Mạn Hồng nói:
- Lúc đó thuộc hạ cũng không suy nghĩ nhiều, chỉ hy vọng có thể giữ lại một cơ hội đoạt lại bảo thạch.
- Làm thế nào để đoạt lại?
Tiêu Nhu Y hỏi.
- Không gian truyền tống bám vào Thiên Tuyền Bổ Thiên Thạch rất nhỏ, chỉ có thể cách Thiên Tuyền Bổ Thiên Thạch trong vòng hai mét mới có thể dẫn động.
Mạn Hồng trầm giọng nói:
- Sau khi dẫn động không gian truyền tống, có thể dịch chuyển Thiên Tuyền Bổ Thiên Thạch đến hơn một trăm thước. Chủ nhân, hãy để thuộc hạ phụ trách tìm cường giả Phủ tông, nghĩ biện pháp đến gần ông ta hai thước. Người hãy đi sau thuộc hạ chừng trăm thước. Một khi không gian dẫn động, hãy mang theo Thiên Tuyên Bổ Thiên Thạch rời đi.
Ánh mắt Mạn Hồng hiện lên sự dứt khoát.
Tiêu Dương giật mình.
Đến gần một cường giả kim tiên hậu kỳ trong vòng hai thước? Nói dễ như vậy sao?
Hơn nữa còn muốn dẫn động không gian truyền tống. Điều này tương đương với việc nhổ răng cọp.
Quá khó rồi.