Hộ Hoa Trạng Nguyên Tại Hiện Đại (Dịch Full)

Chương 1426 - Chương 1433: Đại Loạn

Chương 1433: Đại loạn Chương 1433: Đại loạnChương 1433: Đại loạn

Ánh mắt Thần Vương cẩm y xuyên qua bóng đêm nhìn theo bóng lưng Tiêu Dương, trong lòng luôn có một cảm giác kỳ lạ luẩn quẩn, khiến gã do dự chưa xuống tay. Giờ Vô Song Vương chủ động muốn đánh, trong lòng Thần Vương cẩm y khẽ động. Cứ để Vô Song Vương ra tay trước thăm dò thực lực Tiêu Dương cũng tốt.

- Cẩn thận, đừng gây ra động tĩnh lớn quá.

Thần Vương cẩm y phất tay, hai mắt Vô Song Vương lóe lên sát khí dày đặc, giống như mũi tên ác liệt bắn ra, bay đến sau lưng Tiêu Dương.

Giống như đại bàng giương cánh xuất hiện.

Ánh mặt trăng vốn chiếu sau lưng Tiêu Dương ngay lập tức bị che đi, biến mất không tăm tích.

Sát ý ập xuống!

Ám khí ác liệt xé không lao ra, đánh thẳng sau ót Tiêu Dương.

Dưới bóng đêm, cơ thể Tiêu Dương chợt nhoáng lên, nhàn nhã như tản bộ né tránh chiêu đánh lén của Vô Song Vương.

Đồng tử Tiêu Dương co rút mạnh, cảm nhận sức mạnh ẩn chứa trong nắm đấm của Vô Song Vương. Trong lòng Tiêu Dương bất giác cảm thấy hưng phấn.

Ánh mắt Vô Song Vương hiện lên tia kinh ngạc rồi chợt cười nanh ác. Thằng nhãi đúng là không tự biết mình.

Dù Vô Song Vương ngạc nhiên vì Tiêu Dương đã né tránh được đòn đánh lén của y, nhưng lúc này ánh mắt rất đỏ, sát khí bắt đầu cuộn trào, nắm đấm giơ ra, giống như xé rách không gian đánh đến. Vô Song Vương bây giờ đã là nửa con rối, chỗ dựa lớn nhất của y, chính là sức mạnh cơ thể con rối của y.

Hai mắt Tiêu Dương nóng rực, đưa nắm đấm lên, đánh về phía Vô Song Vương.

- Luyện chế con rối cả đời, không ngờ ngay cả bản thân mình cũng người không ra người, quỷ không ra quỷ!

Âm! Âm! Ầm!

- Vô Song Vương?

- Đi chết đi

- Nhờ mày ban tặng đấy!

Tiêu Dương sớm đã chú ý đến người theo dõi mình, đang chờ đối phương không kìm được ra tay, không ngờ lại là Vô Song Vương, chẳng trách chưa ra tay đã có sát khí mãnh liệt với mình như vậy. Ánh mắt Tiêu Dương liếc nhìn Vô Song Vương, cười lạnh.

Đấu nắm đấm ai cứng hơn à?

Máu tươi phun ra, sức mạnh cơ thể của Vô Song Vương chẳng qua chỉ như mạ non mới nhú, sao có thể so sánh với Xi Vưu Luyện Thể của Tiêu Dương? Mặc dù y có một nửa cơ thể con rối có thể khiến y có sức mạnh nhục thể cực lớn, nhưng rất không may, cơ thể của Tiêu Dương còn mạnh hơn cả yl

Nhưng đối thủ của y, Tiêu Dương, giờ đã có Nhục thể thành tiên, Xi Vưu Luyện Thể tâng mười một!

