Hộ Hoa Trạng Nguyên Tại Hiện Đại (Dịch Full)

Chương 146 - Chương 146: Hoạt Động Thích Hợp Với Đàn Ông

Chương 146: Hoạt động thích hợp với đàn ông Chương 146: Hoạt động thích hợp với đàn ôngChương 146: Hoạt động thích hợp với đàn ông

Mặc dù có chút sợ hãi sự hèn mọn của Lan thúc, nhưng vì vụ án, Tiêu Dương đành phải kiên trì.

Có mấy người đang chơi bóng rổ trên sân. Tiêu Dương trực tiếp bước qua sân bóng, đi về phía quầy bán quà vặt của Lan thúc.

Bang bang.

Nhẹ gõ hai cái vào quầy thủy tỉnh.

Loảng xoảng.

Tay chân luống cuống.

- Không cần thu dọn đâu. Là tôi.

Tiêu Dương nhịn không được liếc nhìn quyển tạp chí trong tay Lan thúc, cố nén sự hiếu kỳ muốn mượn.

- Là tiểu tử cậu à?

Lan thúc ưỡn bụng, hừ lạnh với Tiêu Dương:

- Lại tới quấy râầy A thúc. Có phải có chuyện cần giúp đỡ không?

- ơ?

Tiêu Dương nhìn Lan thúc, thăm dò:

- Đại tỷ bảo tôi đến...

- Biết rõ cậu tìm A thúc cũng chẳng có chuyện gì tốt mà.

Lan thúc cắt ngang, lập tức quay người, không biết lôi một cái túi hồ sơ ra từ góc nào, ném cho Tiêu Dương:

- Đây là thứ mà cậu muốn, cầm rồi đi nhanh lên.

Tiêu Dương cầm túi hồ sơ, nhịn không được lại hỏi thăm lần nữa:

- Lan thúc, chú ở trường lâu như vậy, chẳng lẽ không có tư liệu gì cung cấp cho chúng tôi sao?

Nghe xong, Lan thúc cười hắc hắc:

- Nơi này của tôi có tư liệu ba vòng của 60% nữ sinh ở đây, cậu có muốn hay không?

Một chữ "muốn" suýt chút nữa thốt ra.

Thần sắc Tiêu Dương nghiêm nghị, dứt khoát quay người rời khỏi quây bán quà vặt của Lan thúc.

Nhìn theo bóng lưng rời đi của Tiêu Dương, ánh mắt đang cười đến híp lại của Lan thúc dần dần mở ra, đốt một điếu thuốc, nhẹ nhàng phun ra, con ngươi vốn đang hèn mọn đến cực điểm lại toát ra sự thâm thúy khó có được:

- Nếu tính toán thời gian, cũng chính là lúc này rồi.

Reng, reng, reng.

Tiếng chuông tan học vang lên.

- Tiêu đại gia, đúng giờ như vậy sao?

- Tiêu đại gia, lúc nào thì có thời gian ăn một bữa cơm?

- Tiêu đại gia, hôm nay anh đẹp trai lắm đấy. kkkkk

kNN —

Tiêu Dương chậm rãi bước lên bậc thang, yên lặng nhận lấy mấy câu trêu đùa của nữ sinh. Kỳ thật trong lòng hắn có một suy nghĩ, lúc nào bổn đại gia cũng có thể ăn một bữa cơm mà.

Phòng học của Quân Thiết Anh ở lầu ba, Tiêu Dương nhanh chóng tiến lên. Trong phòng học lúc này, ngoại trừ Quân Thiết Anh, chỉ còn lại một số người.

- Đại tiểu thư.

Tiêu Dương mỉm cười bước đến, ánh mắt quét qua những người trong phòng học, cuối cùng dừng lại trên người lớp trưởng Dương Hoàn Nghị:

- Chờ một lát.

Hắn võ nhẹ lên vai Quân Thiết Anh, rồi bước đến trước người Dương Hoàn Nghị. Hai người nhỏ giọng nói với nhau vài câu, Tiêu Dương liên xoay người đẩy Quân Thiết Anh đến chỗ thang máy.

