Hộ Hoa Trạng Nguyên Tại Hiện Đại (Dịch Full)

Chương 1409 - Chương 1416: Hành Động

Chương 1416: Hành động Chương 1416: Hành độngChương 1416: Hành động

Tiêu Dương lập tức hiểu ý của Mạn Hồng.

Thiên Tuyên Bổ Thiên Thạch là chính tay cô giao cho người của Phủ tông. Bây giờ cho dù cô có hy sinh bản thân mình cũng muốn lấy lại Thiên Tuyền Bổ Thiên Thạch cho Tiêu Dương.

Nếu hợp hết toàn lực cộng thêm suy nghĩ muốn hy sinh, có lẽ sẽ có vài phần hy vọng.

Thần sắc Tiêu Dương trầm xuống. Nếu phải hy sinh Thiên Môn Thụy Thú để có được cơ hội đoạt được Thiên Tuyền Bổ Thiên Thạch, Tiêu Dương cũng khó có chút tiếp nhận. Huống chỉ, Tiêu Dương không thể không lo lắng. Cho dù có thể truyền tống được, nhưng Thiên Tuyên Bổ Thiên Thạch cũng chỉ có thể truyền được trăm thước. Với khoảng cách như vậy, đối với cường giả chân chính mà nói, bất quá chỉ trong cái chớp mắt. Chăng lẽ hắn lại đi so tốc độ với cường giả kim tiên hậu kỳ?

Tiêu Dương trở nên trầm ngâm.

- Chủ nhân, hãy theo như lời thuộc hạ nói đi.

Mạn Hồng thấy Tiêu Dương do dự, nhịn không được liền thúc giục một tiếng:

- Bây giờ thuộc hạ vẫn còn cảm nhận được khí tức của Thiên Tuyên Bổ Thiên Thạch. Như vậy cường giả của Phủ tông vẫn chưa trở về tông môn. Chúng ta vẫn còn có cơ hội. Một khi để ông ta trở về, chúng ta sẽ không còn cơ hội đoạt lại Thiên Tuyên Bổ Thiên Thạch nữa.

Ma Huyên lên tiếng.

Tiêu Dương cũng kinh ngạc nhìn Ma Huyền thân quy.

Mạn Hồng không khỏi cau mày.

- Ma Huyền đại nhân...

- Hơn nữa, ngươi đã từng giao chiến qua với ông ta. Ông ta biết rõ khí tức trên người ngươi. Ngươi vừa xuất hiện, lập tức sẽ khiến ông ta cảnh giác, như vậy lại càng thêm khó xuống tay.

- Ta?

- Mạn Hồng, với thực lực của ngươi, rất khó đến gần cường giả kim tiên Phủ tông.

Ma Huyền mỉm cười nói:

- Nhưng...

Ma Huyền thần quy nhẹ nhàng lắc đầu, trâm giọng nói:

Mạn Hồng cả kinh:

- Vóc người này của ta ổn chứ?

- Hãy nói phương pháp dẫn động không gian cho ta.

Tiêu Dương muốn trực tiếp đập bể đầu tên mập này.

- Mặc dù ta chỉ khôi phục được đến tiên nhân tâng bốn, nhưng năng lực phòng ngự của ta chính là kim tiên, cũng không dễ dàng bị phá đâu. Ta đến gần cường giả kim tiên là lựa chọn tốt nhất. Còn nữa, người tiếp ứng ta cũng không cần nhiều, chỉ cần tiểu thần long là đủ.

Tiểu mập sờ cái bụng của mình, có chút ngượng ngùng:

Ma Huyền thần quy rốt cuộc có chịu được một kích của cường giả Phủ tông hay không? Nhưng lại có chút lo lắng nhìn Ma Huyền.

Vì Thiên Tuyền Bổ Thiên Thạch, cũng đáng để bị đánh một cái.

Do Ma Huyền có năng lực phòng ngự mạnh mẽ dẫn động không gian truyền tống, sau đó sẽ do tiểu thần long thông qua thuộc tính không gian cướp lấy Thiên Tuyền Bổ Thiên Thạch đào tẩu.

Vũ Văn Thương bằng tốc độ nhanh nhất chạy đến Thiên Môn Sơn, sau khi chiếm được Thiên Tuyên Bổ Thiên Thạch, ông ta cũng không nóng lòng trở về. Giữa trưa, trên đường đi ngang qua một gian chùa miếu, Vũ Văn Thương mỉm cười bước vào.

Đối với người khác thì khó mà nói, nhưng nếu để tiểu thần long ra tay, Tiêu Dương giơ hai tay tán thành. Thân hình mập mạp của nó chỉ để lừa người ta mà thôi. Đây chính là một trong những thuộc tính của thần long. Nhất là khả năng nắm chắc thuộc tính không gian, tiểu thần long có thể nói là lô hỏa thuần thanh. Cho dù là Thiên Môn thần trận trước mắt hay là Thượng cổ hồng hoang của hắn, tất cả đều không ngăn cản được bước chân của tiểu thần long.

