Chương 1418: Kinh hiểm thoát thân
Chương 1418: Kinh hiểm thoát thânChương 1418: Kinh hiểm thoát thân
Thần Tiên Môn?
Tiêu Dương chấn động, gương mặt thất sắc, trong lòng dâng lên một cơn lạnh.
Hiển nhiên không ngờ đến Thần Tiên Môn bị tiêu diệt lại còn cường giả như thế trên đời.
Từ khí tức tràn ngập trên người của ông ta, so với Thiên Viễn tiên nhân bị Tiêu tiên nhân giết chết đêm hôm đó còn mạnh hơn rất nhiều.
Cường giả kim tiên hậu kỳ.
Tiêu Dương trầm xuống, liếc mắt nhìn Tiêu Nhu Y, ánh mắt hiện lên sự lo lắng. Cho dù hắn vận dụng kiếm lực cũng khó mà ứng phó với kim tiên hậu kỳ.
Tuyệt Trần.
Nhưng hắn cũng cảm thấy bất đắc dĩ. Kim tiên hậu kỳ, loại cấp bậc này, chỉ sợ đa số người tu hành cả đời cũng chưa gặp qua được một người. Nhưng hôm nay hắn lại trêu chọc hai đại kim tiên hậu kỳ.
Tuyệt Trần đại tiên kinh ngạc nhìn Tiêu Nhu Y.
Tuyệt Trần đại tiên lạnh lùng nhìn Tiêu Dương, đột nhiên điên cuồng cười lên:
Trên người Tiêu Nhu Y cũng phát ra thân mang chói mắt, âm một tiếng, Thân Nông Đỉnh tự động hộ chủ, chặn lại công kích của Tuyệt Trần đại tiên.
- Đường đường là tiền bối kim tiên hậu kỳ, lại ra tay đánh lén một tiểu bối. Tiền bối, chẳng lẽ ông không cảm thấy thẹn sao?
Tiêu Nhu Y im lặng không được, liền lên tiếng.
Tiêu Dương không chút yếu thế đứng thẳng người, ánh mắt lạnh như băng nhìn Tuyệt Trần đại tiên:
Hiện tại Vũ Văn Thương còn chưa đuổi kịp đến. Nếu một mình đối kháng hai cường địch, lại càng không có đường lui.
- Cảm thấy thẹn? So với việc Thần Tiên Môn của ta bị ngươi diệt, cho dù ta có giết chết con nhãi này cũng không quá đáng. Còn ngươi nữa, ngươi có tin ta có thể giết chết ngươi bất cứ lúc nào, tế vong linh Thần Tiên Môn ta không?
Ánh mắt Tuyệt Trần đại tiên đột nhiên bắn ra một đạo thiểm điện, sức mạnh áp bách đánh về phía Tiêu Nhu Y.
- Hừ, ông muốn báo thù thì cứ trực tiếp nói. Thần Tiên Môn bị diệt cũng là gieo gió gặt bão thôi.
Tiêu Dương che chở cho Tiêu Nhu Y ở phía sau, nhìn chằm chằm Tuyệt Trần đại tiên, hừ lạnh:
Tiêu Dương điều chỉnh hơi thở, dồn khí đan điền. Khi cần thiết sẽ khởi động ba giọt kiếm lực cuối cùng, liều chết với người này.
- Thần Nông đỉnh?
- Tà ma?
- Chính tà bất lưỡng lập. Ta và người của Thần Tiên Môn chẳng có gì để nói.
- Nếu ông cho rằng Tiêu Dương ta sẽ cúi đầu trước tà ma, vậy thì ông sai rồi.
- Cho dù Thần Tiên Môn của ta có bị tà ma đầu độc, sai lầm nhập ma đạo, cũng không đáng bị họa diệt môn. Cho đến lúc này mà còn có người của Thần Tiên Môn tự xưng là Long Thần chính thống. Quả thật buồn cười.
Tiêu Dương cau mày, ánh mắt một lần nữa nhìn Tuyệt Trần đại tiên, nửa ngày sau liền lên tiếng:
- Là truyền thừa chính thống của Long Thần nhất mạch Tam Xích Thần Minh Điện, há để cho ngươi tùy ý nói xấu?
Năm trăm năm.
Ánh mắt Tuyệt Trần đại tiên hiện lên vẻ kiêu ngạo:
Bỗng nhiên, Tiêu Dương ngửa đầu lên trời, cười nói:
Năm trăm năm, khi ông ta bế quan, hộ long thế gia vẫn còn đang trong thời gian cường thịnh. Kiếm tông vẫn đứng đầu hộ long thế gia.
Tiêu Dương giật mình. Quả thật nghĩ không ra Thần Tiên Môn lại còn một lão tiền bối như vậy. Sợ rằng ngay cả Thần Tiên Môn cũng quên mất còn có vị tiên bối này tồn tại.
Tiêu Dương giống như vừa mới nghe được một câu chuyện cười.
- Ta xem ra, thời gian mà tiền bối rời khỏi Thân Tiên Môn cũng không ngắn.
