Hộ Hoa Trạng Nguyên Tại Hiện Đại (Dịch Full)

Chương 1417 - Chương 1424: Tại Sao Lại Là Cô?

Chương 1424: Tại sao lại là cô? Chương 1424: Tại sao lại là cô?Chương 1424: Tại sao lại là cô?

Cô bé Đồng Đồng không biết, chú Tiêu mà cô bé đang nhắc đến hiện tại đang ngồi bên cạnh cô bé.

Ánh mắt của cô bé rất sáng, tựa như ngôi sao trên bầu trời.

Rất nhanh, dưới tiếng hát ru ngủ của Dư Ngọc Mai, Đồng Đồng một lần nữa tiến vào mộng đẹp.

Trên xe khôi phục lại sự yên tính.

Tiêu Dương nhắm mắt, lắng lặng cảm nhận sự yên lặng trong toa tàu.

Bỗng nhiên, một cơn gió lạnh thổi đến. Một bàn tay đặt lên vai Tiêu Dương, sức nặng đè xuống khiến hắn phải mở mắt.

Đây chính là tên trộm vừa nãy đã bị Tiêu Dương phá hỏng chuyện tốt. Lúc này bên cạnh gã còn có thêm hai đồng bọn.

- Thằng nhãi kia, mày rất thích quản chuyện của người khác phải không?

Tiêu Dương bình tĩnh nói.

Một tên giận dữ nói, sau đó hung hăng tát vào mặt Tiêu Dương.

Tiêu Dương lạnh nhạt nhìn thoáng qua cô bé Đồng Đồng đang ngủ say, còn Dư Ngọc Mai thì đang lo lắng nhìn hắn.

- Lão đại, tên nhãi này đang giả nai đấy.

- Nhìn cái gì? Không liên quan đến các người.

Đang định gào thét ra tay, Tiêu Dương đã phong bế á huyệt của hai người. Đột nhiên, cả hai cảm thấy trước mắt thoáng một cái, thống khổ ngã xuống đất. Một tay đã hoàn toàn bị phế đi.

Một gã vóc người to cao nhìn chằm chằm Tiêu Dương.

Tiêu Dương vung tay bắt được nắm tay của người này, mạnh mẽ phát lực. Trong khoảnh khắc, tiếng xương bị bẽ gây vang lên. Đồng thời, Tiêu Dương vươn một tay khác, đánh vào một huyệt vị trên người gã. Gương mặt của gã cực kỳ đau khổ, nhưng lại không thể phát ra thanh âm nào, âm ầm ngã xuống sàn tàu.

Tên trộm hung hăng nhìn xung quanh. Khi đụng phải ánh mắt của gã, rất đông hành khách trên xe lửa vội vàng thu hồi tầm mắt, không dám công khai nhìn về phía bên này.

Lúc này, trong toa tàu có không ít người tỉnh lại, ánh mắt nhìn sang.

- Thứ hai, nhỏ giọng thôi, đừng đánh thức con nít đang ngủ.

Tiêu Dương tha thứ cho bọn chúng một lần, bọn chúng còn không biết điều lại muốn tìm Tiêu Dương trả thù. Không bởi vì điêu gì khác, bởi vì ba tên này đã hoành hành bá đạo trên xe lửa, căn bản không ai dám trêu chọc, cho nên mới càng khiến bọn chúng kiêu ngạo hơn.

- Thứ nhất, lấy cái tay bẩn của anh ra.

Rất nhanh, bảo vệ trên xe lửa chạy đến, nhìn thoáng qua ba người trên mặt đất, sắc mặt đều biến đổi.

Chớp mắt, hai người còn lại liên biến sắc.

Kết quả của việc ăn cắp.

- Thì ra là ăn cắp, đáng đời.

- Đám người này định trộm đồ của tôi, được anh bạn này phát hiện, nên bây giờ quay lại trả thù. Đúng là một đội ngũ ăn trộm.

Một gã cảnh sát lên tiếng.

Gương mặt xa lạ, nhưng lại mang đến cho cô một cảm giác rất quen thuộc. Chỉ là Dư Ngọc Mai nhớ lại những người mà cô từng quen biết, nhưng không có ai có gương mặt này.

- Nơi này đã xảy ra chuyện gì?

Tiêu Dương đi phía sau mẹ con Dư Ngọc Mai. Khi ra ngoài trạm, liền nhìn thấy mấy người đi đến. Đồng Đồng nhảy nhót chạy lên:

9h sáng hôm sau, xe lửa đã đến trạm xe lửa Minh Châu.