Bởi vì khí tức của Mạn Hồng rất dễ bị Vũ Văn Thương phát hiện, cho nên Tiêu Dương đã thu cô vào chén bể nhận chủ.

Tiêu Dương, Tiêu Nhu Y, Ma Huyền và tiểu thần long.

Ước chừng một nén nhang sau, mấy đạo thân ảnh lướt đến.

Ánh mắt Tiêu Dương sáng lên. Nếu như vậy, xác suất thành công sẽ cao hơn rất nhiều.

Tiêu Dương nắm chặt tay, nặng nề gật đầu.

- Được, cứ theo kế hoạch mà làm.

Tiêu Dương nhìn Mạn Hồng. Ánh mắt Mạn Hồng hiện lên sự lo lắng. Nhưng đây là lệnh của chủ nhân, cô cũng không thể cãi lời, thâm thở ra một hơi, thân ảnh lướt ra khỏi Thiên Môn thần trận.

Đây chính là biến số lớn nhất.

- Mặc dù thực lực của ta bị hạ thấp, nhưng ta sống nhiều năm như vậy cũng không phải uổng công.

Ma Huyền tự tin nói:

- Yên tâm đi, không có vấn đề gì đâu.

Lúc này, thanh âm của Mạn Hồng truyền vào tai Tiêu Dương:

- Cường giả Phủ tông đang ở trong một ngôi miếu trên núi.

- Lại còn có tâm trạng nhàn nhã bái Phật nữa.

Tiêu Dương nhìn về phía thêm đá, trâm giọng nói:

- Nếu chúng ta cứ tùy tiện đi vào, muốn đánh lén ông ta sợ rằng không dễ dàng.

Vũ Văn Thương là cường giả tuyệt thể, làm sao có thể để người ta vô duyên vô cớ đến gần mình trong vòng hai thước? Huống chi người trên núi cũng không nhiều.

- Chi bằng chúng ta đợi y quay lại Phủ tông, mai phục trên đường?

Ma Huyền nói.

- Cái này phải nắm chắc thời cơ. Hơn nữa người qua lại trên đường cũng không ai đi gần ông ta hai thước.

- Đây là Cao gia gia của thôn Đầu nói. Hôm qua, khi ông ấy đốn củi đằng sau ngôi miếu, phát hiện trên thân cây có một cái búa bằng vàng. Vừa lúc hai người đi thoáng qua Vũ Văn Thương, cách Vũ Văn Thương chưa đến ba thước. Vũ Văn Thương hơi dừng lại, lỗ tai động đậy, dường như có hứng thú với câu chuyện của hai anh em.

Giọng nói của cô gái trở nên nghi hoặc.

- Phủ thần hiển linh?

- Em gái à, để anh nói cho em nghe nhé, ngôi miếu này có thể có Phủ thần hiển linh đấy.

Người thợ săn mỉm cười, chợt ra vẻ thần bí:

Tiêu Dương trâm ngâm một chút, sau đó mắt sáng lên:

- Có cách rồi.

Ước chừng nửa canh giờ sau.

Dưới chân núi, một nam một nữ trong trang phục thợ săn sơn dã xuất hiện. Người nữ linh khí bức người, người nam anh tuấn tiêu sái. Hai người sóng vai nhau bước lên thêm đá.

Lúc này, Vũ Văn Thương đang từ trên đi xuống.

- Anh, anh có nghe đồn không? Nghe nói Thiên Môn Thụy Thú trên Thiên Môn Sơn hiển linh, rất nhiều người đi lên núi cầu phúc.

Cô gái tò mò nói:

- Anh, chi bằng chúng ta cũng đến Thiên Môn Sơn cầu phúc đi, còn hơn là ở ngôi miếu này?

- Thiên Môn Thụy Thú hiển linh? Đó cũng chỉ là mấy lời đồn bậy bạ thôi.

- Bảo vật?

- Dùng bảo vật dụ ông ta ra, sau đó Ma Huyền thần quy mai phục ở một chỗ nào đó...

Tiêu Nhu Y nói:

- Nếu có gì có thể thu hút ông ta thì tốt rồi.

- Vẫn phải nghĩ biện pháp khác thôi.

Tiêu Dương cau mày:

Giọng nói chàng thợ săn trở nên hưng phấn:

- Nhưng khi Cao gia gia đến gần, cây búa màu vàng liền biến mất. Ông ấy nói rất có khả năng là Phủ thần hiển linh, hơn nữa còn đang ở trong cái miếu này.

- Thật sao?

Cô gái vui mừng nói:

- Vậy chúng ta mau vào đó đi.

- ĐI.