Tuyệt Trần đại tiên trâm giọng nói:
- Bổn tiên bế quan đã năm trăm năm.
Cảm nhận được ánh mắt miệt thị của Tiêu Dương, trong đầu Tuyệt Trần đại tiên không khỏi nhớ đến những lời nghe được trước đống đổ nát của Thần Tiên Môn, cùng với lời nói của Thiên Tâm đạo nhân, gương mặt không khỏi phẫn nộ:
Tiêu Nhu Y đột nhiên truyền âm cho Tiêu Dương.
- Tiêu Dương, trên người người này không có khí tức ma thai.
Tiêu Dương dồn khí đan điền, tùy thời tử chiến, chú ý đến sự thay đổi khí tức của Tuyệt Trần đại tiên. Về phần Tuyệt Trần đại tiên cho rằng Thần Tiên Môn là bị tà ma đầu độc, Tiêu Dương cũng không rảnh tranh cãi. Trong trận chiến đêm hôm đó, cường giả cấp tiên nhân của Thần Tiên Môn đều có thất tinh ma thai, ma khí xâm thể. Toàn bộ Thần Tiên Môn đã sớm trở thành tà ma chỉ địa.
- Thần Tiên Môn bị diệt? Ta muốn hỏi tiên bối, người có biết trăm năm trước Kiếm tông bị diệt không? Chính là do Thân Tiên Môn và các hộ long thế gia nhập ma liên thủ với nhau gây nên. Trên thế giới này, cường giả vi tôn, ta báo thù cho Kiếm tông mà tiêu diệt Thần Tiên Môn. Hôm nay tiền bối muốn giết ta, ta cũng không còn cách nào khác. Chỉ là, mệnh của Tiêu Dương ta không phải người nào cũng có tư cách lấy.
Tiêu Dương giương kim kiếm trong tay ra.
Kiếm phong ác liệt, bí mật mang theo khí thế bất tồi.
- Thần binh thông linh kim kiếm?
Tuyệt Trần đại tiên chấn động, nhìn Tiêu Dương, sẵng giọng nói:
- Thần Tiên Môn bị diệt, tất nhiên là chết không đối chứng. Hôm nay ta sẽ báo thù cho các vong hồn của Thần Tiên Môn. Ta không giết ngươi, mà muốn bắt ngươi về, dập đầu trước hàng nghìn hàng vạn vong linh của Thần Tiên Môn ta. Sau đó, ta muốn ngươi hướng cho toàn bộ giới tu hành thừa nhận ra không nên tiêu diệt Thần Tiên Môn.
- Ông đúng là ngu muội đến buồn cười.
Tiêu Dương lạnh lùng nhìn Tuyệt Trần đại tiên. Cho dù đối phương không nhập ma, nhưng một khi đã tiêu diệt Thân Tiên Môn, thâm cừu đại hận giữa hai bên khó mà quay lại. Huống chi, Tuyệt Trần đại tiên lại cứ nhất quyết đòi lại "công đạo" cho Thần Tiên Môn.
Cuộc chiến cách biệt thực lực hết sức căng thẳng.
- Bắt ông ta.
Tiêu Dương bị kẹp giữa hai đại cường giả. Đợi ba bên đến gần nhau, Tiêu Dương đột nhiên thét to, thân hình bay lên:
Hai đại cường giả tuyệt thế đồng thời phát hiện ra sự tồn tại của đối phương, hơn nữa còn cho là viện thủ của Tiêu Dương.
Trong giới tu hành địa cầu, người có thể khiến Vũ Văn Thương kiêng ky cũng không nhiều.
- Ai cũng không ngăn cản được ta.
Từ lúc Thiên Tuyền Bổ Thiên Thạch bị trộm, trong lòng Vũ Văn Thương đã tích tụ hận ý:
Lúc này, Tiêu Nhu Y kéo nhẹ cánh tay Tiêu Dương. Tiêu Dương quay lại, thấy Tiêu Nhu Y nháy mắt với hắn.
Sự ăn ý giữa hai người là không thể nghi ngờ. Tiêu Dương lập tức hiểu ý của Tiêu Nhu Y.
Cho dù đối mặt với bất kỳ ai, cũng khó mà thành công thoát thân. Hôm nay hai người một trước một sau mà đến, nói không chừng có thể mang đến một cơ hội cho hắn.
- ĐI.
Tiêu Dương kéo tay Tiêu Nhu Y, xoay người chạy về phía Vũ Văn Thương.
Lúc này, ánh mắt Tuyệt Trần đại tiên bắn ra lãnh ý, thân ảnh như tia chớp đuổi theo.
Khí tức cường giả xông tận trời.
Vũ Văn Thương cũng đã phát hiện ra Tiêu Dương và Tiêu Nhu Y. Chính là đôi nam nữ mà ông ta đã nhìn thấy ở ngôi miếu, sát khí lóe ra, nắm chặt nắm tay. Trong lúc muốn ra tay hạ sát, đằng sau đôi nam nữ có một luồng khí tức phô thiên cái địa khác lao đến. Hơn nữa luồng khí tức này còn tập trung vào ông ta.
