Chương 145: Không thể lên đỉnh núi
Chương 145: Không thể lên đỉnh núiChương 145: Không thể lên đỉnh núi
Mượn đao giết người.
Lúc này, Ngô Không như thế nào lại không hiểu ý Tiêu Dương chứ? Nếu trong tình huống bình thường, Ngô Không không có khả năng mềm yếu như vậy. Nhưng đêm nay, Ngô Không vừa mới thua trong tay Tiêu Dương. Đối mặt với Tiêu Dương, ông ta căn bản không có dũng khí đối kháng.
Nhưng điều khiến cho Ngô Không muốn thổ huyết chính là, Tiêu Dương động thủ thì thôi, lại còn cộng thêm cái lý do muốn báo thù cho Từ Hồng.
Chồn mà bày đặt khóc gà.
- Bổn tọa liều mạng với cậu.
Hai mắt Ngô Không trợn to, trong tay xuất hiện một thanh đường đao. Lưỡi đao lợi hại xẹt qua hư không, đến gần Tiêu Dương.
Vừa ra tay chính là hết toàn lực.
Ông không dám không liều.
Hưu, hưu, hưu.
Đao ảnh trải rộng chung quanh Tiêu Dương. Thân ảnh Tiêu Dương giống như làn khói nhẹ, tránh né sự truy đuổi của đao ảnh.
- Buông tay đi.
Lúc này, Tiêu Dương không có ý muốn chiến đấu lâu với Ngô Không. Sau mấy hiệp, liền bắt được một sơ hở của Ngô Không, thân ảnh giống như lưu tinh lướt về phía trước, tay không chộp vào thanh đao.
Bốp.
Ngô Không cảm thấy cổ tay của mình đau nhức, vô thức kêu lên một tiếng, thân hình liên tục lui vê phía sau.
Hưu.
Ánh đao phô thiên cái địa mà đến.
Vẻ khiếp sợ trong mắt Ngô Không càng lúc càng đậm, bước chân lui về phía sau, giọng nói run rẩy:
- Đao pháp như vậy... cậu... cậu là ai?
Hưu.
Ánh đao Tiêu Dương vừa thu lại, đường đao sắc bén đã đặt trên cổ Ngô Không.
- Tôi là ai?
Tiêu Dương nghi hoặc hỏi Ngô Không. Hắn đã nghe Ngô Thiên Đức hỏi hắn một câu tương tự.
Ánh mắt Ngô Không hiện lên sự kinh hoảng:
- Ngô Không tôi có mắt như mù. Tha mạng, xin thiếu hiệp tha mạng.
Tiêu Dương nheo mắt, một lúc sau liên lạnh băng nói:
- Buông tha cho ông? Ngô Không, tôi và ông không phải thù bất động đái thiên sao?
- Không. Tôi không dám.
Ngô Không vội vàng nói. - Nhưng...
Tiêu Dương làm ra vẻ khó xử, ánh mắt thoáng nhìn thi thể của Từ Hồng:
- Ông giết anh ta. Và tôi cũng đã nói sẽ báo thù cho anh ta.
- Cậu...
Ngô Không cảm giác ngực khó thở, cố nén cơn lửa giận:
- Môn chủ chúng tôi có quan hệ sâu xa với các người...
Tiêu Dương hoàn toàn nghe không hiểu.
Lưỡi đao nhẹ gác lên cổ Ngô Không, nhẹ nhàng lắc đầu.
- Tôi đã nói là sẽ không giết ông.
- Thật sao?
Ngô Không nhìn chằm chằm Tiêu Dương:
- Đa tạ thiếu hiệp tha mạng.
- Đương nhiên là thật.
Nói xong, thân ảnh Tiêu Dương tiến lên, ra tay như gió, lập tức phong tỏa huyệt vị của Ngô Không, một tay nhấc ông ta đi vào nhà vệ sinh.
- Cậu... cậu muốn làm gì?
Ngô Không dường như có một dự cảm bất hảo.
- Tôi sẽ không giết ông.
Tiêu Dương nở nụ cười vô hạn:
- Chỉ là...
Tiêu Dương đảo ngược đầu Ngô Không, nhắm ngay cái hố nhỏ bên trong nhà vệ nhà, sau đó buông tay, nặng nề đập xuống dưới.
