Hộ Hoa Trạng Nguyên Tại Hiện Đại (Dịch Full)

Chương 1432 - Chương 1439: Trận Chiến Kháng Ma Đầu Tiên (Trung)

Chương 1439: Trận chiến kháng ma đầu tiên (trung) Chương 1439: Trận chiến kháng ma đầu tiên (trung)Chương 1439: Trận chiến kháng ma đầu tiên (trung)

Trong phòng tràn ngập sát ý, sau khi mọi người gật đầu, bóng dáng Tiêu Dương "Trân Kim Triệu" do thuộc tính "huyễn" của Diệp Tang biến ra lóe lên, vẻ mặt bình tĩnh mở cửa cất bước đi ra ngoài.

Hắn đi vào sâu trong biệt thự.

Trân Kim Triệu vốn là chủ nhân căn biệt thự này. Sự xuất hiện của y dĩ nhiên không khiến những đệ tử Ma Môn bí mật canh gác gần đó chú ý. Tiêu Dương cảm nhận được vài ánh mắt chỉ lơ đãng quét qua người hắn, sau đó lại nhìn về phía khác.

Hắn bước từng bước vào bên trong.

Tiêu Dương ngầm chú ý khung cảnh xung quanh, lục soát tất cả những nơi có thể giấu chưởng môn các phái.

Nơi càng phòng ngự dày đặc, Tiêu Dương càng bước đến.

- Đứng lại!

Lúc Tiêu Dương đi đến mé một ngọn núi giả trong biệt viện, một giọng nói lạnh lùng vang lên. Vài bóng dáng mặc đồ màu bạc xuất hiện trước mặt Tiêu Dương. Vẻ mặt lạnh lùng quát.

- Tôi không có thủ lệnh, nhưng có tình huống khẩn cấp muốn báo cáo, phiền anh thông báo một chút.

- Dù có chuyện lớn bằng trời, cũng phải có thủ lệnh mới được đi qua đây!

Căn cứ theo quan sát ban đầu của Tiêu Dương, đây chính là nơi được bảo vệ nghiêm ngặt nhất trong ngôi biệt thự.

Một gã mặc đồ màu bạc hừ lạnh một tiếng.

Tiêu Dương bất giác nhớ đến những chưởng môn mất tích.

- Chuyện này quá khẩn cấp, tôi thật sự không kịp lấy thủ lệnh, anh có biết, nếu anh tiếp tục ngăn cản sẽ gây ra họa lớn không!

- Có thủ lệnh không?

- Anh...

Chẳng lẽ là ở đây?

Tiêu Dương khẽ nhíu mày, thần thức khế thăm dò, sau tòa giả sơn này có một làn sóng quỷ dị- dưới hồ nước có gì đó cổ quái!

- Trần Kim Triệu, lẽ nào anh đã quên quy tắc.

- Chuyện gì mà nửa đêm ồn ào vậy?

Vẻ mặt Tiêu Dương thoáng lo lắng, trâm giọng nói.

Một giọng nói bất mãn vang lên sau lưng Tiêu Dương.

Tiêu Dương nổi giận, phất tay.

Người mặc đồ bạc cười lạnh, ánh mắt miệt thị nhìn "Trân Kim Triệu" trước mặt. Tuy Trân Kim Triệu mới là chủ nhân thực sự của ngôi nhà này, nhưng trong mắt những thành viên cốt cán của Ma Môn, y chẳng qua chỉ là một quân cờ hữu dụng tạm thời gửi nơi thế tục mà thôi.

Tâm mắt Thần Vương cẩm y híp lại, nhìn về phía "Trân Kim Triệu". Người mặc đồ bạc kia lập tức trở nên cung kính, sau khi cúi người chào Thần Vương cẩm y, liền lên tiếng nói.

- Lại nói năng bậy bạ.

Tiêu Dương có thể điều tra ra được sự tồn tại của gã qua khí tức đó.

