Chương 1423: Cuộc gặp bất ngờ
Chương 1423: Cuộc gặp bất ngờChương 1423: Cuộc gặp bất ngờ
Thiên ngôn vạn ngữ xuất hiện trong đầu Tiêu Dương trong nháy mắt bị chặn lại ở yết hầu.
Cô gái nhìn Tiêu Dương bằng ánh mắt hèn mọn:
- Tránh xa ra một chút. Thời đại này mà còn dùng mấy thủ đoạn thô thiển như vậy để lừa gạt. Anh cho rằng tôi là nữ sinh đại học chắc?
Dứt lời, cô gái trẻ tuổi còn không thèm nhìn Tiêu Dương một cái, hếch mặt quay đầu vểnh mông bỏ đi.
Nửa ngày sau, Tiêu Dương hồi phục lại tinh thân, nhìn theo hướng cô gái rời đi, lắc đầu nói:
- Bất luận là ở chỗ nào, cũng luôn có người tự cho mình là đúng.
- Đúng vậy.
Người đàn ông trung niên đột nhiên khoác tay lên vai Tiêu Dương, ánh mắt nhìn chằm chằm vào cặp mông của cô gái, không nhịn được mà nuốt nước miếng:
Tiêu Dương:...
Buổi tối, Tiêu Dương ngồi trên ghế dài trong công viên, nhìn mặt hồ bằng phẳng như gương trước mặt, giống như tăng nhân đang nhập định.
- Tôi không có bao vợ bé. Tôi không có bao vợ bé.
Đối với bà cụ mà nói, đây chính là phúc duyên của bà.
- Này, ông anh, anh có vận đào hoa đấy.
Ban ngày làm thầy bói, còn buổi tối thì làm nghề lái taxi.
- Cũng không biết cô ấy ở đâu nhỉ?
Ở trái tim, Thần Thánh Chi Tâm đang di chuyển nhẹ nhàng.
Người đàn ông ngẩn ra, bối rối lui vê sau vài bước:
Tiêu Dương quay mặt, nhìn bàn tay đang đặt trên vai mình, rồi nhìn người đàn ông trung niên, mở to hai mắt nói:
Phố thị náo nhiệt từ trưa cho đến 3h chiều. Tiêu Dương rốt cuộc cũng được một bà cụ tám mươi tuổi mở hàng. Mặc dù khả năng rất lớn là bà cụ không nhìn thấy rõ Tiêu Dương rốt cuộc là lão đạo sĩ hay là tuổi còn trẻ, nhưng đã quen tức là có duyên phận, Tiêu Dương vận dụng tiên linh khí của mình gột rửa cơ thể cho bà cụ. Sau đó khu trừ ám tật. Không ai chú ý đến, khi bà cụ đến thì phải chống gậy, nhưng khi bà rời đi thì không cần chống gậy nữa. Ngay cả cây gậy chống của mình cũng quên cầm, hai mắt nhìn rõ hơn so với trước đây rất nhiều.
Đêm khuya, xe Tiêu Dương dừng lại bên cạnh một ngã tư hẻo lánh.
Sau đó chạy trối chết.
Tiêu Dương vừa mới dừng xe, một bóng người từ góc tường lao ra, trong tay câm con dao sáng choang, giọng nói dữ tợn:
Tiêu Dương lẳng lặng thể nghiệm cuộc sống của người bình thường.
Tinh thân Tiêu Dương hoàn toàn chìm đắm vào. Thần Thánh Chi Tâm trong cơ thể tùy thời phát sinh lột xác.
Nhưng sau đó bóng đen lại ngã xuống. - Bớt nói đi, mày có tin lão tử đâm mày không?
Rất nhanh, tiếng còi cảnh sát liền vang vọng. Khi chạy đến liên phát hiện ra hiện trường.
Tiêu Dương sửng sốt cả nửa ngày, nghi ngờ hỏi:
- Tôi muốn bao nguyên đêm.
- Không được nhúc nhích, ăn cướp đây. Có cái gì đáng giá lấy ra hết đây mau.
- Đồ keo kiệt, bỏ ra có ba mươi đồng mà đòi bao nguyên đêm?
Cô gái kia nhìn theo bóng lưng Tiêu Dương, khinh thường bíu môi:
Ánh mắt cô gái sáng lên. Sau khi cò kè mặc cả một lúc, Tiêu Dương cười ha hả bỏ đi.
- Đại ca, anh muốn tôi ngồi im hay là lấy đồ đáng giá ra?
Tiêu Dương bước đi không mục đích, rất nhanh trước mắt xuất hiện một con suối. Bên cạnh con suối có một khu rừng. Dưới ngọn đèn lờ mờ, một cô gái gương mặt lãnh đạm đang dựa vào một gốc cây, quần áo hở hang, ánh mắt không ngừng khiêu khích người qua đường.