- Quả nhiên có viện binh.
Một kiếm tiên hậu kỳ, có lẽ hắn còn có thể dựa vào ba giọt kiếm lực mà đối phó. Nhưng hai người thì...
Là khí tức của cường giả Phủ tông.
Tiêu Dương giật mình.
Nghe xong, Tiêu Dương liên nhận ra có một luồng năng lượng hùng hậu đang từ xa lao đến.
- Khó trách ngươi lại không sợ. Ta còn tưởng rằng tiểu tông chủ Kiếm tông gan lớn hơn người. Thì ra là có viện binh.
Lúc này, Tuyệt Trần đại tiên đột nhiên nhìn sau lưng Tiêu Dương, nở nụ cười lạnh:
Đều là cường giả kim tiên hậu kỳ.
Một khắc gần nhau, không ai bỏ qua sự tồn tại của đối phương. Dù sao, nếu không cẩn thận, sẽ trực tiếp lâm vào cảnh vạn kiếp bất phục.
Từ đôi mắt có thể nhìn thấy được hận ý trong mắt đối phương.
Vũ Văn Thương là vì mất đi Thiên Tuyên Bổ Thiên Thạch mà phẫn nộ vô cùng. Còn Tuyệt Trần đại tiên thì bởi vì Thần Tiên Môn bị diệt dâng lên hận ý trong lòng. Âm!
Hai đại cường giả tuyệt thế trong khoảnh khắc va chạm với nhau, phát ra công kích vô cùng cường thế.
Không gian chấn động.
Năng lượng mạnh mẽ lan tràn xung quanh. Tiêu Dương kéo tiểu công chúa bay về phía Thiên Môn Sơn.
Giữa không trung, hai người nhìn nhau, ánh mắt hiện lên sự vui mừng.
Đây có thể nói là ngoài ý muốn.
Vũ Văn Thương xuất hiện thật sự quá mức "kịp thời", còn Tuyệt Trân đại tiên chặn đường, ngược lại gián tiếp giúp Tiêu Dương trốn thoát.
Từ trên trời cao truyên đến tiếng ba động quen thuộc, rất nhanh biến mất vào bên trong Thiên Môn Sơn.
- Tiểu thần long đã trở về.
Tiêu Dương mang Tiêu Nhu Y bay thật nhanh đến một ngọn núi.
Bịch! Bịch.
Hai tuyệt thế cường giả đối chưởng, trong thời gian ngắn ngủi bộc phát sức mạnh cường đại, rất nhanh đại chiến mấy trăm chiêu.
Thực lực hai bên ngang bằng nhau.
Dường như đã nhìn thấy Tiêu Dương rời đi, Vũ Văn Thương đầu tiên là kêm chế không được lửa giận trong lòng, chém ra búa lớn trong tay, xẹt qua một đạo cầu vồng màu hồng, hướng đến Tuyệt Trần đại tiên.
Một tiếng vang vô cùng thanh thúy vang lên.
Trường tiên xuất hiện, trong khoảnh khắc phá vỡ roi ảnh đầy trời, va chạm với búa lớn, phát ra tia lửa kịch liệt.
Vùi
Thân ảnh hai người đồng thời tách nhau ra.
- Tiên chi đạo?
Vũ Văn Thương có chút ngoài ý muốn nhìn Tuyệt Trần đại tiên, chợt trào phúng:
- Mấy ngày trước Thần Tiên Môn bị Kiếm tông tiêu diệt, không nghĩ đến hôm nay lại có cường giả của Thần Tiên Môn trở thành tay sai cho hắn.
- Nói bậy.
Tuyệt Trân đại tiên giận dữ nhìn chằm chằm Vũ Văn Thương, châm chọc lại một câu:
- Không phải nói Phủ tông và Kiếm tông có cừu hận sao? Tại sao người của Phủ tông lại đi bảo vệ cho tông chủ Kiếm tông?
Vũ Văn Thương cau mày:
- Ngươi nói cái gì?
Đột nhiên Vũ Văn Thương giật mình, giống như có dự cảm xấu, không khỏi thốt:
- Chẳng lẽ người ngươi bảo vệ chính là tông chủ Tiêu Dương của Kiếm tông?
- Buồn cười! Vốn bổn tiên đang định bắt hắn, là ngươi đến cứu hắn đấy.
Tuyệt Trân đại tiên vừa dứt lời, cả hai đều đồng thời sửng sốt. Hai bên không phải kẻ ngu, cho nên đã ý thức được điều gì đó.
Hiểu lầm rồi.
Cả hai là vì đuổi bắt Tiêu Dương mà đến.
Không nghĩ đến lại bị Tiêu Dương lợi dụng, ngược lại tìm được cơ hội trốn thoát. - Thằng ranh hèn hạ.
Hai cường giả tuyệt thế rít lên.