- Tôi có dự cảm đêm nay biệt thự sẽ xảy ra biến cốt

Hóe miệng Tiêu Dương thâm nhếch lên, không cần quay đầu lại hắn cũng biết là ai. Chính là Thân Vương cẩm y bị mình ngầm rắc bột Văn Hương Đan!

Giọng của người mặc áo bạc cực kỳ khoa trương, Thần Vương cẩm y đứng bên cũng khẽ nhíu mày.

- Dự cảm? Trần Kim Triệu, trước giờ tôi không biết anh nói chuyện buồn cười đến vậy đấy.

Lời vừa dứt, người mặc áo bạc không khỏi nở nụ cười, trong mắt lộ vẻ trào phúng.

- Bẩm báo Thần Vương đại nhân.

Người mặc áo bạc nhíu mày.

- Được, anh nói đi, anh có chuyện gì khẩn cấp?

Tiêu Dương gần như nhấn mạnh từng chữ mội.

- Trần Kim Triệu không có thủ lệnh, lại muốn vi phạm quy tắc, tự ý xông vào trọng địa.

Từng chữ từng chữ nói ra.

- Cho dù các người có tin hay không, tôi cũng nói rồi, tôi có chuyện gấp cần báo cáo, nếu thật sự có chuyện gì xảy ra, Trần Kim Triệu tôi không gánh nổi trách nhiệm đói

Tiêu Dương ngẩng đầu, khuôn mặt vẫn phẫn mộ, mơ hồ mang theo chút uất ức siết chặt nắm tay.

- Trần Kim Triệu, không thể nói lung tung.

- Tôi không nói lung tung.

Tiêu Dương nói.

- Tòa biệt thự này do tôi một tay xây dựng, từng cành cây ngọn cỏ ở đây tôi vô cùng quen thuộc, tin tôi đi, tôi cảm nhận được dấu vết sắp xảy ra biến cố, tôi nghi ngờ đã có kẻ địch lẻn vào trong biệt thự. Hơn nữa, nơi giam giữ các chưởng môn, cũng sắp xảy ra rối loạn rồi!

Nghe vậy, đôi mắt của Thân Vương cẩm y không kìm được nhướn lên, vẻ mặt lạnh băng trầm thấp. Theo y, những lời nói lung tung của "Trần Kim Triệu" lúc này, đúng là đang nhiễu loạn quân tâm! Giờ nếu loạn, phải là Thái Sơn, là cái Phạt Ma minh kia!

- Tôi không tin chúng có bản lĩnh lớn như vậy, có thể tìm đến được nơi này!

Người mặc áo bạc cười lạnh nói.

Âm!!

Lời vừa dứt, lập tức, phía xa vang lên những tiếng nổ ầm ầm.

Thần Vương cẩm y thúc giục, bóng dáng đi về phía trước, trong nháy mắt đã sắp đi vào nơi sâu nhất trong hồ nước. Ánh mắt Tiêu Dương nhìn vào đó, là một cánh cửa. Lúc này mắt Tiêu Dương đang nhìn chằm chằm cánh cửa. Đột nhiên, một cảm giác nguy hiểm mãnh liệt dâng lên, đồng tử Tiêu Dương đột nhiên co rút, trong tích tắc, bàn tay Thần Vương cẩm y đột nhiên ấn lên chỗ tim Tiêu Dương.

- Nhanh lên một chút! Mũi chân đáp nhẹ xuống mặt đất dưới đáy hồ nước, thân thức Tiêu Dương thẩm thấu vào trong.

Thần Vương cẩm y khoát tay, hai cơ thể như gió lắc một cái đi vào.

- ĐI

Thần Vương cẩm y đi lên phía trước, ấn vào một công tắc bí mật ở hòn giả sơn, một màn quỷ dị xảy ra. Hồ nước trước mặt như bị cắt ra, tạo ra một thông đạo dưới đáy, ở phía xa còn lờ mờ phát ra ánh đèn.

Tiếng hét vang lên một nửa lập tức dừng lại, dĩ nhiên chủ nhân của tiếng hét đó đã gặp nạn rồi.