Dư Ngọc Mai cũng không suy nghĩ nữa, ôm chặt Đồng Đồng, nhắm mắt chìm vào giấc ngủ.

Dư Ngọc Mai lên tiếng đầu tiên:

Chuyện kế tiếp được xử lý khá dễ dàng. Bảo vệ mang ba tên kia đi, hơn nữa còn thông báo cho người bị mất cắp đến nhận tài sản vê.

Tiêu Dương vẫn nhắm mắt dưỡng thần. Cho đến khi bảo vệ rời đi cũng không nhúc nhích.

Dư Ngọc Mai tò mò nhìn thoáng qua Tiêu Dương.

Hành khách xung quanh liên hiểu chuyện gì xảy ra.

Một bảo vệ nhanh chóng bước ra, lấy một cái túi trên người một tên trộm. Vừa mở ra nhìn, quả thật bên trong chứa không ít bóp tiền.

- Tôi cũng không thấy bóp tiên của mình.

- Bóp tiền của tôi đã bị mất, không biết có phải nằm trong túi bọn chúng hay không.

- Bà ngoại, cậu...

Đám người vui vẻ rời đi.

Tiêu Dương đưa mắt nhìn mọi người. Cũng may mà chưa lộ ra thân phận của mình. Hắn bước ra khỏi nhà ga, hít một hơi không khí quen thuộc ở đây.

Đối với hắn mà nói, Minh Châu chính là quê hương thứ hai.

Ba ngày kế tiếp, Tiêu Dương dùng gương mặt chẳng có gì đặc biệt này đi khắp nơi ở Minh Châu. Khi thì xuất hiện ở trước cửa Sơn Hà Thư Họa phố đồ cổ, khi thì đến bên ngoài Vũ Phong Quán. Khi thì tham gia mấy cuộc tranh đấu của Thanh Diễm Xã, khi thì mua một chai rượu, nằm ở bãi tha ma uống rượu một mình.

Hết thảy tùy tâm sở dục, thể nghiệm cuộc sống đơn giản nhất.

Thần Thánh Chi Tâm từ từ lột xác, tản ra quang mang chói mắt.

Mười ngày sau.

Sáng sớm, sương mù bao phủ sông Hoàng Phủ, trên một chiếc thuyền nhỏ, một thân ảnh bạch y khoanh chân mà ngồi, cơ thể và chiếc thuyền giống như dung nhập vào con sông. Trên người tràn ngập thần quang, như đang tắm trong linh khí thuần túy nhất của thiên địa.

VùiI

Chỉ là không ai chú ý đến, con thuyền nhỏ vẫn luôn đong đưa trên mặt hồ đã biến mất.

Giống như có một tảng thiên thạch lớn rơi xuống, sau đó không thấy động tĩnh.

Nước sông bắn lên tận trời, sau đó dân dần bình tĩnh lại. Một đêm nọ, hạ lưu con sông đột nhiên truyên đến tiếng nổ mãnh liệt, khiến cho không ít người đang ngủ say phải bừng tỉnh.

Năm ngày năm đêm không hề lay động, giống như một pho tượng đá.

Tâm cảnh đã hoàn toàn lột xác.

Như đóa hoa đã được rửa sạch, tản ra ánh sáng đẹp nhất.

Tiêu Dương đứng lên, thân hình thon dài phản chiếu xuống mặt hồ. Lúc này hắn đã khôi phục lại diện mạo của mình, gương mặt anh tuấn mê người, trên người tràn ngập khí tức thân thánh. Lúc này, một công nhân vệ sinh ở trên bờ nhìn lại, liền nhìn thấy một thân ảnh mơ hồ tắm trong thánh quang, ánh mắt không tự chủ được mà hiện lên ý sùng bái:

- Thần tiên hiển linh, thần tiên hiển linh.

Sau này Tiêu Dương mới biết, khi tâm cảnh lột xác, sẽ mang đến sự trợ giúp rất lớn cho hắn trên con đường tu hành.

Tâm cảnh Tiêu Dương tăng lên một cấp độ cực cao.

Gió núi đảo qua, thuyền nhỏ chập chờn. Tiêu Dương thu liễm khí tức, ánh mắt sáng như gương, không hề gợn sóng. Sau đó ngồi xuống, lấy ra một cần câu thả câu xuống lòng sông.

Vẫn không nhúc nhích.

Mặc cho nước sông đẩy thuyền trôi đi.

Ánh mắt chậm rãi mở ra. Trải nghiệm huyền bí vừa rồi khiến cho Tiêu Dương có cảm giác như xuyên phá trời cao.

