Hộ Hoa Trạng Nguyên Tại Hiện Đại (Dịch Full)

Chương 147 - Chương 147: Thiên Mã Song Hùng

Chương 147: Thiên Mã song hùng Chương 147: Thiên Mã song hùngChương 147: Thiên Mã song hùng

Toàn trường lặng ngắt, đến nỗi ngay cả tiếng kim rơi cũng có thể nghe được.

Tất cả mọi người đều trợn mắt, nhìn Cao Vạn Đằng trên đài.

Thanh âm điếc tai nhức óc lại quanh quẩn bên tai.

Hoạt động thích hợp cho đàn ông. Đá cầu?

Trả thù.

Tuyệt đối là một sự trả thù trần trụi.

Ánh mắt mọi người bi phẫn. Không phải chỉ gọi anh là tổ trưởng Cao Vạn Đằng thôi sao? Có cần bắt tất cả đi đá cầu không?

Tổ bảo vệ cổng đại diện cho thực lực. Hạng mục báo danh tham gia, nhất định phải là những hoạt động sử dụng khí lực mới có thể thể hiện được thực lực của tổ.

- Kéo co được không?

Yên lặng một hồi, Lâm Tiểu Thảo cẩn thận lên tiếng.

Cao Vạn Đằng hung hăng nhìn Lâm Tiểu Thảo, vỗ mạnh xuống bàn, nói lớn:

- Quyết định như vậy đi. Mọi người hãy chuẩn bị cho tốt. Mục tiêu của chúng ta chỉ có một, là quán quân.

- Hiểu.

Tất cả các bảo vệ đều yếu ớt trả lời.

- Hắc...

Cao Vạn Đằng mỉm cười:

- Chỉ cần lấy được giải nhất, tôm cá gì đó, tôi mời.

- Hiểu.

Lần này thì ý chí chiến đấu sục sôi hơn.

- Ừm.

Cao Vạn Đằng gật đầu, nói:

- Bởi vì hạng mục tham gia trong đại hội thể thao rất nhiều. Cho nên, ngoại trừ hoạt động mà tôi đăng ký cho mọi người tham gia, các người có thể đăng ký hạng mục cá nhân. Tôi yêu cầu, mỗi người ít nhất phải báo danh tham gia một hoạt động.

- Được rồi, tôi đã sắp xếp xong việc báo danh cụ thể, mọi người có thể đi, Tiêu Dương lưu lại.

Cao Vạn Đằng khoát tay nói. Toàn bộ mọi người đều rời khỏi phòng họp.

- Cao...

Tiêu Dương vừa mới nói được một nữa, Cao Vạn Đằng đã khoát tay ngăn lại, cất bước đi xuống:

- Tiêu Dương, tôi giữ anh lại chính là có chuyện quan trọng cần nói với anh.

- Tổ trưởng Cao cứ nói.

Thần sắc Cao Vạn Đằng nghiêm nghị, bước đến trước người Tiêu Dương:

- Về việc minh tinh trong ngành giải trí đến Phục Đại để quay quảng cáo, anh là đại đội trưởng của tổ bảo vệ, tất yếu phải hiểu rõ một chút.

Tiêu Dương có chút lơ đễnh:

- Chỉ có một người thôi mà, có cần khẩn trương như vậy không?

- Nếu anh biết người đến là ai, anh sẽ không nói như vậy nữa.

Cao Vạn Đằng không che giấu được thần sắc kích động, hai tay không ngừng run rẩy, cố gắng đè thấp thanh âm:

- Tên của cô ấy là Thủy Ngưng Quân.

AI

Tiêu Dương kêu lên.

Cao Vạn Đằng bày ra vẻ mặt tôi biết thế nào cậu cũng có vẻ mặt đó, cười hắc hắc:

- Thế nào? Kinh ngạc phải không?

