Chương 144: Tôi muốn báo thù cho anh ta
Chương 144: Tôi muốn báo thù cho anh taChương 144: Tôi muốn báo thù cho anh ta
Trực tiếp ngã xuống đất, tuyệt đối còn thoải mái hơn kẹt trong hố nhiều.
Ngô Không rùng mình, hàm răng kịch liệt va chạm, phát ra cơn đau nhức từ nội tâm, đau đến nỗi nước mắt cũng rơi xuống, đồng thời trong ánh mắt còn hiện lên vài phần kinh sợ.
Ông ta sai rồi, triệt để sai rồi.
Vốn tưởng rằng thực lực của Tiêu Dương không bằng ông ta, cho nên mới phải trốn tránh. Không nghĩ đến hắn không ra tay thì thôi, ra tay là một kích lôi đình, trực tiếp đánh ông rơi xuống hố.
Đụng phải tấm sắt.
Ngô Không quả thật hối hận. Sớm biết như vậy, ông sẽ không đồng ý với cái giá hấp dẫn mà Bích Lân Đường đưa ra. Về phần cái gọi là báo thù cho đồ nhi Ngô Thiên Đức, đây chẳng qua chỉ là một cái cớ của Ngô Không mà thôi.
Nhìn Ngô Không bị kẹt trong cái hố, nhất thời không cách nào nhúc nhích được, Tiêu Dương hờ hững bước vài bước lên phía trước.
- Cậu...
Ngô Không kinh hãi, giọng nói run rấy:
- Cậu muốn gì?
Bước chân Tiêu Dương ngừng lại.
Hắn quay sang nhìn Lăng Ngư Nhạn vẫn còn chưa hoàn hồn, rồi lại quay đầu nhìn lướt qua Ngô Không, nhẹ nhàng lắc đầu, sau đó bước đến chỗ Lăng Ngư Nhạn, nắm lấy bàn tay mềm mại của cô, chậm rãi bước qua đám người Bích Lân Đường đang nằm rạp trên mặt đất, hướng về cổng trường Phục Đại.
- Ngô tiền bối, làm sao bây giờ?
Ngô Không tức đến phát điên, gào lên:
- Còn làm gì nữa? Mau nâng bổn tọa dậy.
Ngọn đèn trước cổng chính trường Phục Đại vẫn sáng đèn. Khi Tiêu Dương và Lăng Ngư Nhạn bước đến gần, một cái đầu quen thuộc ló ra.
- Tiêu ca?
Giọng nói vui mừng xen lẫn kinh ngạc của Lâm Tiểu Thảo vang lên. Khi muốn nói cái gì đó, ánh mắt chợt nhìn thấy Lăng Ngư Nhạn bên cạnh Tiêu Dương, lập tức lộ ra nụ cười ý vị thâm trường:
- Tiêu ca, tại sao lại vê sớm như vậy?
Tiêu Dương nhìn Lăng Ngư Nhạn, bĩu môi, đương nhiên hiểu được ý tứ trong lời nói của tên này.
Sau khi qua loa với Lâm Tiểu Thảo vài câu, Tiêu Dương đưa Lăng Ngư Nhạn về dưới ký túc xá.
- Lăng cô nương, thời gian cũng không còn sớm, cô tranh thủ lên phòng nghỉ ngơi đi.
Lăng Ngư Nhạn mỉm cười:
- Biết rồi, anh còn dong dài hơn cả Đường Tăng nữa đấy.
Tiêu Dương cười hắc hắc:
- Nếu không, làm sao đấu lại Ngộ Không chứ? Ánh mắt Lăng Ngư Nhạn chợt hiện lên sự lo lắng:
- Tiêu Dương, đám người kia có thể đến gây chuyện với anh nữa không? Tôi lo rằng...
- Cô không cần phải lo lắng nhiều.
Tiêu Dương cười nói:
- Bọn họ chẳng qua chỉ là thứ tôm tép nhãi nhép. Nghe lời tôi, lên nghỉ ngơi đi.