Oành.
- Gài bây ông.
Tiêu Dương quét mắt nhìn thân ảnh đang giấy giụa, mỉm cười, ánh mắt lóe sáng, sau đó quay người đóng cửa nhà vệ sinh lại.
- Tôi không giết ông, mà là ông chết đuối.
Tiêu Dương chậm rãi bước về phía ban công:
- Cho dù biết bơi cũng vô dụng thôi.
Lúc này, Ngô Không thật sự bị "lừa" mà chết.
Chuyện xảy ra trong phòng, người bên ngoài không ai biết. Sau khi Tiêu Dương giải quyết xong phiền phức, trực tiếp trở vê phòng bảo vệ ký túc xá nữ.
Gần đây chuyện phiền toái khá nhiều. Tiêu Dương cũng không muốn bị nhiều môn phái cổ võ mang phiền toái đến thêm. Hơn nữa, đối phương đã động sát tâm trước, Tiêu Dương dứt khoát phải giải quyết triệt để.
Hôm sau. Âm ầm.
Mắt nhắm mắt mở, Tiêu Dương bước ra mở cửa.
- Chào buổi sáng, đại tiểu thư.
Quân Thiết Anh vội vàng quay mặt sang một bên.
Tiêu Dương quay người bước vào nhà vệ sinh, vừa đi vừa thì thâm:
- Không phải chỉ mặc đồ lót ra mở cửa thôi sao? Có gì mà không dám nhìn.
Lúc này, Tiêu đại gia xác thực chỉ mặc một chiếc quần lót. Khó trách Quân Thiết Anh lại quay mặt đi.
Ước chừng năm phút sau.
Quần áo chỉnh tề, Tiêu Dương đứng trước mặt Quân Thiết Anh.
Hai người đã sớm dưỡng thành ăn ý nhất định. Tiêu Dương cũng không nói nhiều, trực tiếp đẩy Quân Thiết Anh về phía sân vận động.
Không khí tươi mát, còn bao phủ một tâng sương mù mỏng manh. Phía chân trời đã xuất hiện một tia nắng đầu tiên.
- Tối hôm qua, bọn họ không làm khó dễ anh chứ?
Quân Thiết Anh khẽ hỏi.
- Không có.
Tiêu Dương mỉm cười:
- Bọn họ chỉ mời tôi đi uống trà mà thôi.
xi —
Quân Thiết Anh nhìn lướt qua Tiêu Dương, không nói đến vấn đề này nữa, nhìn thoáng qua những người đang chạy bộ buổi sáng sớm:
- Anh đã chuẩn bị xong chưa?
Tiêu Dương mờ mịt hỏi:
- Chuẩn bị cái gì?
Quân Thiết Anh khẽ cười:
- Ngày mai là thời gian hoạt động tập thể của chúng ta.
-À.
Tiêu Dương gật đầu:
- Đại tiểu thư, tôi cam đoan, nhất định sẽ cõng cô lên đỉnh núi.
Ánh mắt Quân Thiết Anh không che giấu được sự chờ mong.
Cô chưa bao giờ lên núi.
Ngày mai, cô sẽ nhìn thấy được phong cảnh mà trước giờ cô chưa từng được thấy, cảm nhận được gió núi quét qua.
Nhất thời, Quân Thiết Anh không nhịn được mà mơ ước.
Ánh nắng đã bắt đầu rải rác khắp nơi. Quân Thiết Anh cảm nhận được một sự ấm áp, ánh mắt từ từ mở ra: - Đúng rồi, đại tỷ nhờ tôi nói với anh, có rảnh thì gọi điện thoại cho chị ấy. Chị ấy có việc tìm anh.
- Đại tỷ tìm tôi có việc?
Tiêu Dương ngơ ngác, thần sắc có chút cổ quái. Tối hôm qua, hắn chỉ nói đùa một câu với Bạch Khanh Thành. Chẳng lẽ Bạch Khanh Thành lại muốn tính sổ với hắn?
Đẩy Quân Thiết Anh đi dạo một vòng quanh sân vận động, thời gian cũng đã đến giờ, hai người liên trở về phòng ngủ. Sau khi mua xong ba phần ăn sáng, Tiêu Dương trở lại phòng bảo vệ, ánh mắt liền nhìn lên bàn đầu tiên, khóe miệng hiện lên nụ cười thư thái.