Roẹt roẹt~Ánh đèn trong biệt thự lập tức sáng lên. Lúc này, khí tức của các cường giả ngùn ngụt khắp trời hiển hiện ra, như ong kéo đến, những tiếng hét pha lẫn với tiếng kêu thảm thiết vang vọng bốn phương.

Dị biến đã đột nhiên xảy ral

Hơn nữa không phải chỉ ở một phía, khắp nơi trong biệt thự, lần lượt vang lên tiếng nghênh địch.

Giờ khắc này, khuôn mặt Thần Vương cẩm y không khỏi biến sắc, không phân vân nữa, vội mở miệng với Tiêu Dương.

- Nhanh! Theo tôi vào!

Ban nãy gã nghĩ Tiêu Dương chỉ nói nhảm, nhưng giờ "dự cảm" của Tiêu Dương đã thật sự linh nghiệm. Thần Vương cẩm y không quên, ban nãy Tiêu Dương còn nói một câu, nơi giam giữ các chưởng môn cũng sắp xảy ra đại loạn.

- Các người mau lập tức nghênh địch.

Cánh tay Thần Vương cẩm y phất lên, từng bóng người mặc áo bạc lao ra.

- Địch tập kíchI

Tiếng hét thảm lập tức vang lên xé rách sự yên tĩnh trong đêm đen.

Những tiếng nổ liên tiếp định tai nhức óc.

Âm! Âm! Ầm!

- Xảy ra chuyện gì vậy?

Mặt đất lập tức lắc lư, một bóng người mặc áo bạc liền nhảy lên, giương mắt kinh hãi nhìn vê một phía.

Một sức mạnh mênh mông hồn hậu quét đến.

Thần Vương cẩm y đột nhiên đánh lén!

Nếu là người bình thường e đã trở thành đống thịt vụn dưới một chưởng này!

Một chưởng không chút lưu tình, dĩ nhiên là muốn dồn Tiêu Dương vào chỗ chết.

Thịch! Thịch!

Tiêu Dương cũng không kịp né tránh, liên dùng nhục thể của mình chặn một chưởng của Thần Vương cẩm y. Chân hắn lui ra sau hai bước, vụt một cái mũi kiếm sắc bén phá không lao ra, trong nháy mắt muốn ép lui Thân Vương cẩm y.

- Hóa ra là mày? Tông chủ Kiếm Tông!

Thần Vương cẩm y lập tức nhận ra Tiêu Dương, đôi mắt lóe lên tia sắc lạnh.

Tay Tiêu Dương cầm Thiên Hoàng thần kiếm, sát khí dâng lên trong mắt, liếc về phía cánh cửa kia.

- Xem ra, bên trong chẳng có cường giả nào cả nhỉ.

Từ lúc Thân Vương cẩm y đánh lén mình, Tiêu Dương bắt đầu suy ngẫm xem rốt cuộc mình đã để lộ sơ hở chỗ nào mà khiến Thần Vương cẩm y nhận ra. Khả năng lớn nhất, đó là vì mình đã lựa chọn sai địa điểm báo cáo tình hình.

- Hừ! Đây không phải Thái Sơn, mình tao đủ đối phó mày rồi!

Đôi mắt Thần Vương cẩm y lóe lên sát khí, khuôn mặt nở nụ cười lạnh như băng.

- Nơi này chính là lao ngục âm u, sao có Thần Vương cường đại Ma Môn tao được? Mày giả trang thành Trần Kim Triệu chạy đến đây à?

Sau khi Thần Vương cẩm y nhận ra vẻ khác thường của Tiêu Dương, liền tương kế tựu kế đánh lén Tiêu Dương, không ngờ là đối tượng gã đánh lén lại là Tiêu Dương có nhục thể quái thai như vậy!

- Trong này e là có rất nhiêu chưởng môn cái phái bị mất tích nhỉ.

Ánh mắt Tiêu Dương thoáng nhìn qua cánh cửa, chậm rãi giơ kiếm chỉ về phía Thần Vương cẩm y.