- Tiêu Dương, anh có giao tình với lớp trưởng của tôi sao?

Quân Thiết Anh có chút nghi hoặc.

- Không có gì. Tôi chỉ hỏi cậu ấy thời gian và địa điểm sinh hoạt ngày mai thôi. Còn những thứ cần chuẩn bị nữa. Phải biết rằng, đây là lần đầu tiên tôi leo núi với đại tiểu thư, đương nhiên không thể để sơ suất được.

Tiêu Dương mỉm cười nói. Nhưng Quân Thiết Anh không biết, ánh mắt của Tiêu Dương lúc này đang ánh lên hàn quang.

Mặc kệ là ai, lựa chọn lúc này đối phó hắn, chính là khiêu chiến tính nhẫn nại của hắn.

- Hôm nay có muốn thi châm không?

Má Quân Thiết Anh đỏ hồng. Tuy không phải là lần đầu tiên, nhưng phương thức trị liệu như vậy, cô quả thật vẫn còn chưa quen.

- Tạm thời không cần.

Tiêu Dương suy nghĩ:

- Trước dừng lại một thời gian, để tôi tìm đủ thuốc dẫn, sẽ hai bút cùng vẽ luôn.

Quân Thiết Anh nhẹ gật đầu, bình tĩnh hồi lâu, ánh mắt khẽ đảo:

- Còn có một việc...

- Túy Vũ Địa Phủ.

Thần sắc Quân Thiết Anh không che giấu được sự vui mừng:

- Tiêu Dương, giống như anh đã dự liệu, Túy Vũ Địa Phủ đã tạo được tiếng vang thật lớn. Hôm nay, tôi đã nhận được không ít lời mời diễn xuất.

- Cô có đồng ý không?

Quân Thiết Anh lắc đầu:

- Tôi muốn nghe ý kiến của anh.

- Đại tiểu thư, cô rất thích khảy đàn tranh mà.

Tiêu Dương nhìn thẳng vào Quân Thiết Anh. Quân Thiết Anh khẽ căn môi, nửa ngày sau mới gật đầu.

Từ nhỏ đến lớn, làm bạn với Quân Thiết Anh chỉ có đàn tranh.

Cô đối với đàn tranh đã yêu đến tận xương tủy.

- Cô hãy lựa chọn trong số các lời mời rồi đồng ý.

Tiêu Dương mỉm cười nói.

- Nhưng mà... tôi. .

Quân Thiết Anh cúi đầu nhìn hai chân của mình.

- Tôi đáp ứng với cô, trước khi cô hoàn toàn có thể đứng dậy, tôi sẽ cùng cô tham gia diễn xuất.

Tiêu Dương nói:

- Đại tiểu thư, đây chính là cơ hội tuyệt với để cô thể hiện khả năng đàn tranh của mình. Hơn nữa, một khúc Túy Vũ này, có lẽ cô không những tạo được sóng gió trong làn âm nhạc cổ điển trong nước mà còn toàn bộ thế giới.

Quân Thiết Anh mở to mắt, một lát sau khẽ lắc đầu:

- Tiêu Dương, chữ bát không viết lên. Anh đã nghĩ quá xa rồi. Nói sau, tôi cũng chỉ khảy đàn tranh thôi, chưa từng có người nào có thể dựa vào khảy đàn tranh mà trở thành nghệ nhân thế giới.

- Người khác thì không, nhưng cô thì được.

Tiêu Dương nghiêm mặt nhìn Quân Thiết Anh, trâm giọng nói:

- Vì sao người khác đàn piano, một khúc nhạc piano có thể trở nên nổi tiếng trên thế giới mà đàn tranh lại không được? Nhạc khí cổ của Viêm Hoàng chúng ta lại không bằng ngoại quốc hay sao? Chỉ là chúng ta chưa có được một người có thể thể hiện mị lực của đàn tranh mà thôi.

- Bây giờ đã có rồi, là đại tiểu thư.

Tiêu Dương trịnh trọng nói:

- Tôi tin tưởng vào cô.

- Cô có thể đứng lên, không chỉ là đứng lên hai chân, mà còn đứng lên trên toàn bộ thế giới.

