Chương 1444: Lục Tiên Khúc (thượng)
Chương 1444: Lục Tiên Khúc (thượng)Chương 1444: Lục Tiên Khúc (thượng)
Ngưng Thần Quả Tử có nước màu đỏ máu chảy xuống, khuôn mặt Vũ Văn Thương như nhuộm máu trông càng giữ tợn. Lão tức giận muốn phun cả lửa!
Đường đường là cường giả Kim Tiên hậu kỳ, lại bị một thằng mập chết tiệt đánh lén. Ngưng Thần Quả Tử đó lao đến quá quái dị, dường như di chuyển trong tích tắc, lại không mang theo bất kỳ khí tức nguy hiểm gì, nhưng đã khiến Vũ Văn Thương trở thành trò cười cho thiên hạ.
- Mày muốn chết!
Vũ Văn Thương hung hăng lau nước của Ngưng Thần Quả trên mặt, tàn nhẫn nhìn chằm chằm Tiểu Thần Long. Thằng nhóc mập chết tiệt này để lại cho lão ấn tượng rất sâu sắc. Dĩ nhiên Vũ Văn Thương vẫn chưa quên, ngày đó khi Thiên Tuyền Bổ Thiên Thạch của mình bị cướp chính là do thằng nhóc mập trước mặt tiếp ứng, cuối cùng còn hóa thân thành một con rồng lớn, biến mất giữa tầng mây.
- Dù mày là người hay là rông, hôm nay mày đều phải chết!
Vũ Văn Thương không bắt cậu ta giao ra Thiên Tuyền Bổ Thiên Thạch. Trong mắt lão, chỉ cần người trước mắt bị diệt rồi, vậy thì, Thiên Tuyền Bổ Thiên Thạch dĩ nhiên không cần tìm cũng tự tới.
Bốn phương tám hướng dâng trào sát khí
Tiểu Thần Long vừa định xông lên đã bị Tiêu Dương kéo lại.
Cảm xúc hoàn toàn tĩnh lặng, chuẩn bị cho cuộc quyết chiến cuối cùng.
Vụt! Vụt! Vụt
Ánh mắt Tiểu Thần Long không cam lòng liếc nhìn Vũ Văn Thương rồi chậm rãi gật đầu.
- Sát!
- Mập, cậu phụ trách phát động tấn công, giải quyết toàn bộ những kẻ mặc đồ bạc xung quanh.
Một bên, hòa thượng Giát Giát lập tức diễn hóa ra Phật Tổ Kim Thân, Chư Thiên Phật Quang bao phủ một bên bầu trời. Các đệ tử trong phạm vi bao phủ được bảo vệ, thủ đoạn công kích của Ma Huyết Lợi Khí bắn ra, ma sát kịch liệt tạo ra những tia lửa.
- Giao cho tôi.
Ám khí vương giả trong truyền thuyết như bạo vũ lê hoa, những cây châm dài chứa kịch độc từ trong Ma Huyết Lợi Khí bắn ra, ngay lập tức bao trùm lấy đệ tử các môn phái trước Điên Phong Thai Thái Sơn.
Ánh mắt Tiêu Dương quét qua Ma Huyết Lợi Khí trong tay đám người mặc đồ bạc. Những thứ này đối với đệ tử các môn phái mà nói, chắc chắn là bom đạn mang tính hủy diệt!
Tiêu Dương truyền âm cho Tiểu Thần Long, giọng điệu kiên quyết trịnh trọng.
Đôi mắt Vũ Văn Thương cũng lóe lên sát khí, lập tức khoát tay, vẻ mặt dữ tợn.
Tuy cơ thể Đạo trưởng Trường Xuân bị trọng thương nhưng dù sao cũng là cường giả cấp bậc Kim Tiên, cánh tay vung lên, một Đồ Án chí bảo cực lớn bào trùm lên, bao phủ hơn phân nửa Điên Phong Thai Thái Sơn, cản đòn công kích của Ma Huyết Lợi Khí.