Bước chân của hai người trông có vẻ nhanh hơn.

- Phủ thần hiển linh?

Ánh mắt Vũ Văn Thương sáng lên, trong đầu không tự chủ được mà xuất hiện một ý niệm.

- Chẳng lẽ là Kim phủ?

Trong lòng Vũ Văn Thương không khỏi run lên. Mặc dù Phủ tông cũng có thần binh thông linh nhưng không phải Kim phủ. Kim phủ đã sớm biến mất nhiêu năm, không nghĩ đến lại có thể nghe thấy tin tức Kim phủ xuất hiện ở chỗ này. Vũ Văn Thương không ức chế được sự phấn chấn, khóe miệng cười thật tươi:

- Dù sao cũng không vội trở về. Đi xem một chút, biết đâu chừng song hỷ lâm môn.

Vũ Văn Thương đưa mắt nhìn chung quanh, trực tiếp biến mất ngay tại chỗ.

Lúc này, đôi nam nữ đang leo sắp đến ngôi miếu liền dừng bước, quay đầu lại nhìn thoáng qua chỗ Vũ Văn Thương biến mất, chợt nhìn nhau cười.

- Hiện tại phải trông chờ vào Ma Huyền và tiểu thần long rồi.

Tiêu Dương chậm rãi gật đầu. Kim phủ quả thật đang đặt bên trong một thạch động phía sau núi. Chỉ cần Tiêu Dương dùng một ý niệm là có thể khống chế nó rời đi.

Với thực lực của Vũ Văn Thương, muốn nhận ra khí tức của Kim phủ thì không khó.

Còn Ma Huyền thì đang ẩn núp gần cửa động.

Đợi Vũ Văn Thương vào động.

Gió núi thổi qua, cây cối trên núi phát ra thanh âm xào xạt. Một thân ảnh đang nhanh chóng lướt đến, sau đó đứng trên một ngọn cây.

Ánh mắt đảo qua chung quanh, đột nhiên sáng bừng lên.

Không ức chế được sự vui mừng lẫn sợ hãi:

- Chính là khí tức thân binh thông linh.

Vùi

Thân ảnh lướt đi, trước mắt Vũ Văn Thương xuất hiện một vách đá.

Vũ Văn Thương nhìn lại, liên nhận ra có một cái động thật nhỏ.

- ?

Khi Vũ Văn Thương cách cửa động chừng ba mươi thước, đột nhiên dừng lại, ánh mắt nheo lại.

Trong lòng dâng lên một cảm giác lạ thường.

- Động này có khác lạ?

Vũ Văn Thương nhìn chằm chằm, sau đó khóe miệng nhếch lên.

Kẻ tài cao thì gan cũng lớn.

Với thực lực của Vũ Văn Thương, người có thể đối phó ông ta quả thật như phượng mao lân giác.

Vũ Văn Thương xem ra, có lẽ cũng đã có người phát hiện thần binh thông linh, nên đã tiến vào bên trong.

- Mặc kệ là ai, cũng đừng hòng cướp được thần binh thông linh trong tay Vũ Văn Thương ta.

Vũ Văn Thương cười ngạo nghễ, nhanh chóng tiến nhập sơn động.

Dừng lại, ánh mắt như điện nhìn chung quanh.

Cả sơn động rất hẹp, liếc mắt một cái liên nhìn thấy điểm cuối.

Không có ai cả.

- Chẳng lẽ là ảo giác?

Vũ Văn Thương đứng ở cửa động, mày cau lại.

Một lúc sau, khí tức thân binh thông linh cũng biến mất.

Vũ Văn Thương quét mắt nhìn chung quanh, bắt đầu tìm kiếm dấu vết của thần binh thông linh. Ông ta quên mất, dưới chân đang có một con rùa màu đen đang rụt cổ vào mai rùa. Lúc này đột nhiên vươn đầu ra.

Một luồng khí tức lạnh như băng bắn đến, đánh vào vị trí bên hông Vũ Văn Thương.

Một tiếng nổ vang lên.

Vũ Văn Thương biến sắc. Không gian trước mắt ông ta đột nhiên rung chuyển.

Không gian mà Vũ Văn Thương mở ra liền phát sinh dị biến.

Bên trong xuất hiện một vòng xoáy, nuốt chửng Thiên Tuyền Bổ Thiên Thạch.

- Cái gì?

Sắc mặt Vũ Văn Thương biến đổi:

- Không gian truyền tống trận? Thiên Môn Thụy Thú đáng chất.

Lúc này, trên người Vũ Văn Thương phát ra năng lượng cường thế, ánh mắt phân nộ. Cả tòa sơn động trong nháy mắt sụp xuống:

- Ai cũng đừng mơ tưởng cướp được Thiên Tuyên Bổ Thiên Thạch trong tay ta.
Bình Luận (0)
Comment