Chương 1419: Thần trận hiển uy
Chương 1419: Thần trận hiển uyChương 1419: Thần trận hiển uy
Vù vù.
Hai tâm mắt phẫn nộ chăm chú nhìn theo hướng Tiêu Dương biến mất.
Đường đường là cường giả kim tiên hậu kỳ, lại bị một tên tiểu tử của Kiếm tông đùa bỡn. Lúc này, cho dù không có thù oán, hai đại cường giả tuyệt thế cũng hận không thể lập tức bắt được Tiêu Dương, cho hắn một bài học cả đời không quên.
Cho hắn biết, hắn đã trêu vào người không thể trêu vào. Mà đã trêu thì phải trả một cái giá thảm đến cỡ nào.
- Hắn nhất định sẽ quay lại Thiên Môn Sơn.
Vũ Văn Thương âm trầm nói, cũng không quan tâm đến Tuyệt Trần đại tiên, thân ảnh lướt nhanh về phía Thiên Môn Sơn.
Song phương có chiến đấu tiếp cũng chẳng có ý nghĩa.
Lúc này, vẻ mặt của Tuyệt Trần đại tiên cũng âm trâm theo sát. Bất luận thế nào, ông ta cũng phải bắt cho được tông chủ Kiếm tông.
Đương nhiên, để đảm bảo nhiều hơn, Tiêu Dương hiển nhiên muốn thu thập càng nhiều Bổ Thiên Thạch càng tốt.
Tiêu Nhu Y nói.
Thất Tinh Bổ Thiên Thạch, cho dù thiếu mất một khối cũng không có tác dụng phá vỡ phong ấn thông đạo.
- Độ cứng của Bổ Thiên Thạch còn cao hơn cả thần binh chí bảo. Đừng nói là anh, cho dù là kim tiên hậu kỳ cũng không có khả năng hủy diệt nó.
Tiểu thần long cười hắc hắc, đem Thiên Tuyền Bổ Thiên Thạch giao cho Tiêu Dương.
Hai đạo thần quang chợt lóe.
Đám người Tiêu Dương đã sớm tiến vào Thiên Môn thần trận.
Tiêu Dương chậm rãi gật đầu, cất Thiên Tuyền Bổ Thiên Thạch vào chén bể nhận chủ. Lúc này, trong đầu Tiêu Dương không khỏi xuất hiện một suy nghĩ. Chén bể nhận chủ thường xuyên cắn nuốt một số loại thạch. Nếu có thể đối phó được với Thiên Tuyên Bổ Thiên Thạch này thì cũng không tệ.
Tiêu Dương tiếp nhận, ánh mắt không khỏi hiện lên sự kích động.
- Baba, đây là Thiên Tuyền Bổ Thiên Thạch. Xem như đã thuận lợi hoàn thành nhiệm vụ.
Tiêu Dương vận khí bóp bể khối Thiên Tuyền Bổ Thiên Thạch. Nhìn bề ngoài thì không có bất kỳ phản ứng gì, hơn nữa cũng không có dấu bị nứt vỡ. Nên biết rằng, sức mạnh của Tiêu Dương có thể so sánh với tiên nhân tâng ba. Dùng sức bóp, hòn đá cứng nhất thế giới cũng phải trở thành bột phấn.
Trải qua nghỉ ngơi và hồi phục, Ma Huyền đã khôi phục được không ít nguyên khí, khí tức cũng ổn định hơn, thần sắc trịnh trọng, bước ra nói:
Hôm nay, trong tay hắn đang giữ một khối. Như vậy phong ấn thông đạo cũng được bảo đảm một phần.
- Mạn Hồng, ngươi hãy đi bố trí đi.
Vùi Mạn Hồng và Ma Huyền.
Tiêu Dương vẫn cảm thấy lo lắng. Dù sao đêm qua, Thiên Môn thần trận cũng đã bị cường giả kim tiên Phủ tông công phá.
Ma Huyền nói.
- Còn một điều.
Mạn Hồng lập tức gật đầu, thân ảnh lóe lên rồi biến mất.
Lúc này, xung quanh thần trận mà đám người Tiêu Dương đang đứng, quang mang thần thánh liên tiếp xuất hiện. Thần vân ba động, trong khoảnh khắc xảy ra biến hóa. Cả thần trận rực rỡ hẳn lên, tràn ngập khí tức hoàn toàn khác lúc trước.
- Vâng.
Âm!
Thông đạo phong ấn ở Thiên Môn Sơn là một thông đạo quan trọng. Nếu như Thiên Môn thần trận có thể khôi phục được uy lực vốn có, đủ để tru thần diệt ma.
Tiêu Dương dụng tâm cảm thụ một chút, cả Thiên Môn thần trận càng thêm thần bí.