Cảnh tượng quen thuộc đến cỡ nào.
Tiêu Dương nhịn không được bước lên phía trước:
Bóng đèn hù Tiêu Dương một câu, ánh mắt chớp động, con dao trong tay đâm tới Tiêu Dương.
Tiêu Dương cúp điện thoại, mỉm cười lau đi dấu vân tay của mình, để lại chiếc xe và chìa khóa, sau đó biến mất trong ngõ nhỏ.
- Tổng đài cảnh sát 110 phải không? Ở đường phía đông có một tên cướp đang bị bắt. Nhìn hình dáng giống như tội phạm giết người đang bị truy nã. Tôi tên gì à? Ô, xin cứ gọi tôi là đại hiệp.
Tiêu Dương lục được một chiếc điện thoại từ trên người bóng đen.
Tiêu Dương bước đến bờ sông, thân ảnh đột nhiên ẩn vào chỗ tối.
Trong lòng căng thẳng, ánh mắt nhìn sang đường quốc lộ bên kia bờ sông.
Một ông cụ đang chậm rãi bước đến, thân hình run rẩy, giống như sắp ngã đến nơi.
Mái tóc rối loạn rơi xuống vai.
Người đàn ông ăn mày này thoạt nhìn rất yếu đuối, nhưng lại là Tuyệt Trần đại tiên đang truy kích Tiêu Dương.
- Lão gia hỏa lại tìm đến đây nhanh như vậy sao?
Mặc dù hắn đã dịch dung, nhưng hắn vẫn không dám nắm chắc một trăm phần trăm có thể qua mặt được Tuyệt Trần đại tiên. Tuyệt Trần đại tiên nhìn thì chậm như rùa, nhưng trên thực tế, tiên thân thức của ông trải rộng chung quanh. Chỉ cần có nửa điểm dị động, ông ta lập tức phát hiện ra ngay.
Đồng tử Tiêu Dương co rụt lại.
Tuyệt Trần đại tiên đang bước lên cầu, chuẩn bị qua bờ bên kia.
- Cho dù là kim tiên, nhưng vẫn không che giấu được bản chất sắc lang.
Trong rừng, Tiêu Dương nhìn Tuyệt Trần đại tiên bị một đám gái làng chơi bao quanh, sau đó bước đến một khách sạn cũ nát, không khỏi cảm thán:
- Em thích.
- Hùng phong không giảm. - Càng già càng dẻo dai.
Trên cầu, Tuyệt Trần đại tiên bị một đám gái làng chơi bao vây. Mặc dù ông là cường giả kim tiên, nhưng lại không tiện thi triển thực lực của mình ở thế tục. Bị một đám con gái ăn mặc hở hang bao vây, lại còn sờ soạng trên dưới, Tuyệt Trần đại tiên nhất thời có phản ứng. Hạ thân căng lên, dẫn đến một loạt tiếng thét chói tai.
- Ôi, anh hai.
Tiêu Dương cười nói:
- Đối tượng của cô không phải là tôi, mà là ông già bên phía đối diện. Cô qua đó hầu hạ ông ta cho tốt, và cô sẽ có không những một ngàn đồng này.
Hầu hạ ông già?
Cô gái mỉm cười. Có số tiền này rồi thì quan tâm chi đến già hay không già.
Tiêu Dương gọi một đám gái xung quanh đến, cho mỗi người một ngàn, bảo các cô đi hâu hạ ông cụ kia.
Đưa mắt nhìn một đám nương tử quân nhắm về phía Tuyệt Trần đại tiên, khóe miệng Tiêu Dương nhếch lên, trong tay xuất ra điện thoại:
- Trung tâm báo cảnh sát 110 phải không? Tôi muốn báo có một ông già có hành vi mua bán dâm ở cuối đường Đông Phong. Ổ, tên tôi là gì à? Xin cứ gọi tôi là đại hiệp.
Tiêu Dương cúp điện thoại.
Tiêu Dương cầm một xấp tiền mặt, rút ra mười tờ, lung lay trước mặt cô gái. Hai mắt cô gái sáng lên, trông mong nhìn Tiêu Dương:
- Một ngàn đồng.
Cô gái lại bĩu môi.
Tiêu Dương chạy đến chỗ cô gái kia.
- Này.
Tiêu Dương nheo mắt, tự đánh giá một chút rồi lặng yên vòng qua cánh rừng.
Khi đám người Tuyệt Trần đại tiên đi đến gần khách sạn, tiếng còi xe cảnh sát vang đến, sau đó dừng lại bên cạnh bọn họ.
Một đám cảnh sát nhảy ra.