Vô Song Vương cảm thấy lục phủ ngũ tạng như đang lộn nhào, đôi mắt bất giác lóe lên tia khó tin, không thèm để ý đến vết máu nơi khóe miệng, vô cùng hoảng sợ. Vô Song Vương thấp giọng rít lên. Cho dù Thần Vương cẩm y đã dặn đừng gây ra động tĩnh quá lớn, nhưng hiện tại Vô Song Vương đã không thể khống chế bản thân. Nắm đấm vừa đánh ra, ngay lập tức liền va chạm với nắm đấm của Tiêu Dương, giống như sấm chớp trên trời giáng xuống, chấn động cả Thái Sơn!

Ba cú đấm liên tục, chỉ dùng sức mạnh cơ thể thuần túy!

Giống như Thái Sơn dưới người giờ lại lật ngược đè lên người mình, Vô Song Vương cảm nhận được một áp lực vô cùng lớn, vô cùng khó khăn nhấc tay lên, vận khí để ngăn cản đòn tấn công của Tiêu Dương. Mấy tiếng âm ầm rung trời lở đất, Vô Song Vương hoàn toàn bị đè bẹp.

- Chích Thủ Già Thiên!

Vô Song Vương gần như dùng hết sức lực cuối cùng để kêu cứu.

Y không thể tin Tiêu Dương có thể nghịch nhiên, nhưng giờ tận mắt nhìn thấy, y không thể không tin. Cho dù Tiêu Dương có nghịch thiên hay không, nhưng bây giờ, hắn đã có thể dễ dàng lấy mạng y.

Dao lớn và rìu sắc ngay lập tức va chạm vào nhau.

- Sao... sao có thể như thế?

Lúc này, khắp nơi trên Thái Sơn đã truyền ra những tiếng động lớn, vô cùng hỗn loạn, từng luồng khí tức từ khắp các hướng đang lao đến.

Cơ thể Tiêu Dương bị đánh bay ra hơn mười thước, đồng thời, cơ thể Thần Vương cẩm y cũng lui ra sau một khoảng cách.

Âm!II

Vô Song Vương bất giác muốn chạy trốn.

Lúc này cơ thể hai người vô tình ép sát lùm cây Thần Vương cẩm y đang nấp. Giờ phút này, Thân Vương cẩm y thực sự động thủ, đôi mắt nhanh chóng lóe lên một ánh sáng ác liệt, phất tay một cái. Một mũi dao từ sâu trong lùm cây lóe lên, cơ thể nhanh chóng lao ra, giống như một tia chớp màu đen xet qua, cuộn lên khí tức khủng bố, vượt xa Vô Song Vương.

Một đối thủ mạnh!

Trán Tiêu Dương nhíu lại, ánh mắt nhìn chằm chằm con dao này, cơ thể đột nhiên lao sang. Một tiếng soạt sắc bén xé không vang lên, Kim Phủ xuất hiện!

Cơ thể Tiêu Dương như hình với bóng, nắm đấm ngay lập tức chồng chất lên nhau che phủ cả bầu trời, âm ầm đánh đến.

- Thân Vương đại nhân.

Cơ thể y bay nhanh ra ngoài, bị thương nặng.

Vô Song Vương không kịp hét một tiếng, máu tươi phun ra ồ ạt.

Vẻ mặt Thân Vương cẩm y khẽ biến, ánh mắt lóe lên tia kiêng ky nhìn Tiêu Dương, không thèm nhìn Vô Song Vương đã bị trọng thương khó có thể trốn thoát thêm lần nào, trực tiếp xoay người đi, rồi biến mất giữa không trung như không khí.

- Thần Vương đại nhân!

Vô Song Vương không kìm được kêu lên, lập tức phun ra một ngụm máu tươi, cơ thể lắc lư, ngã xuống mặt đất, nhìn về phía Tiêu Dương. Đôi mắt y nhanh chóng lóe lên tia sợ hãi và tuyệt vọng, y khó khăn đứng lên, cuống quít lui ra sau.

- Tiêu Dương, tao có thể cam đoan với mày, từ nay về sau, chúng ta nước sông không phạm nước giếng. Tiêu Dương mỉm cười, vung tay lên.