Lăng Ngư Nhạn nhìn Tiêu Dương:
- Tôi không phải đứa trẻ ba tuổi, không cần phải thúc tôi đi ngủ.
Dứt lời, Lăng Ngư Nhạn lập tức quay người vọt lên cầu thang. Sau khi lên mấy bậc, cô chợt quay lại, mỉm cười nói:
- Ngủ ngon.
- Ngủ ngon.
Tiêu Dương nhìn thân ảnh biến mất khỏi tâm mắt của mình.
Một lát sau.
Sau khi xác định Lăng Ngư Nhạn đã tiến vào phòng ngủ.
- Đêm nay sẽ không được ngủ ngon như vậy đâu.
Thân ảnh Tiêu Dương rất nhanh lướt ra bên ngoài, đến tường vây của trường, sau đó thả người nhảy lên, rồi biến mất trong màn đêm.
Chỉ trong mấy giây, hắn đã xuất hiện chỗ diễn ra cuộc chiến lúc trước.
- Chạy hết rồi sao?
Ánh mắt Tiêu Dương lạnh như băng đảo qua bốn phía.
Hắn chưa bao giờ cho rằng mình là người lương thiện. Ngô Không đêm nay dẫn người phục kích hắn. Tiêu Dương tất nhiên không có khả năng cứ như vậy mà bỏ qua. Chỉ có điều, trước mặt Lăng Ngư Nhạn, hắn không tiện ra tay mà thôi.
- Thoát được hòa thượng nhưng trốn không thoát miếu.
Thân ảnh Tiêu Dương biến mất trong hư không.
Quán bar Tinh Nguyệt.
Dưới ánh đèn neon, một đám người không ngừng quăằn quại, điên cuồng phát tiết dục vọng của bản thân.
Một bước chân lảo đảo tiến vào. Một đám người lập tức nghênh tiếp. Sau khi nói với nhau vài câu, một người bước nhanh lên lầu ba.
Đây là một cứ điểm khác của Bích Lân Đường. Luận quy mô thì còn kém xa so với quán bar Thiên Đường. Nhưng tối nay, quán bar Tinh Nguyệt đã nghênh đón một đại nhân vật của Bích Lân Đường.
Một trong ba phó đường chủ Bích Lân Đường dưới trướng Từ Đinh tọa trấn quán bar Tinh Nguyệt, cũng họ Từ, tên Hồng.
Lúc này, Từ Hồng đang ngôi trong văn phòng, lông mày cau chặt.
Đám người Ngô Không đi hành sự tối nay là do y phái đi. Đồng thời cũng nhận được tin tức thất bại.
- Tại sao lại thất bại? Từ Hồng cau mày:
- Thực lực của Ngô Không vậy mà không đối phó được với một bảo vệ cổng Phục Đại?
Đêm nay, để phối hợp với hành động của Ngô Không, Từ Hồng còn phái ra không ít tinh nhuệ của Bích Lân Đường đi theo. Nhưng hiện tại thảm bại trở về, Trương Hồng cũng phải gánh trách nhiệm không nhỏ.
Hành động của y lúc này không nhận được sự đồng ý của đường chủ Từ Đinh. Vốn y muốn vô thanh vô tức lập đại công, nhưng bây giờ lại khiến cho thực lực của Bích Lân Đường hao tổn. Trong thời điểm mấu chốt này, nếu không cẩn thận, sẽ khiến cho Bích Lân Đường rơi vào chỗ vạn kiếp bất phục.
Âm.
Khuôn mặt của Từ Hồng tràn ngập sát khí, vỗ mạnh xuống bàn.
Tiếng bước chân hỗn loạn truyền đến.
- Quay về rồi sao?
Từ Hồng nhướng mắt, cố gắng giữ tâm trạng bình tĩnh. Quả nhiên, tiếng gõ cửa lập tức vang lên.
- Vào đi.
Đi theo Ngô Không vào là người phụ trách của Bích Lân Đường.
- Các người ra ngoài trước đi.
Từ Hồng nói với những người khác. Rất nhanh, trong phòng chỉ còn lại Từ Hồng và Ngô Không.
