Chương 148: Năng lực quái dị
Chương 148: Năng lực quái dịChương 148: Năng lực quái dị
Đây là việc quái dị mà Tiêu Dương chưa từng tiếp xúc qua.
Hắn rõ ràng có thể cảm nhận được những nhánh dây trói hắn tràn đầy lực sinh mệnh. Tại sao những nhánh dây này lại đột nhiên quấn lấy hắn?
- Trói buộc.
Chu Mạt quát nhẹ, nhánh dây cột trên người Tiêu Dương chặt thêm vài phần.
- Nhánh dây này là do anh điều khiển?
Tiêu Dương giật mình.
Cách không khống vật.
- Nhưng trên người anh lại không có nội lực.
Tiêu Dương vừa khiếp sợ nhưng cũng vừa nghi hoặc.
- Khặc khặc. Xú tiểu tử, biết rõ sự lợi hại của Thiên Mã song hùng chúng ta chưa?
Chu Mạt cười hắc hắc:
- Ngoan ngoãn giao tiền ra đây.
Tiêu Dương cười khổ lắc đầu:
- Anh buộc tôi chặt như vậy, làm sao tôi có thể lấy tiền?
Chu Mạt giật mình, vỗ đầu một cái:
- Đúng vậy, tại sao tôi lại không nghĩ ra? Để tôi thả cậu ra một chút.
- Không cần.
Ánh mắt Tiêu Dương hiện lên tinh quang, hai tay nắm chặt, cánh tay chấn động.
PhanhI Phanh! PhanhI
Nhánh dây cột trên người Tiêu Dương đột nhiên kéo căng, trong nháy mắt phát ra thanh âm vỡ tan, rồi vỡ vụn bốn phía.
Bịch.
Hai anh em Chu Mạt đồng thời lui vê phía sau một bước, thần sắc kinh hãi:
- Cái gì?
Cho đến bây giờ chưa có người nào có thể cắt đứt nhánh dây của bọn họ.
Người trước mặt là ai?
- Tôi rất ngạc nhiên vì năng lực quái dị của các người.
Tiêu Dương mỉm cười:
- Hãy xuất ra bản lĩnh chân chính của các người, bằng không...
- Cậu muốn gì?
Lý Bái Thiên có chút khó chịu.
- Bỏ tiền lại đây. Tôi muốn cướp. Hai anh em đồng thời trợn tròn mắt.
Cho đến bây giờ toàn họ cướp của người khác, hiện tại có người cướp của bọn họ?
- Hừ, tiểu tử, cậu cho rằng dựa vào sức mạnh là có thể đối phó được anh em tụi tôi?
Mạt Chu tiến lên, hai tay vung mạnh, hét lớn một tiếng:
- Quấn.
Vèo! Vèo! Vèol
Hai bên đường núi, hằng hà nhánh dây bay ra, giống như có linh tính, quấn quanh người Tiêu Dương.
- Rốt cuộc là năng lực gì vậy?
Đồng tử Tiêu Dương nhẹ co lại, thân ảnh giống như làn khói xuyên thẳng qua nhánh dây, thần sắc vô cùng thoải mái:
- Các người có thực lực như vậy, vì sao lại ở trên núi Thiên Mã làm cướp?
- Nói nhiều quá đi.
Ánh mắt Chu Mạt lập lòe, hai tay không ngừng xoay tròn, thao túng nhánh dây.
- Nhị đệ, để anh giúp em.
Thân ảnh Lý Bái Thiên rất nhanh tiến lên vài bước, nhìn thẳng Tiêu Dương:
- Vị huynh đệ kia, chúng tôi không cố ý đả thương cậu. Nếu bây giờ cậu rời khỏi, chuyện giữa chúng ta xem như xóa bỏ, được không?
- Muốn tôi trời khỏi? Trừ phi các người đánh thắng tôi.