Kim Kiếm trong tay Tiêu Dương từ từ chỉ vào Vũ Văn Thương. Kiếm ý mênh mông cường đại lập tức tràn ra, lập tức trải rộng bầu trời, ánh mắt ác liệt như thần. Giờ khắc này, tâm thân hắn hoàn toàn mà đắm chìm trong kiếm ý. Trên người Tiêu Dương, một sức mạnh kiếm đạo mang khí tức khủng bố từ từ lan ra.
Các cường giả đều lần lượt động thủ, ngăn cản đòn tấn công khủng bố của vũ khí này. - Đại Lôi Âm Chú.
- Lưỡng Nghi Đồi
Tà khí đầy trời xông lên tâng mây, một luồng kiếm ý màu đen cắt về phía chân trời.
Tiểu Thần Long không để lộ bổn tôn, chỉ rít lên một tiếng, cơ thể như mang theo cuồng phong, xông thẳng về phía những người mặc đồ màu bạc tay cầm Ma Huyết Lợi Khí. Vụt! Vụt! Vụt! Châm độc như ong bay đầy trời, bắn về phía Tiểu Thần Long. Tiểu Thần Long hét lớn một tiếng, hai tay vung lên, ngay lập tức thu hết những châm độc dày đặc vào tay mình, lật tay về phía trước. Châm độc đụng vào châm độc, những tiếng nổ mạnh vang lên, một vài kẻ mặc áo bạc bị châm độc bắn trúng, kêu lên đau đớn, ngã xuống, lập tức tắt thở.
Trận đại chiến xung quanh đã bộc phát, Tiêu Dương dường như hoàn toàn đặt mình ngoài chuyện này, ánh mắt vẫn nhìn chằm chằm Vũ Văn Thương.
Một cơn cuồng phong liền nổi lên.
Âm! Âm! Âm!
Cho dù vậy, cũng có một vài đệ tử các phái không kịp né tránh, bị kim độc xuyên qua, cho dù chỉ xẹt qua một chút da thịt, thuộc tính ăn mòn mãnh liệt kia cũng lan ra, ngay lập tức lấy mạng họ.
Trận giao chiến giữa chính và tà không cần có bất kỳ dò xét gì, một đoạn chiến tranh khúc phổ đan xen giữa máu và lửa.
Sức mạnh nòng cốt của Kiếm Tông đang ẩn nấp ở chỗ tối Vạn Bảo Nữ Hoàng, Thánh Long Vương, Thái Cực Vương, Bạch Phát Ma Tôn, Dược Cô ngay lập tức cũng ra tay chiến đấu với các cường giả cấp bậc Thần Vương của Ma Môn vừa xuất hiện. Hai bên vừa bắt đầu đã thi triển toàn lực công kích, không hề có ý dò xét nhau.
Khi áp sát Điên Phong Thai Thái Sơn, trận chiến lập tức bùng phát!
Khí thế hô phong hoán vũ, uy thế Thân Long!
Đối thủ của hắn, mục tiêu của hắn, giờ phút này chỉ có mình Vũ Văn Thương.
Đương nhiên, Tiêu Dương biết rõ, sau Vũ Văn Thương còn có một đại kình địch là Gia Cát Hành Ý. Nhưng thế cục hiện tại không cho phép Tiêu Dương suy nghĩ quá nhiều. Điều duy nhất khiến Tiêu Dương cảm thán, đó là Tổ Thần Trưởng phòng Cao, hết lần này đến lần khác từ chối cùng mình đến Thái Sơn. Còn Tiêu Tiên nhân thì lại bế quan luyện chế Tam Đại Thiên Đan. Nếu không, bên mình chắc chắn sẽ chẳng phải lo lắng ứng đối đòn công kích của Ma Môn.
Vũ Văn Thương dường như đang khảo nghiệm sự kiên nhẫn của Tiêu Dương, ánh mắt mang ý trêu tức nhìn Tiêu Dương, như không hề để ý đến thế cục đang xấu đi của đám người mặc áo bạc bao vây xung quanh. Không lâu sau, đồng tử Tiêu Dương co rút, dưới Thái Sơn, lại có một đám người của Ma Môn xuất hiện!