- Phải nói là Trường Hà chốn nhân gian tao đây, không phạm đến địa thủy Hoàng Tuyền của mày.

Vô Song Vương cảm thấy ở ngực truyền đến một cơn đau đớn, cơ thể chấn động, chậm rãi cúi đầu, đột nhiên phát hiện có một thanh kiếm, từ sau lưng đâm xuyên qua ngực mình, còn xuyên qua tim, để lộ ra nửa mũi kiếm nhuốm máu. Vô Song Vương muốn quay đầu lại nhìn, nhưng sinh cơ giống như thủy triều bị rút cạn, cơ thể ngã râm xuống, ngay lập tức tắt thở.

Vô Song Vương ngã xuống, bóng người sau lưng y xuất hiện, chính là Kỷ Ly Tiên nhân!

Si Tình Thần Kiếm trong tay lóe lên hàn ý màu máu lạnh lão, vết máu ngay lập tức bị lau đi, khôi phục lại màu trong suốt lạnh lẽo như thu thủy.

- Hắn rời khỏi Thái Sơn rồi!

Kỷ Ly Tiên nhân nhắm mắt cảm nhận, mở mắt ra, thốt lên.

Tiêu Dương cười, truyên khẩu quyết cho Kỷ Ly Tiên nhân.

- Chả trách ở Thân Minh Địa, địa vị của Bất Hủ Cốc cực kỳ cao. Có sự tương trợ của Tướng Thần, Đan Thần, đối với bất kỳ thế lực nào, cũng đều như hổ thêm cánh. Ngược lại, một khi trở thành kẻ địch của họ thì chắc chắn sẽ là một cơn ác mộng.

Kỷ Ly Tiên nhân vừa vui mừng lẫn sợ hãi, lập tức ăn Văn Hương đan.

- Lại có loại Linh Đan như vậy sao!

- Thái Sơn sắp đại loạn!

- Con cố ý để một người chạy thoát, là muốn thông qua hắn để biết sào huyệt của Ma Môn ở đâu!

Tiêu Dương lại nói tiếp.

- Trước khi trời sáng, phải cứu được mọi người ra, cứu Đại hội Phạt ma này!

Nghe vậy, đồng tử Kỷ Ly Tiên nhân chấn động, vội la lên.

- Nhưng chúng ta không hề đi theo hắn.

- Không cần theo dõi.

Tiêu Dương mỉm cười, lấy ra một viên đan màu trắng tinh khiết.

- Đây là Văn Hương đan do tiểu công chúa đặc chết Lúc nãy khi đối chiến, con đã vẩy chút bột Văn Hương đan lên người hắn, loại mùi này không thể dùng mũi để ngửi. Kỷ gia gia, ông ăn viên Văn Hương đan này đi, con dạy ông khẩu quyết, tuy chỉ có ít bột phấn, nhưng chỉ cần cường giả Ma Môn thần bí đó còn trong phạm vi xung quanh Thái Sơn, Kỷ gia gia sẽ dễ dàng bắt được hành tung của hắn.

Tiêu Dương nói.

- Mấy nơi khác cũng có động tĩnh, nếu con đoán không nhầm, có lẽ lại có vài chưởng môn khác bị bắt rồi.

Ánh mắt Tiêu Dương mang theo ý cười nhìn về phía Thần Vương cẩm y biến mất. Tối nay quả như dư liệu, Ma Môn sẽ phát động đợt công kích gây rối cuối cùng, hơn nữa sức mạnh của Ma Môn sẽ vô cùng mạnh mất! Trong các chưởng môn ở Thái Sơn, há có mấy người có thể cản được đòn đánh lén của Vô Song Vương? Huống hồ, Thần Vương bỏ chạy kia còn mạnh hơn Vô Song Vương mấy lần.

- Hắn trốn không thoát đâu.

Kỷ Ly Tiên nhân cất tiếng hỏi. - Tiêu Dương, tại sao lúc nãy con cản ông đuổi theo kẻ kia?