Lúc này, chiến ý của Tiêu Dương đã bay lên. Huống hồ, tối nay hắn gặp được năng lực chưa bao giờ tiếp xúc, tất nhiên phải tìm hiểu một phen.
- Vậy thì đừng trách chúng tôi không khách sáo.
Cánh tay Lý Bái Thiên đột nhiên giang ra, thân hình khôi ngô trở nên bén nhọn, như gió núi thổi qua.
- Gai
Hưul! Hưul Hưul
Những nhánh gai đen kịt lóe ra hàn quang lợi hại phô thiên cái địa lao đến Tiêu Dương.
Đan cùng một chỗ với nhánh dây của Chu Mạt, tạo thành một tấm lưới lớn không một khe hở.
Oành.
Lao về phía trung tâm, phát ra một tiếng vang thật lớn.
Khói đặc bốc lên.
Hai anh em sóng vai đứng thẳng. Khi khói tan hết, thân ảnh Tiêu Dương cũng không thấy đâu.
- Người đâu?
- Đại ca, không phải anh đã đâm hắn thành mảnh vỡ chứ?
Lý Bái Thiên rùng mình:
- Không... không thể nào.
- Đương nhiên là không rồi.
Một giọng nói như nước chảy mây trôi vang lên phía sau hai người. Hai người đồng thời quay lại.
Vèo! Vèo!
Tiêu Dương xuất hiện ngay trước mặt hai người, ra tay như gió, lập tức phong bế huyệt vị trên thân hai người.
Không thể động đậy.
- Cậu... cậu làm gì với chúng tôi?
Ánh mắt Lý Bái Thiên nhìn chăm chú Tiêu Dương.
Tiêu Dương mỉm cười:
- Chỉ là tìm một cơ hội yên tĩnh nói chuyện phiếm với hai người mà thôi.
Tiêu Dương tiến lên, khoác vai Lý Bái Thiên, một nguồn nội lực xuyên thấu bả vai, tiếp vào trong cơ thể.
Năng lực điều khiển nhánh dây đã triệt để khơi gợi sự hiếu kỳ của Tiêu Dương. Cho nên, lúc này hắn mới dùng nội lực dò xét cơ thể của Lý Bái Thiên.
- Đan điền không có nội lực.
Tiêu Dương khẽ cau mày, chợt buông Lý Bái Thiên ra, sau đó khoác tay lên người Chu Mạt.
- Rốt cuộc là cậu muốn làm cái gì?
Chu Mạt lên tiếng hỏi.
Một lát sau, Tiêu Dương buông Chu Mạt ra, nhìn hai anh em:
- Tại sao các người lại có loại năng lực này?
- Hừ.
Hai người cũng không trả lời.
Tiêu Dương cũng không cảm thấy bất ngờ. Nếu tùy tiện đem bí mật của mình cho người khác biết mới là chuyện lạ.
- Tôi nghĩ, núi Thiên Mã này có liên quan đến năng lực của các người.
Nghe xong, hai người đồng thời giật mình, hai mặt nhìn nhau, nhưng không lên tiếng.
- Các người không muốn nói, tôi cũng không ép các người.
Tiêu Dương mỉm cười, tiện tay lấy ra một cái thẻ:
- Đây là phương thức liên lạc của tôi. Nếu các người có cần gì, có thể tìm tôi. Có lẽ tôi có thể giúp các người.
Tiêu Dương nhét tấm thẻ vào trong túi áo Lý Bái Thiên, đồng thời ra tay giải huyệt vị cho hai người.
- Hẹn gặp lại.
Tiêu Dương trực tiếp quay đầu đi lên đỉnh núi.
- Này...
Lý Bái Thiên vội vàng gọi Tiêu Dương.
- Có việc gì sao?
Tiêu Dương quay người lại.
- Cậu tên gì? - Tiêu Dương.