- Tà Thần Ma Kiếm, Ẩm Huyết Quy!
Khóe môi Vũ Văn Thương lạnh lùng nhếch lên, ánh mắt chợt nhìn Tiêu Dương.
- Xem ra tao đúng là đã xem thường dư nghiệt Kiếm Tông này.
Kiếm Tiên thần kỳ lấy ma nhập đạo như La Thiên chắc chắn trước nay chưa từng có. Tiềm lực của ông như núi vàng đào mãi không hết, lúc này lại bộc phát ra sức mạnh, khiến Ma Môn khiếp hãi! Bọn chúng vốn kiêu ngạo vì Huyết Ma Lợi Khí, không hề tính toán đến trường hợp chúng không phát huy được tác dụng. Giờ dưới công kích cường thế của những cường giả Kiếm Tông như Tiểu Thần Long, La Thiên, đám người mặc đồ bạc dần dần thất bại.
- Sát!
Trận loạn chiến càng đánh càng thăng cấp, ngay cả những Kiếm tu Mạch Gia Cát bên cạnh Gia Cát Hành Ý cũng đều đã ra tay. Trong trận hỗn chiến này, đây chắc chắn là một sức mạnh mũi nhọn. Có điều, Kiếm Tông dưới sự dẫn dắt của Kỷ Ly Tiên nhân lúc này cũng không phải ngọn đèn cạn dầu.
Tiếng chém giết vang vọng trời cao.
Âm! Âm!
Cả một bức tranh động, chỉ có ba người vẫn đứng yên.
Tiêu Dương, đối mặt với Vũ Văn Thương, và đứng phía xa sau lưng Vũ Văn Thương, Gia Cát Hành Ý đến giờ vẫn đứng ở một chỗ cao quan sát trận chiến.
Đôi mắt Vũ Văn Thương lóe lên huyết quang.
- Không thể không thừa nhận, mày là một kỳ tài. Có điều, giờ chết của mày đã định sẵn là ngày hôm nay rồi.
Một trận cuồng phong nổi lên, trong tay Vũ Văn Thương, một Thần Phủ tỏa ra ánh sáng chói mắt.
- Phủ Tông tôi và Thần Tiên Môn là minh hữu, hôm nay diệt Kiếm Tông là để báo thù cho Thần Tiên Môn, còn ông lại không chút lưu tình. Đã vậy, tôi cũng không ngại làm cho Thần Tiên Môn hoàn toàn bị tiêu diệt!
Đôi mắt Vũ Văn Thương lóe lên sát khí mãnh liệt, vẻ mặt ác độc.
Lúc này, giọng Gia Cát Hành Ý lãnh đạm vang lên.
- Kẻ xen vào việc của người khác, cứ giết là được.
Kẻ địch này, trong tình huống bây giờ lại trở thành "bạn", ở một mức độ nào đó, thậm chí Tiêu Dương còn hy vọng Tuyệt Trần đại tiên và Vũ Văn Thương đấu cho lưỡng bại câu thương. Tiêu Dương không hy vọng xa vời Tuyệt Trần đại tiên sẽ vì chuyện đối kháng với Ma Môn hôm nay mà tha cho hắn, không báo thù cho Thần Tiên Môn của lão ta. Hoặc là nói, sâu trong lòng Tuyệt Trân đại tiên, đây cũng là một vấn đề vô cùng mâu thuẫn.
Thực ra chuyện này cũng không có gì lạ. Dù sao Tuyệt Trần đại tiên cũng đã bế quan năm trăm năm, không có oán hận gì với Kiếm Tông vào năm đó. Thậm chí, Tuyệt Trần đại tiên còn hận Ma Môn hơn!
- Tuyệt Trần, ông có ý gì?
Tuyệt Trần đại tiên của Thần Tiên Môn!
Vũ Văn Thương không xa lạ gì với lão ta. Lúc ở thạch động Thiên Môn, hai người đã từng liên thủ truy kích Tiêu Dương.
- Ông đừng quên, Tiêu Dương, Kiếm Tông, là kẻ thù diệt môn của Thần Tiên Môn ông.