Một chén cháo nóng hổi dẫn trên một tờ giấy.
- Tiêu đại quản lý, có nhận hối lộ của tôi không? Một phần cháo thịt nạc.
Chữ viết xinh đẹp quen thuộc.
- Ngày nào cũng phải hối lộ đấy.
Tiêu đại quản lý bưng chén cháo lên, ý cười đây mặt.
Sau khi ăn sáng xong, giống như thường ngày, hắn đẩy Quân Thiết Anh đi học. Nhưng điều khác với ngày thường chính là, khi Tiêu Dương đi lại trong sân trường, thu hút không ít ánh mắt đưa tới.
Tiêu đại gia của tổ bảo vệ cũng xem như là nhân vật phong vân của Phục Đại.
- Tôi đến Đồ Thư Quán trước.
Hoàn thành xong công việc thường ngày của buổi sáng, Tiêu Dương nhanh chóng đến Đồ Thư Quán.
Lăng Ngư Nhạn không có ở đây. Tiêu Dương bước nhẹ đến trước một giá sách.
Thời gian chậm rãi trôi qua.
Một mùi thơm nhàn nhạt xông vào mũi.
- Không diễm lệ như mân côi, cũng tuyệt không phải mùi của hoa lan, phảng phất như bách hoa tập hợp lại, hương thơm không gay mũi, thanh nhã mà cao quý.
Tiêu Dương nhẹ gấp quyển sách lại, thở sâu một hơi:
- Nhìn khắp Phục Đại, có thể có được hương thơm khí chất như thế cũng chỉ có Đạm Thai Diệc Dao.
Tiêu Dương ngẩng đầu lên.
Tư thái cao gầy hoàn mỹ, khí chất tuyệt đại phương hoa.
Nữ thần Phục Đại, Đạm Thai Diệc Dao.
Đôi môi phớt hồng, phảng phất giống như một đóa hoa xinh đẹp sắp tách ra, thanh âm nhẹ nhàng vang lên:
- Tốc độ đọc sách không gì sánh kịp, năng lực nhạy cảm trong từng sự việc. Bất luận tình huống nào cũng có thể duy trì trấn định. Phóng mắt nhìn khắp Phục Đại, người có thể làm được chỉ có bảo vệ cổng Tiêu Dương.
Tiêu Dương đột nhiên cười khẽ:
- Đạm Thai cô nương, lời khen như vậy, tôi sợ không nhận nổi.
Khuôn mặt đắc chí, thiếu chút nữa không vểnh đuôi lên thôi.
- Nếu như tôi nhớ không lầm, đây là lân thứ hai Đạm Thai cô nương chủ động tìm tôi.
Ở Phục Đại, người có được đãi ngộ như vậy không nhiều. - Đúng vậy.
Đạm Thai Diệc Dao vẫn thản nhiên nói:
- Tôi đến đây để xin lỗi vì chuyện lần trước.
Ánh mắt Tiêu Dương hiện lên sự kinh ngạc.
Một lát sau, hắn khoát tay nói:
- Không cần khách sáo. Đạm Thai cô nương, nói chuyện chính đi.
- Nếu như tôi nói tôi đặc biệt đến đây để xin lỗi anh, anh có tin không?
Đạm Thai Diệc Dao nghiêm mặt nhìn Tiêu Dương.
Tiêu Dương giật mình, cười khổ:
- Đạm Thai cô nương, có cái gì thì cứ nói thẳng. Cô cũng biết, nói chuyện với những cô gái thông minh như cô áp lực lắm.
Gương mặt Đạm Thai Diệc Dao nhịn không được co giật vài cái. Tiểu tử này nói chuyện căn bản không theo lẽ thường.
Nhẹ thở ra một hơi, thân sắc Đạm Thai Diệc Dao khôi phục lại bình thường, nhàn nhạt nói:
- Với tư cách của tôi, hy vọng anh nhớ kỹ một câu.
- Nói.
Tiêu Dương ngắn gọn lên tiếng. Tiêu Dương xác thực phải cảnh giác khi tiếp xúc với cô gái này. Phải biết rằng, cô ta đang có ý đồ với hắn.