- Rất có khả năng là đã trở về sào huyệt Ma Môn gần Thái Sơn!

Mắt Tiêu Dương sáng lên.

- Kỷ gia gia, nhờ ông ạI

Kỷ Ly Tiên nhân cũng không chậm trễ, ngay lập tức bay đi.

Một lúc sau, vài bóng dáng lao đến.

La Thiên, Diệp Tang và Bạch Húc Húc!

- Lão đại, anh cũng bị đánh lén à?

Hòa thượng Giát Giát vội vàng mở miệng hỏi, ánh mắt dừng trên người Vô Song Vương.

- Là Vô Song Vương?

La Thiên nhận ra, vẻ mặt hơi kinh ngạc.

Tiêu Dương kể lại đơn giản những chuyện đã xảy ra, chợt hỏi.

- Mọi người có tin tức gì không?

- Ma đầu Ma Môn thật sự giảo hoạt.

Bạch Húc Húc oán hận nói.

- Chỉ mới có năm phút, lại có ba chưởng môn mất tích rồi! Nếu không phải bên phía lão đại chiến đấu lớn tiếng quá, kinh động đến người của hai phía, e là không chỉ có ba người mất tích đâu.

Có ba chưởng môn!

Tim Tiêu Dương đập mạnh. Lúc này, khí tức của những tu hành giả ùn ùn tỏa ra, xông thẳng trời caol

Những tiếng hét lớn liên tiếp vang lên, vô cùng hỗn loạn.

- Gần như tất cả các thế lực đều bị kinh động, cho dù là người có chưởng môn mất tích hoặc chưa mất tích, giờ đều tụ tập lại, bay thẳng lên đỉnh Thái Sơn, yêu cầu Thiếu Lâm và Võ Đang, người phụ trách tổ chức Đại hội Phạt ma lần này trả lời rõ ràng cho bọn họi

Diệp Tang mở miệng.

- Thái Sơn sắp đại loạn rồi!

Tiêu Dương híp mắt lại. Không thể nghi ngờ gì nữa, tất cả những gì Ma Môn làm, là để được nhìn thấy cảnh sắp xảy ra tối nay!

Các thế lực lớn của giới Tu Hành lòng người hỗn loạn, không nhớ đến chuyện bình tĩnh cùng nhau chống ma nữal

Thậm chí, có vài người cố ý giật giây chia rẻ, rất nhiều thế lực còn cho rằng, đây là âm mưu của thế lực Thiếu Lâm, Võ Đang. Đại hội Phạt ma chẳng qua chỉ là một ngụy trang, bọn họ có mục đích riêng! Nếu không, sao chưởng môn các phái lớn vừa vào Thái Sơn đã liên tiếp mất tích?

Thế giới của giới Tu Hành một khi loạn lên, sẽ khó cứu vãn hơn người thường bạo loạn rất nhiều!

Từ xa truyền đến tiếng đánh nhau, khí tức bạo liệt dân dần tràn ra.

Những tiếng chỉ trích trách mắng nhau vang lên vang dội!

Người của những môn phái có chưởng môn mất tích như rắn mất đầu, càng nảy sinh bất đồng quan điểm, đệ tử các phái bắt đầu tranh đấu. Cả Thái Sơn, dường như đều tỉnh dậy giữa đêm khuyal

Dưới ánh trăng, vẻ mặt Tiêu Dương trầm thấp. Cục diện này càng chứng minh một điều, trong các thế lực của giới Tu Hành, chắc chắn có không ít nội ứng Ma Môn cắm vàol

- Cứ thế này, Đại hội Phạt ma sẽ thật sự trở thành câu chuyện cười vạn năm của giới Tu Hành Viêm Hoàng!

Đôi mắt Tiêu Dương lóe lên tia sáng.

- Nếu Khô Mộc và Trường Xuân đều không thể trấn áp được cục diện, vậy thì để tôi!
Bình Luận (0)
Comment