- Để cho toàn bộ thế giới cảm nhận được mị lực của Viêm Hoàng, mị lực của đại tiểu thư.

Giọng nói của Tiêu Dương vang vọng bên tai Quân Thiết Anh, khiến Quân Thiết Anh hoàn toàn ngốc trệ.

Đứng lên.

Đứng lên trước toàn bộ thế giới.

Cho đến nay, trong lòng Quân Thiết Anh chỉ có một tâm nguyện, chính là có thể đứng lên. Nhưng chưa bao giờ nghĩ đến lại đứng cao như vậy.

Nhưng Tiêu Dương lại làm cho Quân Thiết Anh cảm nhận được trái tim mình đập thật mạnh.

Có lẽ, đây cũng chính là mộng tưởng của cô.

Đối với âm nhạc, đối với đàn tranh, nó đã trở thành một phần của sinh mệnh.

Một bàn tay ôn hòa nhẹ đặt lên vai Quân Thiết Anh.

Quân Thiết Anh ngẩng đầu, ánh mắt nhìn thẳng vào Tiêu Dương.

Tiêu Dương mỉm cười, ánh mắt cổ vũ: - Nếu quả thật có một ngày như vậy, đại tiểu thư, tôi sẽ cùng cô đứng trên đỉnh cao nhất của thế giới, vì cô mà đệm khúc nhạc say lòng người nhất.

Ánh mắt Quân Thiết Anh gợn sóng, bờ môi mấp máy, một câu cũng không nói ra lời.

- Để tôi đi mua cơm.

Tiêu Dương xoay người, đi thẳng về phía trước.

- Nếu thật sự có một ngày như vậy, em sẽ đứng trên sân khấu lớn nhất, dùng hết khí lực, lớn tiếng hô...

- Tiêu... Dương, em... yêu... anh...

Ánh mắt chưa bao giờ kiên định như lúc này.

Ánh mặt trời đã chiếu sáng khắp mọi nơi.

Gió thu đảo qua sân trường.

Sau khi đưa Quân Thiết Anh trở về phòng nghỉ ngơi, Tiêu Dương lập tức nhận được thông báo của tổ bảo vệ. Họp.

Trong phòng họp.

- Tiêu ca.

Tiêu Dương vừa mới bước chân vào phòng họp, Lâm Tiểu Thảo đã ngoắc hắn lại.

- Không biết tập trung lại có việc gì không nữa?

Tiêu Dương thì thâm. Dường như mỗi lần họp đều có chuyện không tốt.

- Chờ tổ trưởng Cao đến thì sẽ biết ngay thôi.

Lâm Tiểu Thảo nháy mắt ra hiệu với Tiêu Dương, ý vị thâm trường nói:

- Tiêu ca, tối hôm qua bình yên chứ?

Tiêu Dương mờ mị[t.

- Cứ giả vờ.

Lâm Tiểu Thảo bĩu môi. Rõ ràng cậu ta nhìn thấy hai người kia nửa đêm tay trong tay đi vào trường, chẳng lẽ lại nói đi tản bộ?

Mọi người nhàm chán nói với nhau mấy chủ đề chẳng có dinh dưỡng, ước chừng sau mười phút, một thân ảnh cao lớn xuất hiện trước cửa phòng họp.

- Chào tổ trưởng Cao Vạn Đằng.

Thanh âm đồng loạt vang lên, khí thế trùng thiên.

Rầm.

Cao Vạn Đẳng lảo đảo, suýt chút nữa là ngã xuống, trán nổi đầy hắc tuyến, hung hăng trừng mắt nhìn mọi người trong phòng, thầm mắng một tiếng:

- Các người mới đau trứng đấy.

- Xin chào tổ trưởng Cao Vạn Đằng.

Lại một giọng nói nghiêm nghị vang lên.

Nhìn lại, khuôn mặt Cao Vạn Đằng lại run rẩy:

- Tiêu Dương, cậu nói gì? - Xin chào tổ trưởng Cao Vạn Đẳng.

Tiêu Dương mỉm cười rất lịch sự:

- Vừa rồi bọn họ chào, nhưng tôi còn chưa chào. Tôi quả thật có chút không được lễ phép.