Vẻ mặt Tiêu Dương cầu xin, chỉ xuống dưới chân:

- Tổ trưởng Cao, anh dẫm vào chân tôi rồi.

xin

Cao Vạn Đằng vội rút chân về.

- Thủy Ngưng Quân?

Tiêu Dương lẩm bẩm, sau đó quay sang nhìn Cao Vạn Đằng:

- Là ai vậy?

Ánh mắt Cao Vạn Đằng mở to:

- Anh đừng nói cho tôi biết, anh không biết Thủy Ngưng Quân nhé?

- Không biết.

Tiêu Dương nhếch miệng. Không biết bộ kỳ lắm sao?

Cao Vạn Đằng vung tay lên:

- Anh đi đi, tôi không có cùng chủ đề nói với anh.

Tiêu Dương nhìn Cao Vạn Đằng, đứng lên bước ra khỏi phòng họp.

- Lâm huynh, tôi hỏi anh một việc, anh có biết Thủy Ngưng Quân không?

- Thủy Ngưng Quân? Tiêu ca, vấn đề này của anh tương đương với việc anh cười đểu người khác đấy. Sao? Anh thật sự không biết Thủy Ngưng Quân?

- Biết. đương nhiên là biết. Thủy Ngưng Quân thôi mà.

Tiêu Dương đổ mồ hôi lạnh đi vê phía phòng trực bảo vệ:

- Thủy Ngưng Quân... rất nổi tiếng sao?

Hắn ngồi xuống ghế, tiện tay lấy hồ sơ của Lan thúc đưa cho.

- Tại sao một sát thủ lại bị giết người diệt khẩu?

Tiêu Dương nhẹ cau mày. Điều này khiến hắn nghĩ mãi không ra:

- Chẳng lẽ trên người Trần Bình có bí mật mà mình không biết? Tiêu Dương móc điện thoại, trâm ngâm hồi lâu, sau đó bỏ điện thoại xuống.

- Việc cấp bách là sự an toàn của đại tiểu thư.

Hoạt động leo núi ngày mai, Tiêu Dương cho rằng nó sẽ không thuận buồm xuôi gió.

Đạm Thai Diệc Dao tuyệt đối không vô cớ nói ra câu nói kia.

Trong đầu nhớ lại địa điểm leo núi mà Dương Hoàn Nghị đã nói, suy tư một hồi, Tiêu Dương lại câm điện thoại lên.

- Đại tiểu thư, chiều nay không có tiết, tôi có chút việc muốn ra ngoài một chút.

xin

xi

Hoàng hôn, núi Thiên Mã của Minh Châu.

Đây chính là địa điểm hoạt động tập thể của lớp 3 khoa Lịch sử.

Đồng thời cũng là địa điểm đua xe quan trọng của Minh Châu.

Một bóng người xuất hiện tại chân núi, đội chiếc mũi lưỡi trai, hai tay trống không, không hề giống du khách đến tham quan.

Khi người này ngẩng đầu lên, một gương mặt anh tuấn hiện ra.

- Chính là nơi này.

Được Đạm Thai Diệc Dao nhắc nhở, Tiêu Dương tất nhiên sẽ không khinh thường lời nói của Đạm Thai Diệc Dao.

Trời sắp về chiều, du khách trên núi Thiên Mã cũng không nhiều. Trên đường đi lên, Tiêu Dương không nhìn thấy một ai.

- Nếu thật sự muốn đối phó mình ở núi Thiên Mã, cũng không thể không bố trí trước.

Bước chân Tiêu Dương nhanh hơn.

Hắn cũng chưa quen thuộc lắm với địa hình ở đây. Đến nghiên cứu trước, đến khi xảy ra việc, xử lý cũng sẽ thuận tiện hơn.

- Người biết mình và đại tiểu thư ngày mai sẽ lên núi Thiên Mã chỉ có người trong trường học.

