Chương 1425: Thời gian vui vẻ
Chương 1425: Thời gian vui vẻChương 1425: Thời gian vui vẻ
Động tác của hai người cực kỳ mập mờ, bốn mắt đối nhau.
Một chân Tiêu Dương đang gác lên giường, một tay thì đang thò vào bên trong áo, nhất thời quên lấy ra. Cảm giác mềm mại khiến tinh thân Tiêu Dương không khỏi run lên. Nhưng trước mắt không phải là Bạch Khanh Thành mà là...
- Tố Tâm tỷ.
Tiêu Dương có chút xấu hổ, ngượng ngùng nói:
- Tôi không biết là cô.
Mặt Bạch Tố Tâm đỏ lên, hai mắt vô lực nhìn Tiêu Dương. Tên lưu manh này, bây giờ đã biết rồi, nhưng tay còn chưa lấy ra.
- Hừ, xem ra anh đã làm qua chuyện này không ít lần.
Ánh mắt Bạch Tố Tâm tràn đầy oán khí nhìn Tiêu Dương.
Ngực Bạch Tố Tâm trở nên phập phồng:
- Ngại quá, quên mất, hắc hắc...
Tiêu Dương ngồi xuống giường, thần sắc áy náy:
Tay Tiêu Dương như tia chớp rút ra:
- Chị không về, phòng của tôi sơn lại tường, nên tôi qua đây ngủ.
Một người nằm trên giường, một người ngồi trên giường, không khí có chút quỷ dị.
Tiêu Dương khóc không ra nước mắt. Trời đất chứng giám, loại chuyện phong lưu như thế này, tối nay là lần đầu tiên hắn làm, nhưng lại nhầm người, dùng hai chữ thất bại để chấm dứt.
Bạch Tố Tâm:...
Bạch Tố Tâm không ngờ, tối nay lại bị "đánh lén" như vậy.
Nhưng hắn nhớ rõ phòng này là của Bạch Khanh Thành mà.
- Đồ lưu manh, còn không chịu rút tay ra?
- Tam muội không sao chứ?
- Xấu hổ quá.
Ngày Kiếm tông khai tông, Bạch Tố Tâm cũng nghe được một số tin đồn.
Bên trong phòng yên tĩnh không một tiếng động.
Một lát sau, Bạch Tố Tâm lên tiếng phá vỡ sự yên lặng:
Cảm giác khô nóng vừa mới giảm xuống không khỏi dâng lên lần nữa. Khoảng cách cách Bạch Tố Tâm chưa đến một thước, lông mi hai bên dường như có thể chạm vào nhau:
- Cho nên anh mới ra ngoài ăn vụng?
Tiêu Dương hiểu ra:
Tiêu Dương mỉm cười:
Cuối cùng, Tiêu Dương lưu luyến rời môi Bạch Tố Tâm ra. - Không sao.
Ánh mắt có chút mê ly:
Bốn mắt nhìn nhau.
Bạch Tố Tâm mở mắt.
- Tôi không cho cô ấy trở vê. Cô ấy đang có em bé, phải cần nghỉ ngơi cho thật tốt.
- Tôi nói sai rồi, hẳn là Tố Tâm tỷ, chị có cho tôi ăn hay không?
Lúc này, cơ thể Tiêu Dương đã dán sát trên người Bạch Tố Tâm, khiến cho cô có chút thở không nổi, đôi môi mấp máy, còn chưa kịp lên tiếng, một đôi môi nóng như lửa đã chặn cô lại. Trong khoảnh khắc, Bạch Tố Tâm mở to mắt đến cực hạn, hai tay theo tiêm thức mà nắm chặc ga giường.
Một lát sau, dưới sự tấn công của Tiêu Dương, Bạch Tố Tâm nhắm hai mắt lại, thân hình run lên một chút.
Ánh mắt Bạch Tố Tâm lại u oán nhìn Tiêu Dương.
- Anh nói bậy bạ gì đó?
Sắc mặt Bạch Tố Tâm đỏ lên:
- Tố Tâm tỷ, vậy tại sao cô không cho tôi trộm?
- Tôi thật sự rất hâm mộ Thiết Anh.
- Hâm mộ chuyện gì?
Tiêu Dương cười hỏi.
Mặt Bạch Tố Tâm đỏ lên, cố lấy hết dũng khí ôm lấy cổ Tiêu Dương:
- Tôi muốn sinh con cho anh.
Trong màn đêm, hai bóng người triền miên với nhau.
Một đêm không ngủ.
- AI
Một tiếng thét kinh hãi đánh thức hai người đang ngủ say.
- Hừ, bằng không thì làm thế nào đối phó với loại đạo tặc hái hoa như anh, cũng dám thừa dịp em không có ở đây, ra tay với Tố Tâm.