- Mạn Hồng đã khôi phục thần trí, có thể khống chế Thiên Môn thần trận một cách hoàn mỹ, phát huy uy lực chính thức của nó. Dù sao cũng là thân trận Long Thần đại nhân dùng để trấn thủ thông đạo. Cho dù đã không còn trọn vẹn, nhưng vẫn có thể phát huy uy lực kinh thế hãi tục.
Tiêu Nhu Y nói:
- Hai đại cường giả kim tiên này cũng chưa chắc đã hiệp lực với nhau để phá trận.
Bịch.
Tiêu Dương gật đầu. Hai đại cường giả kim tiên kia tùy thời có thể đến giết hắn. Hiện tại cũng chỉ có Thiên Môn thần trận mới có đủ khả năng ngăn cản công kích của hai người.
- Bây giờ tỷ tỷ đã khôi phục thần trí, có thể vận dụng nhiều thủ đoạn bên trong thần trận. Tuy chưa chắc đã đánh bại được hai đại kim tiên, nhưng ngăn cản công kích của bọn họ vẫn có thể được.
Tiểu thần long tự tin nói:
- Baba, ngươi cứ yên tâm đi. Mạn Hồng tỷ tỷ còn chưa khôi phục được thần trí, dựa vào tiêm thức mà khống chế được thần trận. Dưới tình huống như vậy cũng chỉ có cường giả cấp bậc kim tiên mới có thể công phá.
Cùng lúc, Thiên Môn thần trận vang lên hai tiếng nổ kịch liệt.
Ma Huyền thần quy ngưng trọng nói:
- Bọn họ đến rồi.
Vùi
Đám người Tiêu Dương rất nhanh lướt đi xa, đến chỗ mắt trận. Mạn Hồng đang ở phía trên hồ nước. Vung tay, một làn hơi nước xuất hiện. Bên trên làn hơi nước là Vũ Văn Thương và Tuyệt Trân đại tiên. Lúc này, ánh mắt hai người đều ẩn chứa lửa giận, nhìn chăm chăm đẳng trước, đánh giá hoàn cảnh xung quanh.
Hai đại cường giả đang ở trong một thế giới mê huyễn. Cái mà bọn họ nhìn thấy là sa mạc vô biên.
Tuyệt Trân đại tiên liên nhận ra đây không phải trận pháp tâm thường.
Còn Vũ Văn Thương thì kinh ngạc lẫn khó hiểu. Đêm qua, khi ông ta tiến vào Thiên Môn thần trận, có trăm chỗ sơ hở bên trong. Với thực lực của ông ta, rất dễ dàng phá trận. Hơn nữa còn có thể uy hiếp được Thiên Môn Thụy Thú. Không nghĩ đến, chưa đến một ngày, Thiên Môn thần trận đã xảy ra biến hóa nghiêng trời lệch đất. Một cảm giác áp bách khiến Vũ Văn Thương cảm thấy không yên.
- Chỉ là huyễn cảnh.
Ánh mắt Tuyệt Trần đại tiên chấn động, động tác trong tay cũng ngừng lại.
Thanh âm đinh tai nhức óc vang vọng.
- Tuyệt Trần, ông có biết đây là nơi nào không? Là Thiên Môn Sơn đấy, là Thiên Môn thần trận mà Long Thần đại nhân lưu lại, là nơi mà Long Thần đại nhân tạo ra để trấn thủ. Còn ông... haha, miệng lúc nào cũng nói mình là Long Thần nhất mạch, nhưng lại liên thủ tà ma công kích Thiên Môn thần trận. Ông có tư cách gì mà xưng là Long Thần nhất mạch chính thống? Ông xứng sao?
Tiêu Dương cười lạnh:
Trong phút chốc, ánh mắt lợi hại của Tuyệt Trần đại tiên quét bốn phía, cố gắng tìm kiếm thân ảnh của Tiêu Dương.
Trong giọng nói tràn ngập sự châm chọc.
Một bên khác, Tuyệt Trần đại tiên phát động công kích, roi ảnh đầy trời đánh sâu vào, phát ra tiếng nổ vang.
Không gian cũng chấn động, nhưng không hề có dấu hiệu sụp đổ.
Lúc này, thông qua làn hơi nước nhìn thấy cảnh tượng bên ngoài, Tiêu Dương không khỏi cảm thấy hoảng sợ. Mức độ kiên cố của Thiên Môn thân trận quả thật nằm ngoài dự liệu của hắn. Chỉ cần có thân trận tọa trấn, hơn nữa nếu Thiên Môn Thụy Thú đang trong thời điểm toàn thịnh, phong ấn ở đây sẽ không có sơ hở. Nên biết rằng, Thiên Môn thần trận hiện tại đã không còn trọn vẹn, Mạn Hồng cũng chỉ còn lại vài thành công lực. Cho dù là vậy, cũng có thể ngăn cản được hai kim tiên hậu kỳ.
Hai đại cường giả xuất ra không ít thủ đoạn, nhưng vẫn không thể xông qua sa mạc bao trùm.