Tiêu Dương thì thầm, đột nhiên thần thức lao thẳng xuống, trở lại chiếc thuyền nhỏ trên sông.

- Đây là địa cầu?

Rốt cuộc, trước mặt Tiêu Dương xuất hiện một quả tinh câu màu lam.

Linh hồn như xuất ra, nhìn thấy cơ thể của mình. Càng bay lên cao, liên nhìn thấy toàn bộ con sông, nhìn thấy cả một thành phố.

Thiên địa trong giờ phút này lấy Tiêu Dương làm trung tâm. Lúc này, Tiêu Dương dường như ngay cả tiết tấu vẫy đuôi của một con cá nhỏ cũng có thể bắt được.

Thân ảnh Tiêu Dương lao về phía trước, ánh mắt sáng ngời như bảo thạch, khóe miệng nhếch lên ý cười.

Phàm trần tẩy luyện đã mang đến thu hoạch không thể ngờ được cho hắn.

Hắn không cần làm chuyện cần đến kinh nghiệm, chỉ trải qua cuộc sống bình thường, thể nghiệm bách thái nhân sinh.

Tiêu Dương vốn để cho Thần Thánh Chi Tâm được phàm trần tẩy luyện một phen, đạt đến trạng thái tốt nhất tiếp nhận truyền thừa của Long thần. Lại không biết, tâm cảnh đã có sự lột xác quá sức tưởng tượng.

So với kế hoạch của hắn còn sớm hơn mười ngày.

Tiêu Dương định tẩy luyện phàm trần một tháng, sau đó đến đại hội phạt Ma vào đêm trung thu. Tham gia đại hội xong, hắn sẽ tiến vào cung điện Long thần ở Vạn kiếm linh hà, tiếp nhận truyền thừa Long Thần. Bây giờ đến đại hội Phạt ma vẫn còn mười ngày.

Tiêu Dương bước đi, bất tri bất giác đã đến trường Phục Đại. Đêm khuya, trường học yên tĩnh vô cùng.

Tiêu Dương đứng ở cổng bảo vệ ngóng vào. Người phụ trách trực cổng là một gương mặt xa lạ. Tiêu Dương cũng không tiến lên mà xoay người rời đi.

Tại một tiểu khu yên tĩnh, một thân ảnh leo tường mà vào, trực tiếp lắc mình lên ban công lầu thượng.

Người leo tường là tông chủ chí tôn của Kiếm tông, Tiêu Dương.

Tiểu khu này là nơi mà chị em Bạch gia ở sau khi nhà trọ Thu Tâm bị hủy.

Tiêu Dương nghĩ đi nghĩ lại, hơn nửa đêm cũng không có chỗ đi. Vì vậy ma xui quỷ khiến chạy đến bên ngoài tiểu khu, sau đó nhịn không được bay qua bức tường, cuối cùng không tự chủ được mà bò lên ban công.

Tiêu Dương liếc mắt một cái liền nhận ra một cái cửa sổ. Ngày đó, hắn bị Bạch Khanh Thành dọa sợ chạy xuống từ nơi này.

- Đại tỷ, chị nhất định là đang nhớ tôi đấy.

Tiêu Dương cười hắc hắc. Thân ảnh như cơn gió lướt nhẹ đến cửa sổ.

Với thị lực nhìn ban đêm cũng như ban ngày của Tiêu Dương, sau khi tiến vào phòng, ánh mắt đầu tiên là nhìn về phía chiếc giường.

Màn giường buông xuống, một người đang nằm nghiêng trên giường, hô hấp đều đặn, hiển nhiên là đang ngủ say.

Mái tóc đen rơi xuống gối, trong phòng tràn ngập một mùi thơm.

Tiêu Dương bước lẹ đến, mỉm cười, đưa bàn tay đặt lên vai cô.

Trong tích tắc, thân ảnh đang ngủ say liên bừng tỉnh, run lên.

- Là tôi.

Tiêu Dương hạ thấp giọng. Một hơi thở xông đến, Tiêu Dương không khống chế được, bàn tay từ vai trượt xuống dưới, từ khe hở nào đó chui vào cái khe rảnh ba thước, chuẩn bị chạm đến nụ hồng bên trong.

Thân hình đó càng thêm run rẩy, nắm lấy tay Tiêu Dương, gấp giọng nói:

- Không phải tôi.

Nghe xong, Tiêu Dương ngẩn cả người, động tác trong tay ngừng lại. Đúng lúc này, người kia cũng đã xoay người lại.

- Tại sao lại là cô?

Tiêu Dương bật thốt.
Bình Luận (0)
Comment