- Đại tỷ, thân thủ cao hơn không ít đấy.
Tiêu Dương trực tiếp bắt lấy tay Bạch Khanh Thành, cười hắc hắc:
Bạch Khanh Thành xoay người lại, đánh ra một chưởng. Đây là Thần tiên cửu thức mà Tiêu Dương đã truyền thụ cho cô.
- Đại tỷ.
Tiêu Dương bước đến bên cạnh Bạch Khanh Thành, nhìn thoáng qua cô, cẩn thận nói:
Hai chị em này, cái khác thì không nói, nhưng điểm này thì cực kỳ giống nhau.
Chẳng lẽ số của hắn là phải bò qua cửa sổ?
Lúc này, Tiêu Dương kiên quyết lắc đầu.
Hai người mặc quần áo vào, sắc mặt Bạch Tố Tâm có chút mất tự nhiên bước ra ngoài, ánh mắt láo liên, giống như người làm chuyện xấu bị người ta bắt gặp.
Tivi bên ngoài phòng khách đang được mở. Bạch Tố Tâm đang ngồi trên ghế salon xem tivi, nghe tiếng bước chân của hai người liên quay đầu lại:
- Tố Tâm, còn chưa đi dạy à?
Bạch Khanh Thành cũng không nhắc đến chuyện vừa nãy. Lúc này, Bạch Tố Tâm ngẩng đầu, kêu lên một tiếng:
- Chết rồi, em bị muộn giờ rồi.
Bởi vì có chút xấu hổ, sau khi rửa mặt xong, Bạch Tố Tâm liền rời đi ngay.
Tiêu Dương...
- Tiêu Dương, hay là anh trốn qua cửa sổ đi.
Bạch Tố Tâm biến sắc, ánh mắt nhìn chung quanh, sau đó chỉ vào cửa sổ:
- Nguy rồi, nhất định là đại tỷ đã trở về.
Tiêu Dương và Bạch Tố Tâm đồng thời ngồi dậy, bốn mắt nhìn nhau.
Cửa phòng đóng mạnh lại.
Sắc mặt Bạch Khanh Thành có chút đỏ lên:
- Mau buông em ra.
Tiêu Dương làm sao mà buông ra chứ, ôm Bạch Khanh Thành vào ngực của mình.
Bạch Khanh Thành vẫn mặc trang phục cảnh sát. Nhìn gương mặt mệt mỏi của cô, hẳn là cả đêm qua không ngủ.
Từ lúc quen biết Bạch Khanh Thành đến nay, cô chính là người cuồng công việc. Nếu xuất hiện vụ án khó giải, cô thậm chí cả mấy ngày cũng không ngủ.
- Đại tỷ, gân đây có vụ án gì sao?
Tiêu Dương nhẹ giọng hỏi.
- Có.
Bạch Khanh Thành ngẩng đầu nhìn Tiêu Dương:
- Phải bắt cho bằng được một đạo đặc hái hoa.
Tiêu Dương khó có thể nghe thấy mấy lời nói như tiểu cô nương của Bạch Khanh Thành.
Nghe xong, hắn liên giương nanh múa vuốt:
- Vậy thì đạo tặc hái hoa sẽ hái một đóa hoa cảnh sát.
Nói xong, dưới tiếng kinh hô của Bạch Khanh Thành, Tiêu Dương ôm ngang lấy cô, rất nhanh bước vào phòng.
Bạch Khanh Thành đang định giấy giụa, Tiêu Dương liên đè hai vai cô xuống, mỉm cười nói:
- Còn nhớ phương pháp xoa bóp Tiêu thị không? Đại tỷ, để anh xoa bóp cho em nhé.
Tiêu Dương vận khí, một luông năng lượng nhu hòa từ trên người Bạch Khanh Thành chảy đi các nơi.
- Ừm.
Chỉ trong nháy mắt, Bạch Khanh Thành liền phát ra một tiếng dễ chịu. Sắc mặt đỏ lên, hai mắt Bạch Khanh Thành nhẹ nhàng nhắm lại.
Tay Tiêu Dương nhẹ nhàng xoa bóp người Bạch Khanh Thành, bộ cảnh phục không biết được cởi ra từ lúc nào.
Rất nhanh, một thân hình vô cùng hoàn mỹ xuất hiện trước mắt Tiêu Dương.
Cho dù không phải là lần đầu tiên gần gũi, nhưng người Tiêu Dương không khỏi nóng lên.
Bên trong phòng, một mảnh xuân quang lại nổi lên.
Sau khi Bạch Khanh Thành ngủ say, Tiêu Dương ra ngoài mua thức ăn, hơn nữa còn tự mình xuống bếp. Gần đến giờ tan trường, hắn lái chiếc Cherry màu đỏ đến trường đón Bạch Tố Tâm.