Tiêu Dương có thể khẳng định, nếu thật sự có người lựa chọn phục kích hắn ở núi Thiên Mã, như vậy chỉ có Hắc Sơn Hội mà thôi.

- Trịnh Thu, xem ra, anh xác thực chính là người ưa thích tính trước làm sau.

Nếu đổi lại là người khác, em trai của mình bị ném xuống hố rác trước mặt bao nhiêu người, chỉ sợ sẽ xông đến phòng bảo vệ giết hắn rồi.

Nhưng Trịnh Thu lại không làm như vậy.

Sắc trời lờ mờ, con đường mà Tiêu Dương đi và con đường đua xe cũng chỉ khác nhau một đường núi uốn lượn.

Tiếng sàn sạt vang lên.

Tiêu Dương đột nhiên dừng bước, lông mày nhướng lên, bên trai truyên đến một tiếng hét lớn.

- Đứng lại.

- Không được nhúc nhích. Có hai bóng người nhảy ra, trong tay cầm con dao sáng lập lòe, rất nhanh lao đến chỗ Tiêu Dương.

- Ăn cướp.

- Ăn cướp?

Tiêu Dương thoáng ngây người, sau đó trán bắt đầu nổi đầy hắc tuyến.

Vốn còn tưởng rằng con cá lớn đã đến, không nghĩ đến chỉ là hai tên cướp cạn.

Càng làm cho Tiêu Dương kinh ngạc chính là, tướng mạo quần áo, chiều cao của hai người này đều giống nhau như đúc, khoảng chừng hai mươi, dáng người rất khôi ngô.

- Giơ tay lên.

- Mày có thể phản kháng, nhưng nhất định phải cân nhắc hậu quả.

Tiêu Dương có chút dở khóc dở cười, nhìn hai tên cướp đến gân, hai tay từ từ giơ lên.

- Hai vị đại ca, thời gian "làm việc" ở đây chắc không ngắn.

Tiêu Dương cẩn thận mở miệng.

Hai người khẽ giật mình, một người trong đó ra vẻ suy nghĩ một chút rồi nói:

- Được ba năm rồi.

- Đại ca, anh trả lời nó làm gì?

Một người khác gấp giọng nói:

- Coi chừng hắn lừa chúng ta.

xi —

Tiêu Dương im lặng nhìn hai tên cướp, nửa ngày sau liền trầm giọng nói:

- Tôi có thể đưa tiền cho hai người, nhưng tôi muốn hỏi hai người một việc.

- Việc gì?

- Các người có biết đi từ con đường này lên đỉnh núi Thiên Mã có chỗ nào có thể phục kích người ta không? Hoặc có sơn động nào vắng vẻ...

- Nhảm nhí.

Lão đại nhếch miệng:

- Anh em tụi tao ở núi Thiên Mã này ba năm, mỗi một tấc đất ở đây đều rõ như lòng bàn tay. Tụi tao được gọi là Thiên Mã song hùng cũng không phải là nói khoác.

- Đại ca, không phải chúng ta bị người ta gọi là Thiên Mã song tặc sao?

Một người khác lên tiếng.

- lIm ngay.

Lão đại quát to, ánh mắt lườm Tiêu Dương:

- Tụi tao dựa vào cái gì mà phải nói với mày?

Tiêu Dương cười nhạt:

- Nói, tiền sẽ là của các người.

- Phì, cho dù không nói, mày có dám không đưa tiền cho tụi tao không?

Lão đại hung thần ác sát giơ thanh chủy thủ trong tay lên. Tiêu Dương nhếch miệng:

- Lo mà cất thanh chủy thủ giả của anh lại đi.

Nói xong, hai anh em tên cướp đều khẽ giật mình, hai mắt nhìn nhau.

- Đại ca, không phải anh nói nó được mô phỏng rất giống với vật thật sao? Tại sao lại bị người ta nhìn ra?

Lão đại cũng nghi hoặc nhìn Tiêu Dương:

- Làm sao cậu biết?