Mạn Hồng cũng không phát động công kích. Với uy lực của thần trận hôm nay, có thể ngăn cản được hai đại cường giả này đã là tốt lắm rồi, không thể tấn công được nữa.
- Tuyệt Trần đại tiên, xem ra ta và ngươi phải liên thủ với nhau mới có thể phá được thần trận.
Vũ Văn Thương mở miệng nói.
Đồng tử Tuyệt Trần đại tiên hơi co lại, vừa định lên tiếng, bên trong thiên địa đột nhiên truyền đến tiếng cười †o.
- Giỏi cho một kim tiên tự xưng là Long Thần nhất mạch chính thống.
Hoàn toàn khác với lúc trước.
Biểu hiện không phải giả.
Sắc mặt Vũ Văn Thương trầm xuống.
Một lát sau liền khôi phục sự yên lặng.
Không gian lay động.
Vũ Văn Thương phát động công kích đầu tiên. Búa lớn trong tay đột nhiên chém ra, trong phút chốc nhấc lên một trận cuồng phong mãnh liệt.
Long Thần đại nhân. Đây là cái tên mà Tuyệt Trần đại tiên vốn rất sùng kính.
Vũ Văn Thương nghe xong liền biến sắc, hét lớn:
- Ác đồ Kiếm tông vô sỉ, dám xuất ngôn xem thường hộ long thế gia ta. Rõ ràng các ngươi phản bội Thần Minh, lại mượn trận pháp của Thần Minh để tránh né. Các ngươi đang khinh nhờn Thần Minh đấy. Vì Long Thần đại nhân, hôm nay ta nhất định sẽ bắt được ngươi, để tránh ngươi làm ô nhục chỉ địa thần thánh này.
Nghe xong, ánh mắt Tuyệt Trần đại tiên không khỏi nheo lại.
- Thật không hổ là Ma Môn. Cái cớ hoang đường như vậy mà cũng có thể nói ra.
Thanh âm Tiêu Dương vang lên:
- Nhưng phàm là tà ma cường đại ở địa cầu, ở ngực đều có dấu hiệu thất tinh ma thai. Rốt cuộc ai là ma, ai khinh nhờn Thần Minh, Tuyết Trân, chắc trong lòng ông biết rõ.
Đột nhiên, Tuyệt Trần đại tiên lướt xa mấy chục thước, duy trì một khoảng cách với Vũ Văn Thương.
Gương mặt Vũ Văn Thương biến ảo:
- Tuyệt Trần đại tiên, ngươi đây là có ý gì?
Tuyệt Trần đại tiên nhìn thẳng Vũ Văn Thương:
- Ngươi có thể chứng minh sự trong sạch của mình không?
Vũ Văn Thương cau mày:
- Mặc kệ ta có thân phận gì, có một điểm không thể nghi ngờ, Kiếm tông đã tiêu diệt Thần Tiên Môn. Thâm cừu đại hận này, chúng ta cùng nhau liên thủ...
- Thù của Thân Tiên Môn, ta sẽ đòi.
Tuyệt Trần đại tiên nhìn chằm chằm Vũ Văn Thương, cười lạnh:
- Nhưng cũng không có nghĩa ta đồng ý làm bạn với ma.
Tuyệt Trần đại tiên vung tay lên, sau đó lướt đi. Đi được một khoảng cách liền quay đầu lại, giọng nói vang lên:
- Tiêu Dương, ta muốn nhìn xem, ngươi có thể ở trong thần trận cả đời không.
Nói xong, thân ảnh Tuyệt Trần đại tiên lóe lên, biến mất khỏi Thiên Môn thần trận.
Ánh mắt Vũ Văn Thương hiện lên sự giận dữ.
Nếu không phải thực lực của Tuyệt Trần đại tiên ngang bằng với ông, sợ rằng ông ta đã ra tay tiêu diệt Tuyệt Trần đại tiên rồi.
Ở địa cầu, bất cứ một người nào có ý định đối địch với Ma Môn đều trở thành cừu địch của Ma Môn.
Tuyệt Trần đại tiên là địch nhân của Kiếm tông, nhưng cũng không phải là bằng hữu của Ma Môn.
Sau khi Tuyệt Trần đại tiên rời đi, dựa vào một mình Vũ Văn Thương, lại càng thêm khó phá trận.
Thiên Môn thần trận giống như một cái hố vắt ngang Vũ Văn Thương và Tiêu Dương. Dù Vũ Văn Thương có thi triển các loại thủ đoạn, cũng không cách nào vượt qua cái hố này.
- Tiêu Dương, mặc kệ ngươi trốn đến chỗ nào, đời đời kiếp kiếp ta cũng sẽ đuổi giết ngươi.
Vũ Văn Thương rống lên. Cả thần trận quanh quẩn câu nói đỉnh tai nhức óc kia.