- Ngô lão tiên sinh.
Từ Hồng thấp giọng nói:
- Hành động đêm nay...
- Đã thất bại.
Ánh mắt Ngô Không xet qua một tia không cam lòng, đồng thời cũng có chút kiêng ky:
- Chúng ta đã quá chủ quan rồi. Thực lực của tên này còn cao hơn bổn tọa.
- Cái gì?
Ánh mắt Từ Hồng mang theo sự khiếp sợ:
- Ý của ông là, tất cả mọi người đều thua trong tay của hắn?
Vốn tưởng rằng hành động lần này thất bại là do xuất hiện một biến cố không tưởng.
- Đúng là như vậy.
Cho dù Ngô Không rất không muốn thừa nhận, nhưng lại không thể không gật đầu.
- Cái này... Ngô lão tiên sinh.
Từ Hồng chân chừ nói.
- Hừ, việc này không có khả năng cứ như vậy là xong.
Không đợi Từ Hồng mở miệng, ánh mắt Ngô Không xẹt qua một tia sát khí:
- Trước có thù chặt tay đồ nhi, sau có thêm mối hận nhục nhã. Tiêu Dương, bổn tọa đã cùng hắn bất động đái thiên.
- Kế tiếp chúng ta phải làm gì?
Từ Hồng hỏi: - Với thực lực của Bích Lân Đường, chỉ sợ không đủ để đối phó Tiêu Dương. Chi bằng bắt người bên cạnh Tiêu Dương trước, để cho hắn ném chuột sợ vỡ bình. Hừ, nếu hắn dám có bất kỳ vọng động nào, sẽ giết chết con tin ngay.
Để làm được việc mình cần làm, Từ Hồng có thể không từ thủ đoạn.
- Không cần. Cứ giao cho lão phu là được.
Ngô Không cười lạnh:
- Lão phu nhất định sẽ đem việc này báo cáo sư môn, thỉnh cầu sư môn phái ra cao thủ để đối phó Tiêu Dương. Hừ, cho dù thực lực của hắn có mạnh, nhưng...
Ngô Không im bặt, đồng tử không ngừng co rút, ánh mắt hoảng sợ nhìn ra phía cửa sổ, thần sắc tái nhợt, lập tức lui vê phía sau một bước.
- Nhưng rồi sao?
Một giọng nói nhàn nhạt vang lên.
Từ Hồng giật mình, lập tức xoay mặt sang.
Ngoài cửa sổ, một thân ảnh anh tuấn đang mỉm cười ngồi trên thành cửa, nhìn hai người nói chuyện.
- Cậu là ai?
Từ Hồng lập tức hét lớn.
- Tiêu Dương.
Ngô Không run rẩy kêu lên.
Từ Hồng biến sắc, nhìn về phía cánh cửa:
- Người đâu...
- Không cần kêu nữa. Chẳng ai nghe anh gọi đâu.
Tiêu Dương nhảy xuống, mỉm cười nhìn Từ Hồng:
- Vị tiên sinh này, đề nghị vừa rồi của anh không tệ.
Sắc mặt Từ Hồng trắng bệch, cảm giác trong lòng bàn tay đổ mồ hôi lạnh ngắt.
- Chỉ tiếc, qua đêm nay, anh chưa chắc đã có cơ hội.
Nói xong, ót Từ Hồng chấn động mạnh một cái.
Bịch.
Thân ảnh lảo đảo lui về sau một bước.
Ánh mắt bắn ra sát khí.
- Lão tử sẽ cho mày chết.
Từ Hồng cho tay vào trong túi, rút ra khẩu súng lạnh như băng.
Hưu.
Ngân quang hiện lên.
-A.
Từ Hồng hét thảm một tiếng.
Cạch. Khẩu súng rơi xuống đất. Trên mu bàn tay của Từ Hồng, một ngân châm bén nhọn lóe ra hào quang bức người.
- Tiêu Dương.
Ngô Không lui về sau vài bước, thần sắc kinh hoảng:
- Cậu... cậu muốn cái gì?