Trên bàn cơm, hai cô gái đều có chút chột dạ nhìn đối phương. Tiêu Dương ngồi chính giữa, không ngừng gắp rau cho hai cô.
Vui vẻ hòa thuận.
Mấy ngày kế tiếp, Tiêu Dương trải qua một cuộc sống chẳng khác nào đế vương.
Bạch Khanh Thành quả thật đang gặp một vụ án khó. Sau khi trải qua điều tra, hung thủ là một cổ võ giả. Tiêu Dương tự mình ra tay, dùng tốc độ nhanh nhất để phá án. Sau đó lừa gạt Bạch Khanh Thành tạm thời nghỉ ngơi vài ngày. Mấy ngày nay, ngoại trừ thời gian phá án, Tiêu Dương vẫn ở lại phòng trọ.
Hắn muốn đến trường Phục Đại tụ họp với đám người Lâm Tiểu Thảo, sau đó đến gặp Tô Tiểu San. Nhưng khi Tiêu Dương đến Minh Châu, liền phát hiện có một người đang ở gần Phục Đại.
Tuyệt Trần đại tiên.
Giống như quỷ my xuất hiện một lần nữa.
Tiêu Dương lo nhất chính là sự dây dưa của Tuyệt Trần đại tiên và Vũ Văn Thương. Để tránh hành tung bại lộ cộng với sự an toàn của bạn bè bên cạnh, Tiêu Dương đành ở trong phòng trọ. Hơn nữa còn nói lại tình huống có liên quan với hai cô gái, để hai cô che giấu hành tung của hắn.
Tiêu Dương ẩn thân bên trong phòng trọ, lúc nào cũng thu liễm khí tức, Tuyệt Trần đại tiên muốn tìm hắn cũng không dễ.
Mấy ngày qua, Tiêu Dương cũng xin cho Bạch Khanh Thành nghỉ phép ở nhà. Củi lửa gân nhau tất nhiên là phải cháy. Chỉ là, mỗi lần Bạch Khanh Thành ở nhà, nhất định sẽ thu dọn mọi thứ trước khi Bạch Tố Tâm đi dạy trở về. Sau khi Bạch Tố Tâm trở về, Bạch Khanh Thành liền ra ngoài, hoặc vào phòng của cô, để lại không gian riêng tư cho hai người.
Tiêu trạng nguyên đắm chìm trong hạnh phúc.
Nhưng một lần Tiêu Dương nhịn không được liền đưa ra ý định "một đấu hai”, lập tức bị hai cô gái nhéo lỗ tai.
- Nằm mơ đi.
Tiêu Dương đành phải cắn răng than thở.
Thời gian vui vẻ trôi qua rất nhanh. Hắn đến nhà trọ của Bạch Khanh Thành ở đã được một tuần.
Cách đại hội Phục Ma chỉ còn ba ngày.
Tiêu Dương hẳn cũng nên rời đi.
Ba ngày, hắn sẽ chạy đến Thái Sơn, hội họp với Kiếm tông, tìm hiểu chuyện có liên quan.
Khi Tiêu Dương nói ngày mai hắn sẽ rời khỏi Minh Châu, hai cô gái đầu đồng thời im lặng. Một tuần này đối với hai cô có thể nói là thời gian rất vui.
Có thể ở cùng một chỗ với người mình yêu mến, cảm giác này thật là tuyệt.
Nhưng lại khá ngắn ngủi.
Tiêu Dương đã từng nói qua chuyện phạt ma với hai cô, hai cô điều hiểu rất rõ, đây chính là sứ mạng của Tiêu Dương. Có một số việc, hắn nhất định phải hoàn thành. Mặc dù Tiêu Dương không nói, nhưng hai cô lại biết con đường phía trước hẳn sẽ rất nguy hiểm.
Đêm nay, khi Tiêu Dương đang ngồi trên ghế salon xem phim, hai cô gái đều tiến vào phòng, đóng cửa lại.
Bóng đêm dần dần buông xuống.
Tiêu Dương tắt tivi, nhìn thoáng qua cửa phòng đóng chặt, nhẹ nhàng thở dài một tiếng, sau đó đẩy một cửa phòng khác bước vào.
- Xem ra tối nay phải ngủ một mình rồi.
Tiêu Dương thở dài.
Một lát sau, cửa phòng vang lên tiếng gõ.
Ánh mắt Tiêu Dương sáng lên:
- Là ai nhỉ?
Tiêu Dương mở cửa, miệng liền há to:
- Đại tỷ, Nhị tỷ.
Hai cô gái xinh đẹp dùng tư thái mềm mại nhất xuất hiện trước mặt Tiêu Dương.
Một lát sau, cửa phòng Tiêu Dương đóng lại, đèn vụt tắt.
Từng hơi thở ướt át tràn ngập căn phòng.