Cao Vạn Đằng im lặng bước đến đài, nhẹ ho khan một tiếng, thân sắc khôi phục lại bình thường, trầm giọng nói:

- Không nói nhảm nữa. Trong cuộc họp ngày hôm nay, tôi có năm việc quan trọng cần nói với mọi người.

- Thứ nhất...

Cao Vạn Đằng đứng trên đài, miệng lưỡi lưu loát nói mấy chuyện cần thiết hàng ngày, khiến người nghe bên dưới cảm thấy buồn ngủ.

- Hai việc cuối cùng, mọi người cần phải tập trung tinh thân, không được nghe sót một chữ.

Thần sắc Cao Vạn Đăng trịnh trọng vô cùng.

- Mấy ngày nữa sẽ có một minh tinh trong ngành giải trí đến Phục Đại chúng ta. Hành trình này tuyệt đối giữ bí mật. Mặc dù đã có nhân viên an ninh phụ trách, nhưng tổ bảo vệ của chúng ta cũng không được lơ là, phòng ngừa hết thảy mọi chuyện có thể phát sinh.

- Minh tinh ngành giải trí?

Mọi người đều xôn xao, hai mắt sáng lên:

- Là nam hay nữ? Là ai nhỉ? Đến đây làm gì?

- Được rồi, đừng thảo luận nữa.

Cao Vạn Đằng cười nói:

- Chuyện này tuyệt đối giữ bí mật. Khi nào cần nói cho các người biết thì các người sẽ biết. Bây giờ có thảo luận nhiều hơn nữa cũng vô dụng. Nhưng đây là cơ hội để mọi người tiếp cận siêu sao. Các người nên biểu hiện tốt một chút.

Tin tức này quả thật khiến cho các bảo vệ đang nhàm chán phải hưng phấn hẳn lên.

Thanh âm thảo luận vẫn vang lên không ngừng.

Phanh! PhanhI

Cao Vạn Đằng vỗ xuống bàn:

- Trước hãy để tôi nói một việc cuối cùng. Khi đó các người thảo luận cũng không muộn.

Ánh mắt quăng qua.

- Khụ.

Cao Vạn Đằng hắng giọng, trầm giọng nói:

- Hỡi tinh anh của tổ bảo vệ Phục Đại, cơ hội để biểu hiện thực lực của các người đã đến rồi.

- Phục Đại sắp cử hành một đại hội thể dục thể thao.

- Phải biết rằng, mỗi lần trường tổ chức đại hội thể dục thể thao, đều chỉ có học sinh tham dự. Nhưng bây giờ, Phục Đại đã có một chương trình mà toàn bộ trường học đều có thể tham dự.

- Ngoại trừ học sinh, giáo viên, còn có từng ban ngành trong trường, ví dụ như tổ bảo vệ cổng, tổ vệ sinh... đều có tư cách tham gia đại hội thể thao lần này.

- Để phát huy sức mạnh vận động, sự đoàn kết của tổ bảo vệ chúng ta, tôi đã báo danh cho tất cả mọi người tham gia vào hoạt động hot nhất lần này.

- Hoạt động gì vậy?

Tất cả mọi người đều hiếu kỳ, đồng thời cũng có vài phần chờ mong.

- Nhất định là bóng rổ rồi.

Ánh mắt Lâm Tiểu Thảo sáng lên.

- Chắc chắn là bóng đá.

- Chẳng lẽ là bóng chuyền?

Không thể không nói, tin tức này quả thật khiến cho đám bảo vệ bình thường nhàm chán đến mức nhức cả trứng phải hưng phấn hẳn lên.

- Tôi chọn cho mọi người, tất nhiên là hoạt động thích hợp cho đàn ông nhất.

Cao Vạn Đằng khoát tay nói. Toàn trường đều hưng phấn nhìn Cao Vạn Đằng.

- Là gì?

Tất cả mọi người đều không thể chờ đợi được.

Cao Vạn Đằng cười tủm tỉm, nhìn tất cả mọi người, nhấn mạnh từng chữ.

- Đá... cầu.
Bình Luận (0)
Comment