Tiêu Dương cơ hồ không nhịn được mà bật cười, liếc hai anh em tên cướp, mơ hồ có thể xác định, hai người này sợ là hàng hiếm mà hắn gặp ngày hôm nay.

Trên đời này vẫn còn có hai tên cướp trốn dưới chân núi, dùng dao giả cướp đồ người khác.

- Chuyện mà tôi muốn biết, tất nhiên có thể biết.

Tiêu Dương đứng chắp tay, nhàn nhạt nói:

- Nếu như tôi nhìn không lầm, hai người là anh em sinh đôi.

Ánh mắt của hai người đều kinh hãi, miệng há to.

- Cậu là ai?

- Làm sao cậu biết nhiều như vậy?

- Đúng vậy, chúng tôi là anh em song sinh. Tôi là lão đại, Lý Bái Thiên.

Lão đại ném cây chủy thủ giả sang một bên.

- Lý huynh.

Tiêu Dương chắp tay, quay sang nhìn người còn lại:

- Các hạ đây... chẳng lẽ là Lý Bái Địa?

- Còn tưởng rằng cái gì cậu cũng biết.

Người này nhếch miệng:

- Tôi là lão Nhị, Chu Mạt.

- Chu... Mạt...

Ánh mắt Tiêu Dương mở to đến cực điểm.

- Có vấn đề gì sao?

- Một người họ Lý,

Lý Bái Thiên lên tiếng:

- Điều này chẳng có gì lạ. Mẹ tôi họ Chu, cha tôi họ Lý. Nhị đệ theo họ của mẹ mà thôi.

- Lý Bái Thiên... Chu Mạt...

Tiêu Dương cố nặn ra nụ cười:

- Quả nhiên là anh em song sinh. Hảo huynh đệ.

- Bớt sàm ngôn đi.

Lúc này, Mạt Thần dường như bừng tỉnh, giơ thanh chủy thủ trong tay:

- Đại ca, chúng ta đừng dài dòng với tên tiểu tử này, mau bảo hắn giao tiên ra đây. Lý Bái Thiên nhìn Tiêu Dương:

- Chúng ta đợi ở chân núi lâu như vậy, bình thường đối tượng bị ăn cướp đều sợ đến mức đái ra quần, đã lâu rồi không đụng qua một người như vậy.

Hai người cô đơn đến dường nào.

- Bái Thiên huynh đệ, nếu như anh muốn trò chuyện, chúng ta ngồi xuống, từ từ nói chuyện với nhau.

Tiêu Dương cười mỉm.

- Xú tiểu tử, đừng hòng lừa được đại ca tao.

Chu Mạt tiến lên, lạnh lùng nói:

- Đừng cho là tụi tao không có dao thì không uy hiếp được mày.

- Đúng vậy.

Lý Bái Thiên bừng tỉnh, trâm giọng nói:

- Muốn nói chuyện phiếm, giao tiên ra đây trước đi.

- Nếu như tôi không giao thì sao?

Tiêu Dương hỏi.

- Vậy thì đừng trách anh em chúng tôi không khách sáo.

- Tôi ngược lại muốn nhìn...

Tiêu Dương đột nhiên im bặt, thân sắc khẽ biến, cúi đầu xuống.

Vèo.

Hai nhánh dây màu xanh lá không chút báo hiệu mà xuất hiện bên cạnh hai chân của hắn, giống như có linh tính, chỉ một thoáng đã quấn quanh hai chân. Hơn nữa, còn nhanh chóng di động lên. Chỉ trong vòng mấy giây, cơ thể Tiêu Dương giống như bị gói bánh chưng, không cách nào nhúc nhích.

- Đây là công kích gì vậy?

Ánh mắt Tiêu Dương tràn đầy khiếp sợ, không tin nhìn nhánh dây trên người mình.
Bình Luận (0)
Comment