Lý Bái Thiên nhẹ gật đầu, trầm giọng nói:
- Vừa rồi cậu có hỏi, con đường lên đỉnh núi có chỗ nào có thể phục kích hoặc sơn động hay không? Tôi có thể nói cho cậu biết. Từ đây thẳng lên, đại khái ước chừng một trăm mét phía dưới đỉnh núi có một vách tường màu đen. Nếu phục kích ở chỗ đó...
Lý Bái Thiên nhìn thoáng qua Tiêu Dương, cũng không lên tiếng.
- Về phần sơn động, ở gần vách tường màu đen có không ít sơn động có thể ẩn thân.
Chu Mạt bổ sung.
Tiêu Dương mỉm cười, chắp tay nói:
- Đa tạ hai vị huynh đài.
Dứt lời, lập tức quay người đi dọc theo đường núi uốn lượn. Hơn nữa tốc độ còn rất nhanh, chỉ thoáng chốc đã biến mất khỏi tâm mắt của mọi người.
- Rốt cuộc hắn là ai?
Ánh mắt Chu Mạt vẫn nhìn theo hướng Tiêu Dương biến mất:
- Đại ca, có lẽ... hắn có thể thật sự giúp được chúng ta.
- Chúng ta có được năng lực quái dị như vậy, có đôi khi không thể khống chế, rất khó dung nhập với sinh hoạt của người bình thường. Hắn là người duy nhất có thể chiến thắng được chúng ta. Chẳng lẽ...
Thần sắc Lý Bái Thiên có chút vui mừng:
- Hắn cũng là loại người giống chúng ta?
Lý Bái Thiên móc tấm thẻ của Tiêu Dương trong túi áo ra.
- Tổ bảo vệ cổng Phục Đại?
ky
xin
Gió núi gào thét.
- Chính là ở chỗ này?
Tiêu Dương dừng lại, ánh mắt nhìn phía trước, có một vách tường màu đen. Muốn đi lên đỉnh núi phải đi ngang vách tường này.
Trên vách tường có một con đường nhỏ rộng chưa đầy một mét. Nếu đứng nghiêng một bên, trong bóng đêm, mắt thường không thể nhìn thấy vực sâu.
Trâm ngâm một hồi, Tiêu Dương cất bước đi lên phía trước. Vách tường màu đen này đối với hắn mà nói chẳng khác nào giẫm trên đất bằng, căn bản chẳng có chút ảnh hưởng.
Nhưng nếu cõng Quân Thiết Anh trên lưng, bị địch tập kích trong địa hình này, hơn nữa còn chưa có chuẩn bị...
Tiêu Dương không khỏi hít một hơi khí lạnh.
Hiểm.
Tuy thực lực của hắn rất mạnh, nhưng dưới tình huống nguy hiểm này, chỉ sợ cũng phải chịu thiệt.
Huống chỉ, phục kích hôm nay chưa chắc đấu bằng võ lực. Nếu hai người đến chính giữa, trước sau bị súng phong tỏa, cho dù thân thủ của hắn có nhanh, chỉ sợ cũng không thể né tránh.
- Làm cách nào để phá cục đây?
Tiêu Dương cau mày, lẳng lặng đứng trên con đường mòn, mặc cho gió lạnh thổi qua.
Tiếng bước chân rất nhỏ đánh thức Tiêu Dương.
- Có người?
Thân ảnh Tiêu Dương giống như hạc bay lên, áp sát bức tường, ngừng hô hấp.
- Nhanh lên.
Ước chừng mười mấy người đang đi từ một hướng khác đến đây.
- Lúc này mà xuất hiện tại núi Thiên Mã...
Hàn quang trong mắt Tiêu Dương chớp động, thân ảnh lặng yên đi theo.
Sau khi mười mấy người đi qua con đường mòn nhỏ trên vách tường, thân ảnh rất nhanh tiến vào trong một sơn động.
- Đội trưởng.
- Bái kiến đội trưởng.
Trong sơn động đen kịt, một hắc y nhân che mặt đứng chắp tay, ánh mắt lóe lên sự hung ác.
- Đã chuẩn bị xong chưa?