- Không được lên đỉnh núi.
Nói xong, Đạm Thai Diệc Dao quay người rời khỏi.
Lúc này, đồng tử Tiêu Dương co rút lại.
- Không được lên đỉnh núi?
Ánh mắt Tiêu Dương sáng lên một vầng sáng lạnh:
- Người của Hắc Sơn Hội?
Đạm Thai Diệc Dao cũng không trả lời, chậm rãi bước ra khỏi Đồ Thư Quán.
- Đây là nhận lỗi hay là đánh bạc?
Tiêu Dương nhìn theo bóng lưng Đạm Thai Diệc Dao, nửa ngày sau mới lắc đầu:
- Đáng tiếc, đỉnh núi nhất định phải đi.
Tiêu Dương sẽ không để cho Quân Thiết Anh có bất kỳ thất vọng nào.
Nếu đại tiểu thư muốn hái sao trên trời, Tiêu Dương cũng phải nghĩ biện pháp lấy xuống.
- Tôi ngược lại muốn nhìn xem, rốt cuộc là có cái gì chờ tôi?
Lông mày Tiêu Dương nhướng lên.
Biết rõ núi có hổ vẫn phải đi.
Biết có nguy hiểm mà lùi bước, tuyệt không phải là tác phong của Tiêu Dương.
Huống chỉ, đây lại là nguyện vọng của đại tiểu thư, Tiêu Dương không cho phép bất luận kẻ nào phá hư.
Trâm ngâm một lát, Tiêu Dương cũng không có tâm tư đọc sách, bước nhanh ra khỏi Đồ Thư Quán. - Đúng rồi, thiếu chút nữa quên mất.
Tiêu Dương võ đầu, vội vàng lấy ra một cái điện thoại, bấm số của Bạch Khanh Thành.
- Đại tỷ, là tôi.
Tiêu Dương vừa lên tiếng, bên tai đã truyền đến thanh âm của Bạch Khanh Thành.
- Cái gì?
Thần sắc Tiêu Dương khẽ biến:
- Trân Bình bị người ta ám sát?
Tiêu Dương nhất thời cau mày.
Dựa theo những gì mà Trần Bình nói, gã chẳng qua chỉ là một sát thủ giết người nhận tiền. Cho dù có thúc thủ chịu trói, cũng không đến mức bị giết người diệt khẩu.
Chẳng lẽ bên trong còn có ẩn tình?
- Kẻ chủ mưu đẳng sau vụ án năm ngày ba mạng còn chưa tìm ra, nhưng chúng tôi cũng có thể kết luận sơ bộ, cái chết của Trân Bình chỉ sợ cũng có liên quan đến.
Bạch Khanh Thành trâm giọng nói:
- Tư liệu mới nhất tôi đã đưa cho Lan thúc. Anh qua đó lấy xem. Tôi hoài nghi, việc này cũng có liên quan đến nội bộ của Phục Đại.
- Đại tỷ.
Tiêu Dương chân chừ:
- Chị hoài nghi... nhưng tôi chỉ là bảo vệ cổng.
- Tôi hiểu ý của anh.
Bạch Khanh Thành dứt khoát nói:
- Tôi đã giúp anh xin một chức vụ thành viên ngoài biên chế của đội cảnh sát hình sự. Từ giờ trở đi, anh có thể tạm thời dùng thân phận này để tham gia vụ án. Như vậy anh cũng dễ dàng hành động hơn. Được rồi, †ôi còn có việc khác, cứ như vậy đi.
Tút tút tút.
Điện thoại lập tức cúp máy.
- Tôi...
Tiêu Dương im lặng. Nửa ngày sau mới ngửa mặt lên trời, khóc không ra nước mắt:
- Ý của tôi là, tôi có cần không tham gia vào vụ án của các người được không?
Lên thuyền giặc, không, phải nói là lên thuyền cảnh sát. Bây giờ muốn nhảy xuống cũng khó.
- Lại đi tìm Lan thúc nữa rồi.
Trong đầu Tiêu Dương không tự chủ được hiện lên gương mặt hèn mọn, bỉ ổi đến cực điểm, không khỏi run lên.