Cảnh tượng kế tiếp Tiêu Dương cũng không cần nhìn. Tóm lại, hắn có thể đoán được, Tuyệt Trần đại tiên vốn không có bất cứ ai chống lưng ở cái thế giới thế tục này, muốn thoát khỏi vòng vây của cảnh sát, ít nhất phải phí một ít thời gian.
Nơi này không nên ở lâu.
Tiêu Dương rất nhanh chạy đến trạm xe lửa, suốt đêm ngồi xe lửa đến Minh Châu.
Mặc kệ thế nào, đối với Tiêu Dương mà nói, Minh Châu vẫn là nơi thích hợp với hắn nhất.
Xe lửa ầm ầm lao đi trong màn đêm.
Ga xe lửa mà Tiêu Dương đón ở thành phố Huyền bất quá chỉ là một trạm trung chuyển. Sau khi Tiêu Dương lên tàu, bên trong đã có rất nhiều người đang ngủ say.
Cảnh tượng ngư long hỗn tạp.
Đêm khuya, trong tình huống này lại dễ dàng phát sinh những vụ trộm cắp. Tiêu Dương vừa bước lên đã gặp phải một người.
Lại nói tiếp người này đúng là không may mắn. Chỗ mà gã chuẩn bị ra tay lại là chỗ ngồi ghi trên vé tàu của Tiêu Dương. Nhìn tên trộm ngồi yên trên ghế, một tay lặng lẽ duỗi xuống túi hành lý của cô gái đặt dưới chân bên cạnh.
- Anh bạn, đây là chỗ của tôi mà.
Tiêu Dương nhìn thấy, mỉm cười nói, sau đó giơ vé tàu lên.
Lúc này, cô gái bị giọng nói của Tiêu Dương đánh thức, theo bản năng mà đưa mắt nhìn túi hành lý của mình. Khi thấy chiếc núi đã bị rách, ánh mắt cảnh giác nhìn người đàn ông bên cạnh. Người này thấy không có cơ hội xuống tay, cũng không hoảng hốt, ánh mắt hung hăng nhìn Tiêu Dương, sau đó xoay người bước qua toa khác.
- Cảm ơn.
Tiêu Dương ngồi xuống, người phụ nữ bên cạnh liên cảm kích nói.
Tâm trạng Tiêu Dương không khỏi gợn sóng.
Nhân sinh đúng là trùng hợp.
Bên cạnh người phụ nữ là một cô bé đang rúc vào lòng cô ngủ say.
Dư Ngọc Mai.
Khi Tiêu Dương đi tìm Thất Diệp Huyết Hãn để chữa bệnh cho Quân Thiết Anh, đã gặp được một thiếu phụ kiên cường, một mình nuôi dạy một đứa con gái.
Tiêu Dương vạn lần không nghĩ đến, trên chuyến xe lửa đến Minh Châu này, hắn ngẫu nhiên gặp lại Dư Ngọc Mai.
Dư Ngọc Mai hoàn toàn không nhận ra Tiêu Dương.
Tiêu Dương ngồi xuống, cũng không biểu lộ thân phận của mình. Hoàn cảnh của hắn không an toàn. Muốn chào hỏi mẹ con Dư Ngọc Mai, hắn nhất định phải lộ ra mặt thật. Trên chuyến xe lửa ngư long hỗn tạp này, Tiêu Dương cũng không dám chắc có cơ sở ngầm của hộ long thế gia hay không.
Bọn họ vốn nên có một cuộc sống bình thường. Hắn không thể quấy nhiễu cuộc sống của bọn họ. Mà cũng có thể bọn họ đã không còn nhớ là đã từng quen biết với hắn.
Coi như đây là một cuộc gặp thoáng qua mà thôi.
Nhân sinh, nhất định sẽ phải có rất nhiều tiếc nuối.
Trong lòng Tiêu Dương giống như có rất nhiều điều không hiểu được.
Động tĩnh vừa rồi đã đánh thức Đồng Đồng. Cô bé mở mắt, nhìn ra ngoài cửa sổ.
- Mẹ, chúng ta còn chưa đến Minh Châu sao?
Dư Ngọc Mai mỉm cười vuốt ve tóc Đồng Đồng:
- Sáng sớm sẽ đến ngay thôi.
Đồng Đồng lại nhìn ra ngoài cửa sổ, sau đó quay sang nhìn Dư Ngọc Mai, mỉm cười hỏi:
- Mẹ, chú Tiêu là ở chỗ này sao?
Nghe xong, Dư Ngọc Mai ngẩn ra, cười đáp:
- Có lẽ là vậy. - Chú Tiêu đã hứa với Đồng Đồng, nếu Đồng Đồng đến Minh Châu, chú ấy sẽ dắt con đi cưỡi ngựa gỗ. Ánh mắt cô bé tràn đầy chờ mong.