Tiêu Dương mỉm cười nhìn Ngô Không.
- Nếu có người muốn đưa ông vào chỗ chết, như vậy ông sẽ muốn cái gì?
Thần sắc Ngô Không kịch biến.
Đáp án rất đơn giản, chính là nghĩ biện pháp đưa đối phương vào chỗ chết.
Bịch bịch.
Ngô Không lại tiếp tục lui về phía sau, kinh hãi nói:
- Cậu... cậu không thể giết tôi.
- Cho tôi một lý do?
- Tôi là người của Thân Đao Môn.
Ngô Không vội vàng nói.
Đây là chỗ dựa duy nhất của ông ta bây giờ.
- Thần Đao Môn?
Tiêu Dương suy nghĩ một chút, sau đó nói:
- Xin lỗi, tôi chưa từng nghe qua.
Bước chân Tiêu Dương nhẹ nhàng tiến lên.
Sắc mặt Ngô Không đã tái nhợt vô cùng, lui thêm một bước về phía sau.
- Nhưng...
Tiêu Dương cười nói:
- Tôi cũng có điều kiện để không giết ông.
- Nói đi... nói đi.
Ngô Không giống như bắt được cọng rơm cứu mạng cuối cùng.
- Tôi nhìn anh ta... rất không thoải mái.
Ngón tay Tiêu Dương chỉ thẳng vào Từ Hồng.
Sắc mặt Từ Hồng đột biến, kinh hoảng nhìn Ngô Không:
- Ngô lão tiên sinh, ông... không... không.
Ánh mắt Ngô Không lóe lên hung quang rồi biến mất, chậm rãi bước về phía Từ Hồng.
- Phó đường chủ Từ, xin lỗi.
Thân ảnh Ngô Không lóe lên như mũi tên.
Oành.
Một chưởng đánh thẳng vào người Từ Hồng. Phụt.
Từ Hồng phun ra một ngụm máu.
Sinh cơ giống như nước thủy triều, từ từ rút khỏi người Từ Hồng.
Mặc dù y là Phó đường chủ Bích Lân Đường, nhưng thủy chung không phải cổ võ giả. Cho dù Ngô Không đang bị thương, việc giết chết Từ Hồng cũng chỉ là chuyện giơ tay nhấc chân.
Rầm.
Thi thể Từ Hồng ngã xuống đất.
- Ông... ông giết hắn?
Bên tai Ngô Không truyền đến thanh âm khiếp sợ.
Nghe xong, Ngô Không không khỏi giật mình:
- Không phải cậu nói...
- Tôi chỉ nói là nhìn anh ta không thoải mái mà thôi. Ông bảo anh ta rời khỏi đây, chẳng phải tôi sẽ thoải mái hơn sao?
Vẻ mặt Tiêu Dương bi phẫn nhìn Ngô Không:
- Ông... ông là đồ tể, là ác ma giết người không chớp mắt.
Ngô Không nhịn không được mà run rẩy, toàn thân kịch liệt run rẩy, thân sắc biến ảo nhìn Tiêu Dương, cơ hồ nghiến răng nghiến lợi nói:
- Cậu... đùa tôi?
Tiêu Dương nghiêm nghị nhìn Ngô Không, nói ra từng chữ:
- Giết người thì đền mạng. Ngô Không, thúc thủ chịu trói đi.
- Cậu... vô sỈ.
Gương mặt Ngô Không tức đến đỏ bừng, nắm chặt hai tay.
- Tôi muốn báo thù cho anh ta.
Tiêu Dương tiến lên một bước, nói ra một câu khiến Ngô Không như muốn thổ huyết.
Báo thù? Chính cậu là người đã đưa người ta vào chỗ chết.
Vô sỉ! Chưa từng nhìn thấy người vô sỉ như vậy.
Ngô Không hận lắm. Tại sao ông ta lại chọc phải đối thủ như vậy?
Nhưng lúc này không phải là lúc để Ngô Không lo lắng. Thân ảnh Tiêu Dương đã đến gần.