- Hết thảy đã chuẩn bị xong. Chỉ chờ ngày mai mục tiêu lên núi mà thôi.
- Rất tốt.
Hắc y nhân cười lạnh:
- Nhiệm vụ lần này không được thất bại. Cố chủ đã đặt tiền cọc cho chúng ta. Hoàn thành được nhiệm vụ lần này, chúng ta sẽ có món tiền lớn nhất từ trước đến nay. Trái lại, nếu thất bại, hoặc để lộ nửa điểm phong thanh, chúng ta sẽ rơi vào chỗ vạn kiếp bất phục.
- Chúng tôi hiểu.
Tất cả mọi người đều lên tiếng.
- Ngày mai, nhất định phải tiêu diệt hết tất cả sinh viên đến núi Thiên Mã. Vụ án này khẳng định sẽ gây nên một cơn bão cho Viêm Hoàng. Nhưng, chuyện sau đó sẽ chẳng liên quan gì đến chúng ta.
Trong bóng tối, Tiêu Dương không khỏi giật mình.
- Tất cả các sinh viên?
Đồng tử Tiêu Dương rất nhanh co rút lại.
- Chẳng lẽ Đạm Thai Diệc Dao nhắc nhở mình không chỉ là có người muốn đối phó mình, mà là có người muốn đối phó với toàn bộ sinh viên lớp 3 khoa Lịch sử?
Lúc này, Tiêu Dương nhịn không được phải hít một hơi khí lạnh.
- Nếu thật sự để người ta thành công diệt sát, toàn bộ Minh Châu sẽ xảy ra cơn động đất.
- Rốt cuộc là ai dám tùy ý làm bậy như thế?
Trong lòng Tiêu Dương không tự chủ được bắt đầu loại trừ Trịnh Thu. Cho dù Trịnh Thu muốn báo thù, cũng sẽ không liên lụy đến mấy chục học sinh. Một khi những học sinh này gặp chuyện không may, không ai có thể gánh nổi trách nhiệm.
Rốt cuộc là ai?
Tiêu Dương cố gắng áp chế sự sợ hãi trong lòng, tay nhẹ nhàng nâng lên.
Phải bóp chết kế hoạch của bọn chúng.
- Nhanh chóng thông báo cho các anh em khác. Tối nay nghỉ ngơi cho thật tốt. Qua đêm nay, chúng ta sẽ hưởng được vinh hoa phú quý.
- Vâng.
Tiêu Dương đang chuẩn bị ra tay đột nhiên dừng lại.
Lông mày cau chặt:
- Còn có đồng lõa?
Nếu trước mắt chỉ có đám người này, Tiêu Dương tự tin có thể giết chết hết. Nhưng số lượng địch nhân không rõ, Tiêu Dương không thể hành động thiếu suy nghĩ, đánh rắn động cỏ được.
- Vâng, đội trưởng.
Năm người đồng thời bước ra ngoài, bất ngờ tách ra năm hướng.
Tiêu Dương núp trong bóng tối, ánh mắt nheo lại nhìn hết thảy.
- Bỏ ra số tiền lớn như vậy, rốt cuộc người đứng đẳng sau là ai?
Tiêu Dương lặng yên biến mất ngay cửa động.
Cấp tốc chạy xuống núi.
- Có nên ngăn cản hoạt động ngày mai không?
Tiêu Dương rất nhanh suy nghĩ. Im lặng một hồi, hắn cười khổ lắc đầu. Cho dù hắn có ngăn cản, chưa chắc có ai đã tin hắn.
- Nếu hành động lần này bị quấy nhiễu, chỉ sợ bọn họ còn có kế hoạch thứ hai. Đến lúc đó lại càng khó lòng phòng bị.
- Chẳng...
Tiêu Dương đột nhiên ngừng lại, quay người nhìn ngọn núi Thiên Mã được bao phủ trong bóng đêm, khóe miệng nhếch lên.
- Để ta chơi cùng các người.