Vũ Văn Thương lạnh lùng nói.
- Không sai, cho nên mạng của nó phải giữ lại cho tôi.
Vẻ mặt Tuyệt Trần đại tiên sắc lạnh, trâm giọng nói.
- Tôi sẽ không bỏ qua cho Tiêu Dương, nhưng cũng sẽ không để cho nó bị Ma Môn giết, để Ma Môn vũ nhục giới Tu Hành Viêm Hoàng tôi!
Ánh mắt Tiêu Dương có chút kinh ngạc nhìn Tuyệt Trần đại tiên. Ông lão như âm hồn bất tán vô cùng ngoan cố này khiến hắn vô cùng đau đầu, vậy mà trong tình huống này, lại đứng ra đối phó với Ma Môn. Dĩ nhiên, trong lòng Tuyệt Trần đại tiên vẫn chưa hoàn toàn bị thì hận diệt môn của Thần Tiên Môn che đậy, tâm lý của lão ta vẫn phân biệt được rõ chính và tà.
Vũ Văn Thương nhướn mày, khuôn mặt trâm xuống. Trước mắt lão, là một thân hình còng thấp, mái tóc rối bời, đôi mắt thâm thúy lóe lên tinh quanh.
- Là ông?
Lúc này, một giọng nói già nua vang lên, chợt một bóng người như cơn gió lao đến, xuất hiện trước mặt Vũ Văn Thương.
- Mạng nó, là của tôi.
Loại trực giác này, trước nay Vũ Văn Thương vô cùng tin tưởng.
Lúc đối phó với Đạo trưởng Trường Xuân, Vũ Văn Thương chỉ dùng tay không đã một chiêu đánh bại được Đạo trưởng Trường Xuân. Nhưng giờ đối mặt với Tiêu Dương, một nhân vật nhìn qua vẫn yếu hơn Đạo trưởng Trường Xuân rất nhiều, Vũ Văn Thương lại sử dụng Thần Phủ nhận chủ của mình. Giờ phút này ngay cả bản thân Vũ Văn Thương cũng không thể nói được gì. Trực giác của lão đã nói với lão, Tiêu Dương, còn nguy hiểm hơn Đạo trưởng Trường Xuân gấp trăm lần.
Sợi roi thần trong tay Tuyệt Trần đại tiên đột nhiên đánh ra, giống như một con rồng gào rít giữa không trung, âm thanh trong trẻo chấn động trời đất. Cơ thể lưng còng lúc này tản ra sức mạnh vô cùng cường đại, như thủy triều vỡ đê cuộn trào, quét qua, bao phủ khắp người Vũ Văn Thương.
Đều là cường giả Kim Tiên hậu kỳ.
Lúc này, ánh mắt Vũ Văn Thương nheo lại, chậm rãi giơ Thần Phủ trong tay lên.
- Tuyệt Trần, tôi hỏi ông một lần nữa, có phải ông vẫn chấp mê không tỉnh không?
Vẻ mặt Tuyệt Trần đại tiên lạnh lùng, ánh mắt lạnh như nước đá.
- Trong lòng tôi tự có chừng mực.
- Hừi
Vũ Văn Thương không nói nhiều nữa, biết không thể nào thuyết phục được Tuyệt Trần đại tiên! Bình tâm mà nói, Vũ Văn Thương thực sự không muốn có thêm một kình địch trong tình huống này, nhưng giờ đã không có lựa chọn nào khác.
- Tôi nói cho ông biết, trên đời này chỉ có một chừng mực, đó là quy định của Tam Xích Thần giáo tôi!
Sau tiếng hừ lạnh, thân phủ nhận chủ trong tay nhẹ nhàng vẽ lên. Ngay lập tức trước mặt lão như nứt ra một không gian, tạo thành những đợt rung động không gian chồng lên nha, giống như một thông đạo không gian u ám, kèm theo một khí tức vô cùng quái dị muốn thôn phệ lấy Tuyệt Trần đại tiên.
Giống như đường đến hoàng tuyền, trải ra khắp nơi.
- Hoàng Tuyền Thần Phủi