- Lúc trước mày đã nhìn thấy sức mạnh nhục thể của tao, giờ, cho mày thưởng thức kiếm của tao một chút!

- Bên trong rốt cuộc là gì, đợi sau khi bổn vương bắt được mày, mày sẽ rõ ngay thôi.

Thần Vương cẩm y cười.

- Điều kiện tiên quyết là mày có thể sống sót sau đòn tấn công của tao.

- Mấy lời nhảm nhí của mày nhiều thật đấy.

Tiêu Dương khinh thường bĩu môi.

- Chẳng lẽ mày muốn tao cảm ơn mày vì đã đưa bọn tao đến đây à?

Nghe vậy, Thần Vương cẩm y sửng sờ, ánh mắt liếc nhìn góc tay áo của mình, phát hiện ra còn một ít bột phấn không màu nhàn nhạt, vẻ mặt lập tức biến đổi, nhướn mắt lên, ánh mắt lộ ra sát khí.

- Mày chết đi!

Thần Vương cẩm y vung tay lên, lúc này ám khí đầy trời phá không lao ra, trong không gian hẹp, dường như không chừa lại chút góc chết nào.

Vù! Vùi Vùi

Tiêu Dương đã thi triển thân pháp Quý Phi Túy Tửu rất thuần thục, rất nhuần nhuyễn. Cơ thể như say rượi lắc lư, giống như một làn khói xanh đang nhảy múa, tránh né được ám khí dày đặc hỗn loạn. Đồng thời, tay Tiêu Dương cũng bắt được không ít ám khí, lật tay quăng đi. Ám khí bay ngược lại, đụng vào ám khí của Thần Vương cẩm y, những tiếng leng keng vang lên.

- Nhất Thiểm Như Điện!

Tiêu Dương thuận thế phản công, Phong Kiếm Đệ nhất thức đánh ra, giống như tia chớp lao đi, cắt qua đêm đen, ánh sáng lạnh lẽo tản ra.

Leng keng! Leng keng! Leng keng!

Trong tay Thần Vương cẩm y lấy ra một vũ khí thần bí, nghênh đón công kích của Tiêu Dương.

Nói về cảnh giới, Thân Vương cẩm y tuyệt đối cao hơn Tiêu Dương.

Nhưng sau khi Tiêu Dương dung hợp nhục thể với Kiếm Đạo Lực, uy thế bạo phát ra không hề thua kém Thần Vương cẩm y.

Mạnh mẽ đối đầu!

Bịch! Bịch! Nước trong cả hồ nước bay lên, bọt nước tung tóe lên tận trời.

Hồ nước vốn bình lặng nay lại cuôn trào bọt nước.

Tiêu Dương khôi phục lại diện mạo thật của mình. Hắn giả trang thành Trần Kim Triệu, là muốn tra ra vị trí cụ thể giam giữ chưởng môn các phái.

- Chính là sau cánh cửa kia.

Ánh mắt Tiêu Dương sắt lạnh, nhìn thoáng qua.

- Thiên Kiếm Tề Phil

Bên cạnh Tiêu Dương bày bố vô số những thần binh lợi khí, mỗi thanh thần binh đều ẩn chứa vẻ sắc bén kinh người. Thần kiếm đầy trời chỉ về phía Thần Vương cẩm y, lập tức diễn hóa thành một đóa hoa senl

Thanh Liên Kiếm Ca khởi!

Uy lực kiếm ý trong tay Tiêu Dương tăng vọt, phá không đánh về phía Thần Vương cẩm y.

Bịch! Bịch! BịchI

Âm ầm --

Đột nhiên, một thanh thần kiếm chuyển hướng, lao về phía cánh cửa kia, nặng nề chém xuống.

Sau một tiếng nổ vang lên, cả cánh cửa lớn vỡ tan.

Bên trong vang lên tiếng cầu cứu như phản xạ có điều kiện.

- Cứu mạng! Chúng tôi ở đây!
Bình Luận (0)
Comment